Đại ma đầu cực kỳ bực bội.

Nội lực không thông trong cơ thể khiến hắn gần như phát điên.

Nhìn đồ nhi của mình lo lắng che chở cho tiểu phế vật kia như vậy, đại ma đầu càng lúc càng khó chịu.

Hắn nói: “Tránh ra!”

Tiểu đồ đệ nói: “Sư phụ, Nhuận Bạch bản tính lương thiện, cũng không biết võ công, tại sao người nhất định phải lạm sát người vô tội?”

Đại ma đầu càng thêm tức giận, hắn cố nén thứ tanh ngọt trong cổ họng, nói: “Bản tọa muốn giết người, còn cần phải nói đạo lý sao!”

Hắn vươn tay đoạt kiếm của một thiếu niên danh môn nào đấy, cũng không thèm để ý đến thiếu niên đang choáng váng ngã quỵ xuống đất, ngón tay thon dài đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm, giơ kiếm như đao, không chút lưu tình bổ về phía đầu của tiểu thừa nhân.

Tiểu đồ đệ cũng nổi giận.

Y hận đại ma đầu, nhưng cũng không thể không cảm kích ơn nuôi dưỡng của hắn suốt ngần ấy năm, bởi vậy dù thế nào, hắn đều không muốn ra tay với đại ma đầu.

Nhưng tại sao đại ma đầu có thể không nói đạo lý như vậy.

Dù là vì danh hay vì lợi, thế nhân điên cuồng đều bởi những thứ thế này.

Nhưng tại sao đại ma đầu lại có thể như vậy, chỉ vì thấy ngứa mắt mà muốn tàn nhẫn ra tay giết hại người vô tội.

Tiểu đồ đệ rút ra bội kiếm bên hông tiểu thừa nhân, dùng chính kiếm pháp mà đại ma đầu đã dạy mình, đáp lại sát chiêu điên cuồng bừng bừng khí thế của đại ma đầu.

Bọn họ là thầy trò, là chủ tớ, cũng là kẻ thù.

Tiểu đồ đệ từ nhỏ đã được đưa đến núi Hoang Mộng, từng chiêu từng thức đều là do đại ma đầu tự tay dạy dỗ.

Xuất chiêu thế nào, phá chiêu ra sao, đều là do đại ma đầu dạy y từng chút một.

Khí tức của đại ma đầu càng lúc càng loạn, nội lực bên trong kinh mạch nhất thời chậm lại, mấy lần đều suýt bị chính tên đồ đệ xúi quẩy của mình phá chiêu.

Nhưng đại ma đầu không thể có kẽ hở, chỉ cần hắn để lộ dáng vẻ bị thương dù chỉ một chút, tất cả những người ở đây bao gồm Võ Lâm Minh lẫn Ma Giáo, trong khoảnh khắc, đều có thể cùng nhau chém hắn thành vạn đoạn.

Đại ma đầu cười lạnh, một bên múa kiếm một bên cưỡng ép áp chế nội công hỗn loạn của mình, vẻ mặt lạnh lùng cười giễu: “Ngươi cho rằng với một chút công phu mèo cào này cũng có thể đụng được một sợi tóc của ta à!”

Nhưng trong lòng hắn biết rõ.

Hắn sắp không chống đỡ nổi nữa.

Từ khi hắn giúp cái tên đồ đệ xúi quẩy này giải kịch độc, nội lực của hắn càng ngày càng loạn, kinh mạch càng ngày càng tắc nghẽn, hôm nay khí huyết lại càng cuồn cuộn mãnh liệt.

Nhưng hắn bây giờ đã không còn đường lui.

Nếu cứ thế mà bỏ chạy, ắt hẳn ngày mai tin tức võ công của hắn suy giảm sẽ truyền đi khắp thiên hạ.

Không nói đến việc Võ Lâm Minh có nhân cơ hội làm khó làm dễ gì hay không, chỉ tính bảy vị trưởng lão trước giờ không an phận trong giáo, đều có thể băm hắn ra thành trăm mảnh.

Hắn nhất định phải mang đồ đệ của hắn rời đi, nhất định phải… nhất định phải mang đồ đệ của hắn rời đi, mới có thể bảo vệ tên tuổi danh chấn thiên hạ của mình.

Trấn áp Võ Lâm Minh, cũng như trấn áp trên dưới Ma Giáo.

Nhưng từng đợt máu tươi tanh ngọt cứ dâng tràn ở cổ họng.

Hắn không chịu nổi, hắn thật sự sắp… không chịu nổi nữa…

Đại ma đầu cố gắng bắt lấy tiểu đồ đệ, lần đầu tiên trong đời hắn lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt kẻ khác, hắn hung ác nói nhỏ bên tai tiểu đồ đệ: “Cùng bản tọa trở về!”

Tiểu đồ đệ không chịu: “Sư phụ, ta thật sự không thể tiếp tục nối giáo cho giặc.”

Đại ma đầu không nhịn được nữa, bất ngờ phun một ngụm máu vào ngực của tiểu đồ đệ.

Lần này đến lượt tiểu đồ đệ kinh sợ: “Sư phụ…”

Đại ma đầu không dám tiếp tục ở lại nơi này, nhân lúc trời tối mờ mịt ánh đèn lập lòe không ai chú ý, hắn đột nhiên đánh một chưởng vào gáy tiểu đồ đệ, sau đó tháo đai lưng của mình xuống rồi trói chặt tiểu đồ đệ, nhấc người nhảy lên tường thành, mang theo tiểu đồ đệ chạy về núi Hoang Mộng.

Trên đường còn không quên giả vờ bình tĩnh dùng thiên lý truyền âm cho giáo đồ trong giáo: “Nghịch đồ đã bị bản tọa tự tay bắt được, không cần đánh tiếp, rút lui.”

Đại ma đầu không dám chậm trễ, hắn mang theo người, một đường giục ngựa lao nhanh về núi Hoang Mộng.

Trở về, chỉ cần hắn trở về sơn động bế quan tu luyện thì có thể tránh tầm mắt mọi người, điều dưỡng kinh mạch khôi phục võ công.

Trở về… phải nhanh chóng trở về…

Nhưng núi Hoang Mộng cách Võ Lâm Minh hơn tận bảy trăm dặm, mắt thấy ánh mặt trời phía đông dần ló dạng, vậy mà núi Hoang Mộng vẫn còn rất xa.

Đại ma đầu không thể tiếp tục kìm nén nội lực dâng trào trong khí hải, hắn càng nhìn tên đồ đệ bị trói của mình thì càng tức giận, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

Hai mắt đại ma đầu tối sầm, hắn cùng tiểu đồ đệ xúi quẩy của mình từ trên lưng ngựa ngã xuống, dần dần mất đi ý thức.

Khi đại ma đầu mở mắt thì phát hiện mình đang ở trong một sơn động, trên người được phủ kín quần áo của tiểu đồ đệ, tầm mắt mơ hồ nhìn về phía cửa động, ngược sáng nhìn thấy bóng lưng tiểu đồ đệ của hắn.

Áo khoác được khoác trên người hắn, đồ đệ chỉ mặc một lớp quần áo ngắn, đang khom lưng nhặt củi nhóm lửa, lộ ra cánh tay rắn chắc đường nét mạnh mẽ.

Đại ma đầu nhắm mắt, chậm rãi điều tức nội lực ngổn ngang về từng vị trí cũ, tu bổ vết nứt trong khí hải.

Tiểu đồ đệ nhóm một đống lửa rồi đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Đại ma đầu nhất thời hoảng hốt, đột nhiên vươn tay, nội lực bạo phát kéo đồ đệ trở về: “Muốn đi sao?”

Tiểu đồ đệ không hề phòng bị, suýt chút nữa ngã sấp mặt, y dứt khoát xoay người muốn chống vào vách đá, nhưng chỉ chạm vào khoảng không, kết quả là cả người đều đè lên người của đại ma đầu.

Đại ma đầu rên lên một tiếng, hắn bị ép đến có chút khó thở nhưng vẫn cố tóm chặt lấy cánh tay của tiểu đồ đệ, không cho người này rời đi.

Tiểu đồ đệ bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, người bị nội thương, ta đi tìm một ít thuốc cho người.”

Đại ma đầu vẫn lạnh lùng nói: “Bản tọa thấy ngươi muốn nhân cơ hội này bỏ chạy, dẫn người của Võ Lâm Minh đến đây vây giết bản tọa!”

Tiểu đồ đệ nhìn bộ dạng lung lay sắp đổ nhưng vẫn cố bày ra dáng vẻ ngang ngược của đại ma đầu, trong đó còn mang theo một chút bất lực, y không nhịn được mà muốn bật cười.

Những năm gần đây, đại ma đầu luôn cao cao tại thượng, coi y như trâu như ngựa mà sai khiến, nhưng y chưa từng gặp bộ dạng thế này của đại ma đầu.

Bản thân bị nội thương, sống nay chết mai, chỉ sợ người khác nhân cơ hội xuống tay với hắn, vậy mà hắn vẫn còn mạnh miệng mà làm ra dáng vẻ tàn bạo, rằng ngày mai bản tọa sẽ có thể xoay chuyển trời đất.

Dáng vẻ này của đại ma đầu, không chỉ không hung ác, mà còn có chút… yếu đuối đáng thương.

Tiểu đồ đệ không dám nói lời trong lòng này ra khỏi miệng, nếu y nói ra, chỉ sợ đại ma đầu dù còn một chút hơi tàn cũng sẽ muốn cùng y đồng quy vu tận.

Vì vậy tiểu đồ đệ kiên trì giải thích: “Sư phụ, người đã mê man một ngày một đêm, nếu đồ nhi muốn báo tin thì bây giờ người đã bị nhốt trong địa lao của Võ Lâm Minh rồi.”

Đại ma đầu đương nhiên biết.

Nhưng hắn không muốn tiểu đồ đệ rời đi.

Ít nhất là lúc này, hắn không cho phép tiểu đồ đệ của hắn rời hắn nửa bước!

Đại ma đầu nói: “Bản tọa võ công siêu phàm, chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ, điều tức chốc lát là tốt rồi, ngươi ngoan ngoãn ở yên chỗ này cho ta, chờ võ công bản tọa hồi phục được một thành, chúng ta lập tức trở về núi Hoang Mộng.”

Tiểu đồ đệ không thể làm gì khác, nói: “Vậy ta đến bờ sông bắt cho sư phụ mấy con cá nha? Người không đói bụng sao?”

Cửa sơn động nằm cạnh một con sông, tiểu đồ đệ vẫn còn trong tầm mắt mình, trong lòng đại ma đầu cũng yên tâm phần nào, hắn lạnh lùng đáp ứng: “Ừ.”

Tiểu đồ đệ mang theo cọc gỗ vừa đẽo xong, chuẩn bị đi ra ngoài bắt cá.

Đại ma đầu bỗng nhiên mở miệng: “Đợi một chút.”

Tiểu đồ đệ hỏi: “Sư phụ còn có chuyện gì?”

Đại ma đầu im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Thắt lưng của bản tọa đâu?”

Đồ đệ lặng lẽ lấy chiếc thắt lưng đã trói y ra từ trong ngực, nửa quỳ cúi đầu dâng lên cho đại ma đầu: “Sư phụ.”

Đại ma đầu vẫn ngồi yên, mặt không cảm xúc, nói: “Đeo lên giúp bản tọa.”

Đồ đệ nhẫn nhịn chịu đựng quen rồi, ngoan ngoãn thắt đai lưng cho đại ma đầu, sau đó hỏi: “Sư phụ còn có việc gì nữa không?”

Đại ma đầu nói: “Được rồi, cút đi.”

Đồ đệ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, mang theo cái cọc đi bắt cá cho sư phụ xúi quẩy của y.

Đại ma đầu thích ăn những món dân dã, ruộng vườn nuôi gà, vịt, cá, chó, hắn đều một mực không ăn, chỉ thích ăn lợn rừng trong núi, cá bơi giữa sông, càng tươi hắn càng thích, còn muốn cắt thành từng lát, thoa gia vị khắp phần thịt, nướng chín mới chịu ăn.

Nhưng hôm nay bọn họ đi gấp, không ai mang theo gia vị bên người, đồ đệ chỉ có thể đi tìm một khối đá muối, hái một chút dã hồi hương, nhẹ nhàng khuyên sư phụ ăn một chút.

Đại ma đầu thế mà không kén chọn.

Bây giờ kinh mạch hắn không thông, khí huyết suy yếu, nếu như còn để bản thân chịu đói thì đúng là kẻ đần nhất thiên hạ.

Đại ma đầu bưng con cá lên, ăn một mạch từ lưng cá đến bụng cá, cả con cá bị hắn ăn như sói đói, sau cùng chỉ còn sót lại đầu và xương.

Ăn no xong, đại ma đầu rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu tính toán nợ cũ: “Tên tiểu thừa nhân yếu đuối kia là thứ gì của ngươi?”

Đồ đệ không vui nói: “Sư phụ, y là vị hôn thê của ta, không phải thứ gì cả.”

Trong lòng đại ma đầu chua xót khó chịu, hắn lạnh giọng hừ một tiếng, miễn cưỡng ăn hai miếng cá không có mùi vị, cuối cùng vẫn không thể nuốt trôi.

Hắn vốn ghét những kẻ yếu đuối, đặc biệt là tiểu thừa nhân nhu nhu nhược nhược.

Càng đáng ghét hơn là những kẻ chỉ biết dựa vào sự yếu đuối để đòi hỏi người khác yêu thương, thật sự quá mức vô sỉ.

Chỉ cần là kẻ mạnh thì có thể dùng vũ lực cướp đoạt tất cả những gì mình muốn.

Đại ma đầu mệt mỏi, nằm trên đất mơ màng ngủ thiếp đi.

Hắn mơ thấy pháo hoa đêm ấy, màu sắc sặc sỡ, từng chùm nối nhau nở rộ rực rỡ trên bầu trời đêm, phản chiếu màu sắc lên gương mặt tươi cười vui vẻ của mấy đứa trẻ xung quanh.

Dưới chân là hoa đào mênh mông, phía trước là ánh đèn tràn ngập.

Thật đẹp.

Tất cả mọi thứ, đều thật đẹp.

Ở núi Hoang Mộng không có lồng đèn đẹp đẽ như thế, hắn muốn mang một cái trở về.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play