Bản thân Đào Minh Chước đang ở trong trạng thái vô cùng hoảng loạn.

Cậu thực sự không ngờ đến bản thân vậy mà có vị trí quan trọng như vậy trong lòng Kinh Từ, thậm chí còn khiến đối phương cảm thấy nếu không có mình thì cuộc sống cũng theo đó mà trở nên “không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa”.

Cái danh hiệu “ý nghĩa cuộc sống” quả thực quá nặng nề nhưng khi Kinh Từ nói ra câu này lại nhẹ nhàng như vậy.

Vốn dĩ Đào Minh Chước đã cảm thấy kì lạ rồi, chỉ vì muốn ăn một bữa cơm với mình mà Kinh Tư lại sẵn sàng làm ra nhiều việc như vậy, thậm chí còn hạ thấp phong thái của mình nữa.

Mà trong âm thầm, thậm chí anh còn lo lắng những chi tiết nhỏ nhặt như đôi đũa cậu dùng có tốt hay không, cậu có cảm thấy không thoải mái, không tự do hay không.

Việc Kinh Từ đã âm thầm chú ý đến mình rất là điều chắc chắn nhưng Đào Minh Chước không ngờ thì ra anh đơn phương...có tình cảm mãnh liệt với mình.

Đào Minh Chước không dám nghĩ sâu xa tình cảm này cụ thể là tình cảm gì.

Bây giờ cậu rất hoảng loạn, cũng chẳng biết phải làm sao, cậu không biết bản thân nên đối diện với Kinh Từ như thế nào, cũng không biết sau này Kinh Từ sẽ làm gì với mình.

Bữa trưa mấy ngày này, Đào Minh Chước ăn trong sự kinh hồn bạt vía còn Kinh Từ vẫn giống như trước kia, thực hiện đúng cam kết không cố tình nói chuyện với Đào Minh Chước, cho cậu thời gian ăn cơm hoàn toàn tự do, thoải mái.

Kinh Từ sẽ im lặng ăn cơm với Đào Minh Chước, đồng thời chốc chốc lại ngẩng đầu lên, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt của cậu một lúc.

Chỉ là lần này, sau khi biết được Kinh Từ có “suy nghĩ kia” với mình thì tiềm thức của Đào Minh Chước thường cảm thấy ánh mắt của anh chứa rất nhiều rất nhiều điều.

Hôm nay là ngày thứ bảy hai người ăn cơm cùng nhau, Kinh Từ chọn trà bánh kiểu Quảng Đông.

Có rất nhiều loại trà bánh khác nhau, rực rỡ đủ loại bày la liệt trên bàn nhưng Đào Minh Chước ngày càng cảm thấy bất an.

Đào Minh Chước cố gắng nuốt miếng bánh bao nhân trứng chảy xuống rồi mới ngập ngừng nói: “Kinh tổng, thực ra sau này anh không cần mua nhiều loại như vậy đâu, quả thực sức ăn của tôi lớn nhưng tôi không kén ăn, chỉ cần no bụng là được, cứ tiếp tục như này tôi sợ chúng ta sẽ lãng phí...”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Kinh Từ ngẩng đầu lên nhìn cậu, cong cong mắt cười, nói: “Không sao, cậu thấy ngon mới là quan trọng nhất”.

Đào Minh Chước: “....”

Hiện tại, Đào Minh Chước thực sự không dám suy nghĩ sâu xa về hàm ý trong câu nói vừa rồi.

Thậm chí bây giờ cậu không dám nhìn thẳng vào mắt của Kinh Từ, càng không biết nên tiếp lời như thế nào nên chỉ đành nở nụ cười gượng gạo, cứng ngắc, rồi lại cắn một miếng bánh bao to.

Kinh Từ nhìn sườn mặt của Đào Minh Chước một lúc rồi cúi đầu, cũng theo đó mà cắn một miếng bánh bao trứng chảy.

Lớp vỏ mềm xốp, nhân bên trong thơm bùi, quả nhiên là ngon tuyệt cú mèo.

Trước kia Kinh Từ chưa từng nghĩ suối nguồn hạnh phúc quan trọng nhất trong cuộc sống của mình sẽ xuất hiện trên người của một chàng trai xa lạ.

Nhưng sự thật lại lạ lùng như thế, Kinh Từ phát hiện bản thân chỉ cần nhìn Đào Minh Chước ăn cơm thì cũng theo đó mà sinh ra cảm giác thèm ăn một cách thần kỳ. Anh bắt đầu biết đói, đồng thời cũng cảm thấy hình như chỉ cần là đồ ăn mà Đào Minh Chước đang ăn thì đều sẽ biến thành món ngon tuyệt đỉnh.

Sau khi biết biết được sự tồn tại của Đào Minh Chước ở nhà ăn thì mỗi ngày Kinh Từ sẽ ăn được một bữa cơm ngon, có mùi có vị nhờ việc quan sát cậu, chứ không phải ăn cơm như nhai gốc ra nữa.

Trong tài liệu mà Lương Kinh Kinh cung cấp, Kinh Từ cũng biết được bối cảnh cơ bản của Đào Minh Chước: Tốt nghiệp chuyên ngành tranh sơn dầu, hiện tại đang phụ trách bản thảo nhân vật trong dự án, thái độ làm việc chăm chỉ, tích cực, các đồng nghiệp đều đánh giá cậu rất tốt, ví dụ như “Tiểu Đào không cần thang vẫn có thể thay bóng đèn được” “Tiểu Đào chỗ nào cũng tốt, chỉ là thường xuyên đấu khẩu với dì múc cơm trong nhà ăn”.

Kinh Từ cảm thấy đối phương có lẽ là một cậu nhóc khá nhiệt tình.

Anh cũng từng thử nhớ lại dáng vẻ ăn cơm của Đào Minh Chước vào buổi tối, phát hiện hiệu quả kém xa so với lúc nhìn tận mắt Đào Minh Chước ăn cơm.

Hơn nữa, nếu hai ngày cuối tuần liên tiếp không nhìn thấy Đào Minh Chước thì bản thân anh lại một lần nữa rơi vào trạng thái không nuốt nổi cơm.

Thế là sau khi quan sát gần một tháng trời ở trong nhà ăn, Kinh Từ cảm thấy bản thân có thể thử mời Đào Minh Chước ăn cơm cùng mình.

Thực ra ban đầu diễn ra rất thuận lợi, chỉ là không biết tại sao hai ngày gần đây, khi ăn cơm Đào Minh Chước hình như hơi lo lắng, bồn chồn.

Cảm xúc lên xuống của Đào Minh Chước cũng gián tiếp ảnh hưởng đến hiệu quả ăn cơm, vậy nên giờ phút này, sự bồn chồn, bất an của cậu đã dẫn đến trạng thái ăn cơm của anh không như mong đợi.

Kinh Từ nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy có lẽ vì khoảng cách vai vế, chức vụ giữa hai người nên Đào Minh Chước vẫn hơi giữ kẽ, không dám quá tùy tiện.

Ý thức được điều này, anh cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ chính là kéo gần khoảng cách giữa anh và Đào Minh Chước. Chỉ có xóa bỏ cảm giác xa cách thì Đào Minh Chước mới có thể phục hồi trạng thái ăn cơm giống như trước kia ăn cơm thoải mái với đồng nghiệp vậy.

Hôm nay Kinh Từ chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, anh hi vọng Đào Minh Chước có thể ăn nhiều hơn một chút.

Nhưng Đào Minh Chước thường xuyên thất thần, cậu cứ cố gắng ăn bánh bao ở trước mặt vậy nên Kinh Từ hơi lo lắng bởi vì trong góc vẫn còn rất nhiều điểm tâm chưa động đến.

Nghĩ đến cần phải kéo gần khoảng cách, Kinh Từ hỏi Đào Minh Chước: “Cậu muốn ăn xíu mại không? Hình như để hơi xa, tôi có thể giúp cậu kéo gần lại”.

Đào Minh Chước vốn dĩ vẫn ở trong trạng thái hồn ở trên mây, nghe thấy Kinh Từ nói vậy thì gượng gạo nói: “Cảm ơn Kinh tổng, lát nữa tôi tự gắp là được, tôi ăn hết cái bánh bao này rồi tính tiếp”.

Tốc độ nói chuyện của cậu rất nhanh, Kinh Từ ngẩn ngơ một lúc rồi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

“Thực ra cậu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”. Kình Từ nói: “Thực ra tuổi của chúng ta sêm sêm nhau, hơn nữa đã nhiều lần ăn cơm với nhau như vậy rồi, vậy nên nếu cậu không để ý thì có thể coi tôi như bạn của cậu, gọi thẳng tên của tôi là được”.

Ý của Kinh Từ vốn là hi vọng hai người có thể không cần khách sáo như vậy nữa, ở chung với nhau có thể tự nhiên, thoải mái một chút.

Nhưng vừa dứt lời, anh thấy người Đào Minh Chước cứng đờ, ngay sau đó ho mạnh một tiếng, giống như bị miếng bánh bao trong miệng làm cho nghẹn vậy.

Sau đó anh nghe thấy Đào Minh Chước vừa ho vừa gật đầu, ngắc ngứ nói: “Vâng...vâng ạ”.

Không biết tại sao, sau khi bản thân nói câu đó thì Kinh Từ cảm thấy Đào Minh Chước càng lo lắng, bồn chồn hơn.

Hơn nữa rõ ràng cậu đã đồng ý là ăn hết bánh bao thì sẽ chuyển sang ăn xíu mại, nhưng vì cậu đang trạng thái hoảng hốt nên Kinh Từ nghĩ cậu đã quên bản thân đã nói gì mà lại chậm rãi cầm một chiếc bánh bao trứng chảy mới lên.

Kinh Từ lo lắng cứ tiếp tục như vậy Đào Minh Chước sẽ no, như vậy thì các món khác sẽ bị lãng phí.

Bởi vì chỉ có đồ mà Đào Minh Chước từng ăn thì mới mang đến cho anh cảm giác thèm ăn nên nếu Đào Minh Chước không ăn mấy miếng bánh ngọt và điểm tâm ở trong góc vậy thì bản thân Kinh Từ cũng không ăn nổi.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, Kinh Từ chọn đứng dậy, chủ động gắp miếng xíu mại ở đằng xa cho Đào Minh Chước.

Kinh Từ đang chuẩn bị đặt xíu mại xuống trước mặt Đào Minh Chước nhưng vừa sáp lại gần, Đào Minh Chước đột nhiên ngẩng đầu lên, dáng vẻ giống như bị dọa sợ vậy.

Kinh Từ cũng không ngờ cậu lại có phản ứng mạnh như vậy, tay bỗng run lên, đũa kẹp không chắc nên viên xíu mại tròn vo cứ thế rơi lên đùi của Đào Minh Chước rồi lăn lông lốc xuống sàn nhà.

Kinh Từ: “...”

Viên xíu mại rơi lên đùi của Đào Minh Chước để lại một mảng dầu nhỏ, Kinh Từ ngẩn ngơ một lúc rồi vội vàng nói: “Xin lỗi cậu, không bị bỏng chứ?”

Vết dầu mỡ vốn đã không dễ xử lý, Kinh Từ vội vàng lấy mấy tờ giấy rồi cúi người lau vết dầu dính trên đùi cho Đào Minh Chước.

Sau khi phát hiện vết dầu lau không sạch thì Kinh Từ cảm thấy ân hận vô cùng, anh cảm thấy bản thân hình như “chữa lợn lành thành lợn què rồi”.

Anh ngẩng đầu lên, đang định nói mình có thể giặt sạch giúp cậu đồng thời cũng chịu bồi thường thì phát hiện Đào Minh Chước đang ngồi như khúc gỗ, ngơ ngác nhìn mình.

Lúc này Kinh Từ mới để ý thì ra hai người vậy mà gần nhau như vậy, hơn nữa hành động lau vết dầu trên quần cho cậu ban nãy, hình như thuộc loại đụng chạm cơ thể khá thân mật.

Một lúc lâu sau, anh nhìn thấy Đào Minh Chước cúi đầu, hơi lắp bắp nói: “Không, không sao ạ, về tôi giặt là được”.

Kinh Từ nhìn khuôn mặt của Đào Minh Chước, ngơ ngác rồi nói: “...Ừ”.

Kinh Từ nắm chặt tờ khăn giấy trong tay sau đó đứng dậy, đi đến cửa phòng làm việc rồi vứt tờ giấy vào trong thùng rác ở cạnh cửa.

“Mặt của cậu...hình như hơi đỏ”. Sau khi quay người lại, Kinh Từ không nhịn được nghi hoặc hỏi: “Có phải trong phòng nóng quá không, có cần tôi mở cửa sổ ra không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play