Một buổi cuối tuần cuối cùng của tháng hai, Kinh Từ phát hiện bản thân không ăn nổi cơm nữa.
Lúc đó anh vừa về nước, lượng công việc phải tiếp nhận rất lớn, Lý Vũ Phách ném cho anh một câu “em cố lên nhé anh chuồn trước đây” rồi vui mừng hớn hở lên máy bay đi nghỉ dưỡng.
Hôm đó khi xử lý xong tất cả công việc, trời cũng đã tối, Kinh Từ suy nghĩ một lúc rồi quyết định thưởng cho bản thân một chiếc hamburger cá.
Có lẽ khi xử lý công việc, Kinh Từ thường làm ra vẻ bình tĩnh, già dặn nên rất nhiều người lầm tưởng anh là một người có tính kỷ luật cao.
Kinh Từ cảm thấy cách nhìn nhận này hơn phiến diện, xử lý công việc tốt, có hiệu quả vốn dĩ là trách nhiệm của bản thân nhưng trên thực tế anh không hề kỉ luật, anh rất thích những món ăn có lượng calo cao.
Kinh Từ cho rằng mức độ ngon của món ăn và chỉ số sức khỏe là tỉ lệ nghịch với nhau, có những áp lực đặc biệt chỉ có đồ ăn nhiều dầu mỡ và nhiều đường mới có thể giải tỏa được.
Mà hamburger cá của tiệm M luôn chiếm vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng Kinh Từ.
Đầu tiên, cá chiên và dưa chuột muối là sự kết hợp hoàn hảo, bùng nổ vị giác. Thứ hai, khác với các hàng bán hamburger khác, hamburger cá của quán này dùng bánh mì tròn với bề mặt bằng phẳng, mịn màng; nhìn vào trông cũng rất đáng yêu.
Cộng thêm một cái khá nhỏ nhắn, ít calo nên đây hoàn toàn mà một món ngon đầy đủ sắc, hương, vị.
Tuy nhiên hôm đó, mở hộp giấy đựng hamburger ra, đợi đến khi mùi thơm quen thuộc của cá chiên bay khắp phòng làm việc, Kinh Từ đột nhiên hơi nghi hoặc nhíu mày...
Kinh Từ phát hiện bản thân không có chút cảm giác thèm ăn nào.
Rõ ràng trước mặt là đồ ăn mình yêu thích nhất, hơn nữa cả buổi tối bản thân anh cũng chưa ăn cái gì nhưng Kinh Từ chẳng muốn ăn chút nào.
Sau đó Kinh Từ đột nhiên nhớ đến, nhiều ngày như vậy sau khi về đến nhà là anh đi ngủ luôn, ngủ dậy lại đi đến công ty. Mà dưới trạng thái công việc cường độ cao như vậy mà bản thân anh hình như...chẳng bao giờ cảm thấy đói bụng.
Mỗi ngày quả thực anh đều ăn cơm nhưng không phải vì mình đói nên muốn ăn mà vì thư ký sẽ đặt thức ăn lên bàn làm việc, Kinh Từ vô thức cho rằng bản thân cần nạp năng lượng nên mới ăn hai ba miếng cho có.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Ban đầu Kinh từ chỉ cho rằng bản thân quá bận thôi, tuy nhiên sau khi nghỉ hai ngày ở nhà thì cuối cùng anh cũng nhận thấy sự việc có lẽ đã vượt ra dự liệu của bản thân.
Kinh Từ phát hiện, bản thân không cảm thấy đói bụng, cũng không có hứng thú với đồ ăn nữa.
Giống như không thể cảm nhận được cảm giác đau vậy, khi cơ thể không thể truyền tải đến bạn một tín hiệu nào đó thì thực ra vô cùng nguy hiểm đó. Kinh Từ thử cả ngày không ăn bất cứ thứ gì thì cảm thấy đầu hơi choáng váng nhưng dạ dày lại không truyền đến bất cứ tín hiệu đói nào.
Mà lúc đó anh thử anh một số món nhưng lại cảm thấy vô vị như nhai gốc rạ vậy.
Rõ ràng có thể nếm được vị chua cay đắng ngọt nhưng Kinh Từ không thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc mà đồ ăn mang đến cho mình, giống như sợi dây thần kinh nào đó nối giữa lưỡi và đại não bị đứt vậy.
Anh đi đến bệnh viện khám, làm rất nhiều cuộc kiểm tra.
Bác sĩ cũng hiếm khi gặp trường hợp như của anh: “Khi nhìn thấy đô ăn có cảm thấy buồn nôn không? Sau khi ăn thức ăn thì có bị nôn mửa không?”
Kinh Từ: “Không”
Bác sĩ: “Khi nuốt xuống có khó khăn không?”
Kinh Từ: “Không”.
Bác sĩ nhìn phiếu kết quả kiểm tra một lúc rồi chậm chạp nói: “Các chỉ số không có vấn đề gì, trước kia cậu...từng nhịn ăn, giảm cân không? Có từng dùng phương pháp kích thích nôn không?”
Kinh Từ đột nhiên cảm thấy hơi vô lực.
Sau khi loại trừ các khả năng thì bác sĩ cũng không thể tìm ra một nguyên nhân hợp lý, chỉ đành kê một vài loại thuốc điều hòa ruột và dạ dày, cuối cùng còn đề nghị nói: “Cậu có muốn đi khoa thần kinh khám không?”
Kinh Từ không nghĩ thần kinh của mình có vấn đề gì, nhưng anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ bản thân cũng bị bức thành thần kinh.
Bởi vì ăn cơm vốn là làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc nhưng bây giờ lại biến thành để duy trì thể chất, sức khỏe bình thường mà máy móc nạp thức ăn.
Rất nhanh, thư ký Kinh Kinh cũng phát hiện ra vấn đề này.
“Sếp không ăn thêm một chút sao?” Lương Kinh Kinh lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Sếp còn chưa động đũa mấy mà, hơn nữa cả tuần nay đều như vậy, sếp không hề nghiêm túc ăn cơm”.
Kinh Từ cũng không thể giải thích nguyên nhân với cô ấy, chỉ có thể vừa đóng hộp cơm lại vừa cười nói với cô ấy: “Không sao, tôi chỉ không đói quá thôi”.
Làm xong tất cả công việc, Kinh Từ đi ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy Lương Kinh Kinh đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính ngẩn người.
Thấy Kinh Từ đứng ở cửa, cô ấy vội vàng đưa tay lên, nhanh chóng dụi mắt.
Kinh Từ ngơ ngác rồi hỏi cô ấy: “Cô làm sao vậy?”
Lương Kinh Kinh ậm ừ một lúc lâu cuối cùng mới ấp úng nói: “Kinh tổng, tôi có chỗ nào làm chưa tốt sao? Có phải sếp có ý kiến với tôi không?”
Trước khi Kinh Từ đến, Lương Kinh Kinh vẫn luôn làm việc cùng với Lý Vũ Phách, cô gái làm việc chăm chỉ lại tỉ mỉ, chuẩn bị cơm nước cũng là một trong những nhiệm vụ cố định của cô trước đây.
Tuy nhiên vị lãnh đạo mới đến này mặc dù dịu dàng, khách sáo nhưng vẫn luôn không chịu ăn cơm mình mua về, Lương Kinh Kinh bắt đầu không nhịn được mà nghĩ đông nghĩ tây, cô nơm nớp lo sợ tưởng rằng bản thân đã làm sai cái gì đó mà đối phương không muốn nói rõ ra.
Kinh Từ vốn muốn giữ bí mật về bệnh tình của mình nhưng không ngờ lại gián tiếp gây ra hiểu lầm cho người khác.
Anh dở khóc dở cười, biết dù bản thân có tìm lý do nào đi chăng nữa thì Lương Kinh Kinh có lẽ cũng sẽ không tin, thế là anh do dự một lúc rồi kể ngọn ngành câu chuyện cho cô ấy nghe.
Sau khi biết chuyện, tâm trạng của Lương Kinh Kinh đột nhiên trở nên nửa vui nửa buồn.
Cô vui vì vấn đề không nằm ở bản thân cô nhưng cô cũng bất giác lo lắng cho Kinh Từ: “Nhưng sao lại không ăn nổi cơm suốt được? Sếp đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
Kinh Từ lắc đầu, bất lực nói: “Đi kiểm tra rồi, cũng uống rất nhiều thuốc nhưng không có tác dụng lắm”.
Lương Kinh Kinh “à” một tiếng, mạch suy nghĩ của Lương Kinh Kinh lại không giống bác sỹ: “Vậy sếp thử một số phương pháp như tìm một vài video kích thích vị giác để xem chưa?”
Kinh Từ ngơ ra một lúc: “Kích thích vị giác?”
Lương Kinh Kinh nói: “Vâng ạ, bình thường khi ăn cơm một mình tôi thường phải xem cái gì đó mới có thể ăn ngon, hay là sếp cũng thử cách này xem?”
Thế là dưới sự gợi ý của Lương Kinh Kinh, Kinh Từ xem một số video mucbang với các phong cách khác nhau.
Video được phát hết, Lương Kinh Kinh thăm dò hỏi: “Đây là một số người mucbang nổi tiếng dạo gần đây, sếp cảm thấy thế nào?”
Kinh Từ ngập ngừng đưa ra bình luận: “...Tôi cảm thấy họ ăn trông rất đau khổ”.
Mấy người này vì để tăng lượt xem mà thường xuyên ăn rất nhiều bánh ngọt hoặc ăn mấy món trông rất cay.
Rõ ràng ăn không thoải mái nhưng lại phải cố gắng làm ra vẻ mặt giả tạo giống như đang tận hưởng, Kinh Từ cách một màn hình mà không nhịn được cảm thấy khó chịu.
Lương Kinh Kinh trông rất ủ rũ.
Kinh Từ biết lòng tốt của cô ấy bèn dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, đi nghỉ một lúc đi”.
Kinh Từ chuẩn bị đi đến nhà ăn lấy một phần canh để uống, bổ sung ít calo cho cơ thể. Anh phát hiện mấy loại đồ ăn lỏng như cháo và canh khá uống khá được, ít nhất không gây cảm giác khó nuốt.
Thực ra anh hơi mông lung về tương lai của mình, căn bệnh kỳ lạ này khiến chất lượng cuộc sống của anh trở nên rất tồi tệ, cũng khiến trạng thái tinh thần của anh trở nên mệt mỏi.
Mà thuốc lại chẳng hề phát huy bất cứ công dụng nào, thậm chí anh còn không biết liệu có thể hết bệnh không.
Nhà ăn có lẽ là nơi mà Kinh Từ nhìn thấy nhân viên nở nụ cười tươi nhất, anh tìm một góc ngồi xuống, chăm chú nhìn dòng người rồi từ từ uống bát canh trong tay.
Uống riết, Kinh Từ chú ý đến một người.
Cũng chẳng có nguyên nhân gì sâu xa, mà chỉ bởi vì cậu ấy bưng khay cơm qua trước mặt Kinh Từ rất nhiều lần.
Đó là một chàng trai có lông mày rậm, dung mạo sáng sủa hơn nữa dáng người rất cao, trông có vẻ là một chàng trai trẻ khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Nếu Kinh Từ nhớ không nhầm thì cậu ấy đã đi xin thêm mì ba lần rồi.
Giờ phút này, cậu ấy đang đang đứng trước cửa lấy cơm, chỉ vào mì trong bát của mình, cười híp mắt nói gì đó với cô đầu bếp, chắc là đang nói lời ngon ngọt gì đó.
Sau đó Kinh Từ nhìn thấy cô đầu bếp múc cho cậu ấy một muôi nước sốt đầy ắp.
Chàng trai này bưng bát mì đầy ụ đi về chỗ ngồi của mình. Kinh Từ thấy cậu ấy xắn ống tay áo lên cao sau đó cầm đũa lên rồi cúi đầu ăn từng gắp mì to.
Thực ra Kinh Từ hiếm khi thấy người nào ăn cơm nghiêm túc như vậy.
Có lẽ vì muốn tiết kiệm thời gian nên cậu ấy ăn rất nhanh, vậy nên tướng ăn cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam nhưng lại khiến Kinh Từ nhìn không rời mắt.
Bởi vì không giống với những người trong video mà Lương Kinh Kinh cho anh xem, chàng trai trước mắt này đang tận hưởng đồ ăn trong bát một cách thỏa mãn, hạnh phúc.
Kinh Từ cứ như vậy ngồi lì ở đó, chăm chú nhìn cậu ăn hết gắp mì cuối cùng trong bát.
Anh thấy cậu ấy để bát lên giá sau đó xoay người rồi vui vẻ rời đi cùng đồng nghiệp.
Sau khi về đến phòng làm việc, Lương Kinh Kinh lại vui vẻ chạy vào: “Kinh tổng, tôi lại tìm được một số công thức nấu ăn ở trên mạng, tôi đã in ra giúp sếp rồi. Nghe nói mấy món này khá kích thích vị giác, sếp có thể tự làm thử xem!”
Trong lòng Kinh Từ rất rõ mấy món ăn này chẳng có tác dụng gì nhưng anh vẫn mỉm cười với cô gái nhiệt tình này rồi nói: “Cảm ơn cô, về tôi sẽ thử”.
Giây phút anh cầm lấy tờ công thức món ăn, Kinh Từ ngay lập tức nghe thấy một chuỗi âm thanh kì lạ.
Ban đầu anh không nghĩ nhiều, chỉ là trong đầu cứ hiện lên hình ảnh chàng trai vừa rồi ở nhà ăn, còn có bát mì của cậu ấy.
Bên trong bát mì có những gì nhỉ? Thịt bằm, dưa chuột thái sợi hình như còn có cả cà rốt nữa.
Rõ ràng là chỉ là một bát mì xào nước tương bình thường, mì còn không được xào tơi mà đóng thành cục nhưng cậu ấy hình như ăn rất ngon lành, vui vẻ.
Sau đó Kinh Từ đột nhiên nghe thấy Lương Kinh Kinh kích động hỏi: “Sếp, sếp đói rồi à?”
Kinh Từ ngẩng đầu lên phát hiện vẻ mặt của Lương Kinh Kinh vừa bất ngờ vừa vui mừng. Anh hơi nghi hoặc, bởi vì anh không biết Lương Kinh Kinh đang vui vì cái gì, cũng không hiểu tại sao cô ấy lại hỏi như vậy.
Sau đó Kinh Từ nghe thấy một âm thanh rất kỳ quái.
Anh ngơ ngác một lúc, cúi đầu, bàn tay từ từ đặt lên bụng của mình, lúc này anh mới bất giác nhận ra âm thanh này hình như phát ra từ bụng của mình.
Một lúc lâu sau, Kinh Từ ngẩng đầu lên.
Anh hơi nghi ngờ nhìn Lương Kinh Kinh rồi nói: “Hình như tôi...tìm được “món gợi vị” của tôi rồi”.