Trong cơn mơ màng, đại ma đầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa.
Mặc dù hắn trọng thương, thế nhưng nhạy cảm vẫn còn, hắn lập tức từ trong mộng tỉnh lại, nâng kiếm nhắm về phía cửa động.
Đồ đệ từ trong bóng đêm chạy về.
Ánh mắt của đại ma đầu phát lạnh.
Đồ đệ không thấy ánh mắt của sư phụ, theo bản năng bắt lấy tay của đại ma đầu: “Sư phụ đi mau, người của Võ Lâm Minh sắp đuổi đến rồi!”
Đại ma đầu biết, không phải đồ đệ báo tin cho Võ Lâm Minh.
Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn là chua xót, vẫn là không thích, vẫn là tràn ngập trống trải.
Chỉ cần nhớ đến tiểu đồ đệ sống vui vẻ ở Võ Lâm Minh, trái tim hắn bỗng chốc đau đớn, xen lẫn một chút bi thương.
Hắn nói: “Ngươi đã bỏ tối theo sáng, vì sao còn muốn quản sống chết của bản tọa?”
Đồ đệ nói: “Sư phụ, bỏ tối theo sáng là chí hướng của ta, nhưng người là sư…”
Đại ma đầu tức giận đánh một chưởng cắt ngang lời đồ đệ: “Ngươi dám!!!”
Tên nghịch đồ này… nghịch đồ… dám… dám ở trước mặt hắn nói cái gì mà bỏ tối theo sáng!
Như thế nào là tối? Mà như thế nào là sáng?
Lẽ nào núi Hoang Mộng phủ đầy mai tuyết là đang bôi nhọ cốt cách của tên nghiệt đồ này sao?
Đồ đệ bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống trước vó ngựa của đám người Võ Lâm Minh.
Tiểu thừa nhân sợ hãi, vội vàng xuống ngựa nâng đồ đệ lên, nước mắt lưng tròng, nói: “Ta… ta thấy chàng bị ma đầu này bắt đi, trong lòng lo lắng, nên… nên đã cầu phụ thân dẫn người tới cứu chàng… chàng đừng sợ…”
Đại ma đầu đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, tiếng khóc sướt mướt của tiểu thừa nhân vậy mà chói tai đến thế.
Tại sao cái tên tiểu thừa nhân nhu nhược này lại có thể không biết xấu hổ mà dám tranh công ở đây?
Rõ ràng là Võ Lâm Minh muốn nhân cơ hội diệt trừ tên ma đầu là hắn, tiểu thừa nhân này lại nói thành toàn bộ Võ Lâm Minh dốc toàn lực chạy đến đây, chỉ vì để thứ đó cứu đồ đệ?
Đại ma đầu rất tức giận, khí huyết khó khăn lắm mới bình ổn lại bắt đầu dâng trào.
Đồ đệ từ xa nhìn đại ma đầu, ngực bị đánh vô cùng đau nhức.
Tên ma đầu này, thế mà lại dùng một chưởng kia tạm phong bế nội lực của y.
Nhưng hiện tại, công lực của ma đầu đã không còn như lúc trước, giờ đây hắn còn bị Võ Lâm Minh vây khốn, không cho mình cứu hắn, chẳng lẽ tên đại ma đầu này còn có thể tự chạy thoát thân sao!
Đại ma đầu cũng không rõ rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì.
Có lẽ hắn biết, hắn biết rằng tiểu đồ đệ muốn trở về Võ Lâm Minh hơn là ở lại Ma Giáo.
So với một tên hung hăng độc ác như hắn, y thích tiểu thừa nhân yếu đuối dịu dàng kia hơn nhiều.
Hắn tức giận, vô cùng tức giận.
Nhưng hắn không thể làm gì được.
Hắn không thể hạ sát chiêu với tên tiểu tử do hắn một tay nuôi lớn, nhưng… nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Đại ma đầu có chút bất lực.
Hắn không hối hận khi dùng thân thể của mình cứu tiểu tử không có lương tâm này, dù vậy, từ xa nhìn tiểu đồ đệ của hắn ôm người khác vào ngực, suy cho cùng hắn vẫn đau lòng.
Đại ma đầu từ nhỏ đã lớn lên tại nơi núi thây biển máu.
Cha hắn là một kẻ điên, chỉ biết không ngừng giết chóc, giết chóc, lại giết chóc, không ai dạy hắn thế nào là đau lòng, hắn thậm chí không biết tại sao cái việc khó chịu kia lại được thế nhân gọi là tiếp xúc da thịt.
Không thích thì giết.
Thích thì giành lấy.
Còn nếu không giành được, vậy thì phá hủy hết đi.
Đây đều là cha dạy cho hắn.
Nhưng cha hắn đã không dạy hắn, nếu như gặp phải một người, thích mà không có được, lại không nỡ giết, vậy thì hắn nên làm gì?
Võ Lâm Minh Chủ giục ngựa che chở trước mặt tiểu đồ đệ, cất giọng nói: “Chất nhi, từ nay về sau thúc phụ tuyệt đối sẽ không để cho ma đầu kia làm nhục con, mau mau đứng dậy, theo thúc phụ diệt trừ thủ lĩnh Ma Giáo!”
Đại ma đầu nhìn gương mặt già nua kia liền cảm thấy bực bội, hắn quên mất kinh mạch của mình bị hao tổn, nhanh như cắt tấn công vào huyệt mệnh môn* của Võ Lâm Minh Chủ.
Võ Lâm Minh Chủ giơ tay vung kiếm, cùng đại ma đầu đánh đến đất trời mù mịt.
Có điều chỉ mới giao thủ ba chiêu, minh chủ đã nhận ra kinh mạch hỗn loạn cùng khí tức bất ổn của đại ma đầu, ngoài ra còn có nội thương có dấu hiệu chưa lành.
Môi mỏng ẩn dưới chòm râu khẽ mỉm cười, được lắm, cơ hội vang danh thiên hạ đến rồi!
Ma đầu kia trước nay đều không chịu yếu thế, luôn là một bộ dạng cao ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt.
Nếu như lúc này mình nhân cơ hội chém chết ma đầu, ở võ lâm Trung Nguyên, chẳng phải không còn ai dám mơ tưởng đến vị trí minh chủ của lão nữa sao.
Quả là cơ hội trời cho.
Tiểu thừa nhân vừa ôm tiểu đồ đệ vừa khóc thút thít: “Tướng công, tướng công, kinh mạch của chàng bị phong bế, tên ma đầu kia sao có thể độc ác như vậy?”
Đại ma đầu nghe thấy lời này, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm vào tiểu thừa nhân, hắn liền dành ít thời gian đánh một chưởng về phía tiểu thừa nhân.
Đồ đệ kéo tiểu thừa nhân tránh thoát một chưởng, điên cuồng liều mạng vận công muốn phá giải cấm chế của đại ma đầu trong kinh mạch mình.
Đại ma đầu không buông tha mà tiếp tục đuổi giết tiểu thừa nhân, ngay cả Võ Lâm Minh Chủ ở sau lưng hắn cũng không quan tâm.
Đồ đệ lo lắng hét lớn: “Ma đầu! Người đúng là trời sinh vô tình vô nghĩa, sao có thể năm lần bảy lượt ra tay với người vô tội như vậy!”
Đại ma đầu không dám tin mà nhìn tiểu đồ đệ do mình một tay nuôi lớn, trong lòng bàng hoàng xen lẫn đau đớn: “Ngươi… ngươi dám mắng bản tọa vô tình?”
Hắn vốn bạc tình, vốn tàn nhẫn, từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ biết kẻ mạnh làm vua, khinh thường kẻ yếu.
Giang hồ như cổ độc, ngươi không giết người, người cũng giết ngươi.
Nhưng tiểu đồ đệ của hắn là do hắn tự tay nuôi lớn, sao dám nói hắn vô tình?
Cả đời này, một chút tình cảm duy nhất của hắn đều đặt ở thiếu niên này, hắn thương yêu y, che chở y. Tiểu tử này dám làm hắn thương tâm, hắn cũng không nỡ ra tay với y.
Thế nhưng tiểu đồ đệ của hắn lại không để ý đến hắn.
Y lại vì một tên phế vật nhu nhược vừa quen nhau chẳng được mấy ngày mà mắng hắn vô tình vô nghĩa.
Đại ma đầu vừa đau lòng vừa tức giận, hắn chẳng thèm quan tâm đến tên tiểu thừa nhân nhu nhược khiến người ta chán ghét kia nữa, dồn sức dứt khoát bổ về phía đầu của tiểu đồ đệ.
Kinh mạch của đồ đệ bị hạn chế, y hoàn toàn không có cách nào phản kháng, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cười khổ chờ chết.
Nhưng lưỡi kiếm của đại ma đầu lại miễn cưỡng dừng cách trán y nửa tấc.
Đồ đệ kinh ngạc nhìn vào đôi mắt của đại ma đầu.
Đại ma đầu này có một đôi mắt sáng như sao trời, lại lạnh tựa đầm băng.
Rất đẹp, cũng rất cô độc.
Đại ma đầu không xuống tay được, rốt cuộc hắn vẫn là không xuống tay được.
Cả đời này của hắn chỉ còn mỗi mối bận tâm này, nếu thật sự giết y, cuộc sống của hắn cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Đồ đệ cười khổ: “Sư phụ…”
Đại ma đầu còn chưa kịp trả lời, tiểu thừa nhân đứng bên cạnh đã hoảng loạn nâng tay, ám tiễn trong tay áo lập tức bay ra, toàn bộ đâm thẳng vào lưng của đại ma đầu.
Đại ma đầu đột nhiên không kịp phòng bị nên chịu trọng thương, một ngụm máu tươi phun vào ngực đồ đệ, rồi nặng nề ngã xuống.
Tiểu đồ đệ của hắn trưởng thành rồi.
Tấm lưng rộng rãi, lồng ngực rắn chắc, mặt mày anh tuấn, những gì cần học y cũng đã học xong… y đã không còn nghe lời hắn nữa…
Đại ma đầu bị Võ Lâm Minh bắt về nhốt trong thủy lao, chờ ngày công khai xét xử.
Mà trước đó, Võ Lâm Minh Chủ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Chính là để con trai bảo bối của lão thuận lợi thành hôn.
Chữ “hỉ” đỏ thẫm được dán trên cửa, trong vòng mười dặm đều treo cao đèn lồng, con trai độc nhất của Võ Lâm Minh Chủ thành thân, đương nhiên phải thật rầm rộ náo nhiệt.
Tuy nhiên, xem ra đồ đệ, cũng là chú rể, lại có vẻ không hứng thú lắm, y đứng trước cửa thủy lao, xa xa nhìn người bị treo trong đầm lạnh kia, cảm xúc phức tạp vạn phần.
Đây là một ma đầu.
Suốt mười mấy năm qua, đại ma đầu làm vô số việc ác ở chốn giang hồ, tàn sát không biết bao nhiêu nghĩa sĩ chính đạo, bây giờ đền tội, một người làm cả họ được nhờ, võ lâm Trung Nguyên đương nhiên phải vui vẻ ăn mừng mới đúng.
Nhưng một chút cao hứng y cũng không có.
Cha mẹ và người thân của y đều đã chết, bị tên ma đầu này giết chết.
Mười mấy năm qua, tên ma đầu này chính là người duy nhất ở bên cạnh y.
Bây giờ, ngay cả người để hận, y cũng không còn.
Đại ma đầu tỉnh lại, quần áo tóc tai xộc xệch, hắn từ từ ngẩng đầu lên, trên cằm có một vệt vết thương do roi đánh, vết roi lan tràn đến phần ngực được ẩn dưới lớp quần áo, không biết là vị nào đã bị hắn tàn sát cả nhà nên không nhịn được, thừa dịp hắn hôn mê mà đến đây điên cuồng phát tiết một phen.
Đồ đệ rốt cuộc vẫn không đành lòng, y thở dài một tiếng rồi bước tới, ấn vào cơ quan, nước lạnh trong thủy lao chậm rãi hạ xuống, để đại ma đầu tạm thời có thể thở dốc.
Đồ đệ đi đến trước mặt đại ma đầu, sau đó lấy ra một viên đan dược: “Ám tiễn mà Nhuận Bạch dùng để đả thương người có độc, uống thuốc giải đi.”
Đại ma đầu cười lạnh một tiếng, khinh thường ngẩng đầu, nói: “Từ nhỏ, bản tọa đã được nuôi trong cổ trùng và độc dược, nhờ vậy mà bách độc bất xâm, một chút chiêu cỏn con này còn không đủ gãi ngứa bản tọa.”
Thấy đại ma đầu vẫn còn tinh thần như vậy, đồ đệ cũng không bắt ép hắn uống thuốc giải, chỉ lấy ra thuốc cầm máu, từng chút từng chút xử lý vết roi khắp người và vết kiếm trên lưng của đại ma đầu.
Đại ma đầu ngâm mình trong nước lạnh suốt hai ngày, làn da lạnh lẽo tựa như băng, khi bị ngón tay nóng bỏng của đồ đệ chạm vào, hắn không nhịn được mà phát ra một tiếng rên khó chịu.
Đồ đệ nói: “Sư phụ, đây là lần cuối đồ nhi gọi người một tiếng sư phụ, ba ngày sau, Võ Lâm Minh sẽ áp giải người đến Nghiệp Châu để xét xử công khai, đòi lại công đạo cho tất cả môn phái trong võ lâm đã bị Ma Giáo làm hại.”