Đại ma đầu cản tiểu đồ đệ lại, thâm trầm nói: “Cùng ta trở về Ma Giáo.”

Tiểu đồ đệ sống dưới trướng của đại ma đầu mười mấy năm, bóng ma tâm lý không hề nhỏ, nhưng y vẫn cứng rắn kêu: “Sư phụ…”

Đại ma đầu vốn không khỏe, kinh mạch hỗn loạn, hắn cố gắng chịu đựng, sốt ruột nói: “Theo bản tọa trở về.”

Tiểu đồ đệ lo lắng.

Những năm nay, y bị đại ma đầu chèn ép đủ đường.

Làm trâu làm ngựa, nhẫn nhục chịu khó, giúp tên ma đầu này làm xằng làm bậy khắp nơi, bây giờ vất vả lắm mới thoát khỏi ma quật*, làm sao y có thể đồng ý trở về được.

Tiểu đồ đệ khẽ cắn răng, quỳ trên mặt đất nói: “Xin sư phụ thứ tội.”

Đại ma đầu chợt nhớ đến chuyện hôm ấy, khi nói chuyện với tiểu đồ đệ, dường như cảm giác bản thân không còn chút uy nghiêm nào.

Sắc mặt hắn vẫn không đổi: “Ngươi đã làm gì mà muốn bản tọa thứ tội?”

Tiểu đồ đệ hít sâu một hơi, nói: “Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi hôm nay, e rằng phải cãi lời sư phụ một lần.”

Lời còn chưa dứt, tiểu đồ đệ đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, giả vờ tung một chiêu đánh về phía đại ma đầu, nhân lúc đại ma đầu giật mình thì vội tháo chạy về phía phòng nghị sự của Võ Lâm Minh.

Y nghĩ, đại ma đầu dù có kiêu căng hống hách tới đâu thì cũng sẽ không đến mức đuổi đến tận phòng nghị sự của Võ Lâm Minh để bắt người.

Đại ma đầu bị một loạt hành động của tiểu đồ đệ làm cho hoang mang, hắn còn đang chưa hiểu chuyện gì thì chợt nhìn thấy một mảnh giấy nho nhỏ trên bàn.

Nhặt lên, mở ra, trên đó là nét chữ quen thuộc của tiểu đồ đệ.

 “Tối nay giờ Tuất, gặp ở cổng thành phía đông.”

Đại ma đầu khẽ cau mày, tự nói: “Nó không muốn trở về cùng ta, thế mà để lại tờ giấy này hẹn ta đến trên thành, lẽ nào hiện tại nó đang bị người khác khống chế?”

Đại ma đầu mặc dù là một tên ma đầu, nhưng cũng là một tên ma đầu biết bao che cho người của mình.

Nếu đồ nhi lâm vào nguy hiểm, hắn nên đi cứu người.

Giờ Tuất, cổng thành phía đông.

Đại ma đầu ngẩng lên nhìn sắc trời, cảm thấy vẫn còn sớm, cho nên hắn quyết định về phân đà của Ma Giáo triệu tập toàn bộ nhân lực, trước khi trời tối nằm vùng ở gần cổng thành phía đông, dốc sức cứu viện tiểu đồ đệ của hắn.

Trời đêm thật tối, gió cũng thật lớn, quán trà cạnh cổng thành đông vô cùng náo nhiệt.

Tiểu đồ đệ vội vã cuống cuồng đi về phía cổng thành.

Y lỡ đánh mất thư, chỉ có thể viết lại một bức thư khác đặt trên bàn của tiểu thừa nhân, cũng không biết người ta có nhìn thấy không.

Trong lòng bất an, tiểu đồ đệ vội nhờ một vị thiếu hiệp đi đến Võ Lâm Minh tìm người.

Giờ Tuất đã đến, tiểu đồ đệ bước lên cổng thành, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người đang đứng trong đêm tối mịt mờ.

Tay áo tung bay, tóc dài như thác, vòng eo thon gọn, mắt khẽ rủ xuống.

Trái tim của tiểu đồ đệ đập loạn cả nhịp.

Y và tiểu thừa nhân quen biết đã lâu, lâu như qua cả đời, nhưng chưa bao giờ y cảm thấy giống ngày hôm nay, vui mừng kịch liệt khiến y vừa hoảng vừa run.

Y thích tiểu thừa nhân kia, cho đến giờ phút này, y mới có thể chân chính thuyết phục bản thân rằng, y yêu tiểu thừa nhân đã cứu mạng mình.

Tiểu đồ đệ còn chưa đến gần đã vội phất tay ra hiệu với đồng bọn dưới lầu.

Bảy, tám công tử danh môn thế gia đang đứng xem trò vui, thấy thế liền réo nhau đốt pháo.

 “Bùm!”

Một chùm pháo hoa bay thẳng lên bầu trời đêm, bất ngờ rọi sáng nửa thành Lịch Châu.

Mỹ nhân phía trước quay đầu lại nhìn tiểu đồ đệ, ánh mắt ba phần nghi hoặc bảy phần thẫn thờ: “Hả?”

Tiểu đồ đệ bối rối: “Sư sư sư sư phụ!!!”

Tại sao sư phụ lại ở đây?

Sư phụ y… người tại sao lại ở đây…

Tiểu thừa nhân đâu?

Tiểu thừa nhân y muốn tỏ tình đêm nay đâu???

Pháo hoa liên tiếp nở rộ trên bầu trời đêm, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, để có buổi tối này, tiểu đồ đệ đã mua toàn bộ pháo hoa của thành Lịch Châu, có thể bắn đến tận bình minh.

Đại ma đầu nhìn pháo hoa bắn đầy trời, quay lại nhìn tiểu đồ đệ đang lúng túng kia, có chút không dám tin, hỏi: “Ngươi… ngươi kêu bản tọa đến đây… chính là vì muốn cùng bản tọa xem pháo hoa?”

Tiểu đồ đệ vội vàng nói: “Không phải…”

Đại ma đầu nhìn xuống dưới thành, ông chủ quán trà đang kêu gọi mọi người tung cánh hoa lên phía trên.

Đường đá trải đầy hoa đào màu hồng kiều diễm, một đường kéo đến dài đến phía xa xa, khuất dần ở một góc tối.

Đại ma đầu hỏi: “Nơi đó là gì?”

Đầu tiểu đồ đệ chảy mồ hôi đầm đìa, y nói: “Là… là…”

Đại ma đầu lười nghe đồ đệ lắp ba lắp bắp giải thích, giơ tay giữ lấy ót của tiểu đồ đệ rồi từ trên cổng thành nhảy xuống, phiêu dật tựa tiên, đạp lên nền đất đầy hoa đi về phía cuối con đường.

Trên đầu pháo hoa diễm lệ, dưới chân hoa đào rực rỡ.

Trong lòng đại ma đầu tràn ngập hiếu kỳ, hắn hoàn toàn không chú ý đến biểu tình tuyệt vọng của tiểu đồ đệ ở phía sau, sau đó vô tình giẫm phải cơ quan nào đó.

Trong nháy mắt, đường phố tối đen chợt sáng rực ánh đèn, tất cả công tử thiếu hiệp của Võ Lâm Minh đều tập hợp đầy đủ ở đây, khua chiêng gõ trống giơ đèn lồng, tươi cười hô to: “Chị dâu! Ngươi đi theo ca của bọn ta đi!!!”

Một tiếng chiêng vang lên, âm cuối còn chưa tan, thiếu niên khua chiêng chợt như phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

Hắn hoảng sợ nhìn đại ma đầu đang vui mừng khôn xiết, hoảng sợ đứng đơ tại chỗ, rồi lại hoảng sợ nhìn tiểu đồ đệ.

Đầu tiểu đồ đệ đau như sắp nứt, cục diện rối rắm này dày vò làm y vô cùng khó xử: “Ta… sư phụ… chuyện này…”

Đại ma đầu cầm lấy một cái lồng đèn, gương mặt xinh đẹp mang vẻ ngạo mạn được ánh vàng ấm áp soi dịu đi rất nhiều.

Hắn nhẹ giọng đọc thơ trên lồng đèn: “Kết tóc trăm năm, hẹn cùng nhau suốt kiếp.”

Đọc xong câu này, hắn cầm chiếc lồng đèn tiếp theo lên: “Tóc lại nhanh bạc, chớ bỏ lỡ đêm lành.”

Đại ma đầu quay đầu lại nhìn về phía tiểu đồ đệ, hỏi: “Đây là ý gì?”

Thiếu niên gõ trống vui vẻ nói: “Chị dâu thực sự quá ngây thơ, đây đều là thơ tình, thơ mà mọi người dùng để bày tỏ với thừa nhân.”

Đại ma đầu giả vờ nhìn về phía tiểu đồ đệ mà trách mắng: “To gan, ngươi thế mà dám gọi bản tọa là thừa nhân?”

Tiểu đồ đệ vội vàng nói: “Sư phụ, mấy thứ này đồ nhi cũng không phải là…”

Cũng không phải là dành cho người…

Nhưng y còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng thâm trầm xưa nay của đại ma đầu chậm rãi lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Nhưng mà, thấy ngươi có lòng hiếu thuận như vậy, bản tọa rất thích.”

Tiểu đồ đệ: “…”

Đại ma đầu nhét lồng đèn vào tay tiểu đồ đệ: “Ta muốn cái lồng đèn này, quay lại thì treo vào trong phòng cho ta, nhớ mỗi ngày đều phải thay nến.”

Thiếu niên khua chiêng đơ ra nãy giờ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, kinh hãi hét lớn: “Hắn là giáo chủ Ma Giáo!!!”

Đại ma đầu: “???”

Tiểu đồ đệ: “…”

Sau một hồi im lặng, đông đảo công tử thiếu hiệp hô: “Giết!!!!”

 “Tiêu diệt đại ma đầu!!!!”

 “Vì võ lâm Trung Nguyên trừ hại!!!!”

 “Giết!!!!”

Đại ma đầu hơi cau mày.

Tiểu đồ đệ theo bản năng kêu: “Sư phụ đi mau!”

Đại ma đầu xách tiểu đồ đệ ném về phía xa: “Chớ làm vướng chân vướng tay ta!”

Người của Ma Giáo sớm đã nằm vùng ở đây, lúc này cũng nhảy ra tới tấp, hô đánh hô giết bảo vệ chủ nhân.

Đại ma đầu lạnh mặt đánh lui vài người, kinh mạch bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, hai chân lảo đảo suýt ngã xuống đất.

Một tên giáo chúng* vội vàng đỡ lấy hắn, một bên chặn đao một bên hí ha hí hửng hô to: “Thuộc hạ chúc giáo chủ tân hôn vui vẻ!”

Đại ma đầu đập một cái vào sau ót hắn: “Cút đi!”

Công tử thế gia của Võ Lâm Minh và giáo chúng Ma Giáo đánh nhau túi bụi, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Đúng lúc này, tiểu thừa nhân thong dong đến muộn, thấy cảnh này thì kinh hãi, cậu nhìn về phía tiểu đồ đệ bất lực đứng bên cạnh, rụt rè hỏi: “Tướng… tướng công… đã xảy ra chuyện gì…”

Đại ma đầu cau mày, đột nhiên vọt đến trước mặt tiểu thừa nhân, một tay xách tiểu thừa nhân nhu nhu nhược nhược lên, u ám hỏi: “Ngươi vừa gọi bậy gọi bạ gì đấy?!”

Đồ đệ vội vàng bước đến: “Sư phụ!”

Đại ma đầu bóp cổ tiểu thừa nhân, híp mắt lạnh giọng hỏi: “Vừa nãy ngươi… gọi đồ nhi của ta là gì?”

Tiểu thừa nhân bị siết đến cả mặt đỏ bừng, khóc lóc cầu cứu: “Tướng công… á… cứu mạng… cứu ta…”

Đồ đệ vươn tay nắm lấy cổ tay của đại ma đầu: “Sư phụ, buông y ra.”

Đại ma đầu nhìn đồ đệ của mình, rồi nhìn tiểu thừa nhân đang thoi thóp trong tay, nhất thời ngây người.

Vừa nãy, chỉ mới vừa nãy, hắn suýt chút nữa cho rằng, rằng đồ đệ của hắn… thích hắn…

Nhưng trong nháy mắt, vì sao… vì sao tiểu đồ nhi của hắn… lại có thê tử…

Đại ma đầu lửa giận bừng bừng đột nhiên dùng sức bóp chặt cổ của tiểu thừa nhân.

Tiểu đồ đệ thấy thế thì không hề do dự đánh một chưởng vào ngực của đại ma đầu.

Đại ma đầu chưa từng phòng bị đồ đệ của mình, đột nhiên chịu một chưởng gần như toàn lực, không kịp chuẩn bị mà bay xa mấy trượng.

Hắn vốn định vận chuyển nội lực bảo vệ tâm mạch, đúng lúc này kinh mạch lại đình trệ, không kịp vận chuyển, cứ thế chật vật yếu đi.

Tâm mạch yếu ớt chịu một chưởng mạnh mẽ như thế, cổ họng của đại ma đầu dâng lên vị tanh ngọt, một ngụm máu tươi như muốn trào ra, lại bị hắn cố gắng kiềm xuống.

Hắn không thể hộc máu.

Bất luận là lúc nào, hắn đều không thể để lộ ra điểm yếu của mình, tuyệt đối không thể để lộ sơ hở.

Hắn là giáo chủ Ma Giáo, vô số người đang nhăm nhe muốn đoạt quyền lực của hắn, muốn võ công của hắn, muốn thân thể bách độc bất xâm của hắn.

Hắn phải luôn mạnh mẽ, nhất định phải như thế, vĩnh viễn cao cao tại thượng nhìn chúng sinh nhỏ bé như giun dế.

Đại ma đầu nuốt ngụm máu xuống, sắc mặt không đổi nhìn tiểu đồ đệ của mình ở bên cạnh tên tiểu thừa nhân nhu nhược kia.

Tiểu thừa nhân tựa vào lồng ngực của đồ đệ hắn mà khóc lóc, vô cùng ủy khuất, cực kì đáng thương.

Đáng tiếc, đại ma đầu trời sinh ghét nhất là kẻ yếu, hắn vận công trong lòng bàn tay, chỉ muốn tiễn thứ đáng thương này về tây thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play