Sau khi về nhà, Đào Minh Chước giặt quần hết 30 phút.
Cậu cầm bột giặt rồi gột chà cẩn thận để làm sạch vết dầu kia sau đó đóng vòi nước lại, nhìn mình trong gương rồi thở dài thườn thượt.
Nếu nói trước bữa ăn hôm nay, Đào Minh Chước vẫn còn đang nửa tin nửa ngờ vậy thì giờ phút này, cậu vô cùng chắc chắn.
Rõ ràng trên bàn ăn có nhiều điểm tâm như vậy, tại sao Kinh Từ nhất định phải gắp xíu mại ở xa nhất, sau đó tại sao viên xíu mại này lại có thể trùng hợp rơi lên quần của mình?
Chiêu nước ấm hầm ếch xanh này quả thực rất thông minh. Đầu tiên là dùng đồ ăn ngon để mê hoặc cậu, ban đầu thể hiện còn bình tĩnh, không nóng vội, không để lộ sơ hở; sau này bắt đầu kiên nhẫn từ từ tiến công.
Lúc ở chung trông có vẻ vẫn giữ khoảng cách phù hợp nhưng trong thời gian đó lại cố ý tạo ra những sự cố nhỏ, cứ như vậy lặng lẽ kéo gần khoảng cách thông qua những tiếp xúc cơ thể tưởng chừng như vô tình kia.
Thực ra trong thời gian học đại học, cũng từng có một bạn nam tỏ ra thích Đào Minh Chước một cách điên cuồng, vậy nên cậu không hề cảm thấy khó chấp nhận, chỉ là cảm thấy đối diện với lời tỏ tình của người khác, bản thân hoặc là phải từ chối dứt khoát, thẳng thắng hoặc là đồng ý một cách nghiêm túc, chân thành.
Tóm lại tuyệt đối không được dây dưa không dứt khoát rồi làm khổ người ta, nên thẳng thắn cho đối phương một đáp án rõ ràng.
Nhưng cái khó hiện tại là dường như Kinh Từ vô cùng bình tĩnh, im hơi lặng tiếng, trước nay anh chưa từng chủ động nói toạc ra, chỉ luôn đơn phương đối xử cực kỳ tốt với Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước phân tích một lúc, cảm thấy nếu trước kia hai người đã không có qua lại gì vậy thì Kinh Từ hẳn là bị vẻ ngoài của mình thu hút mới đúng.
Nhưng nhớ lại những lời mà Kinh Từ nói với thư ký, cái gì mà “cậu ấy quá quan trọng”, gì mà “ý nghĩa cuộc sống”, cùng với dáng vẻ vô cùng thâm tình kia....
Bữa cơm trưa này ăn kết thúc, dạ dày Đào Minh Chước chứa 10 cái bánh bao, 8 viên xíu mại mà lòng rối như tơ vò, cậu thực sự cần hai ngày để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Thế là trước khi hai người tạm biệt nhau, Đào Minh Chước quay người lại nói: “Kinh tổng”.
Kinh Từ đứng ở chỗ cũ nhìn Đào Minh Chước nhưng không nói gì cả.
Đào Minh Chước khựng lại một chút, cuối cùng vẫn ngập ngừng gọi tên đầy đủ của anh: “...Kinh Từ, mai tôi phải sửa lại bản thảo cuối của thiết kế skin mùa hè, có lẽ đến lúc đó chỉ ăn tạm cái gì đó lót dạ thôi vậy nên có thể không dành thời gian đến ăn cơm với anh được”.
Kinh Từ ngơ ra một lúc rồi hỏi: “Bận đến nỗi không có thời gian ăn trưa luôn sao?”
Đào Minh Chước: “Cũng không phải...chỉ là sắp làm xong rồi, tôi muốn làm xong sớm thì thoải mái, nhẹ nhàng sớm, tôi không muốn tiếp tục kề cà, kéo dài nữa”.
Kinh Từ im lặng vài giây rồi nói: “Được”
“Vậy sau khi cậu làm xong thì chúng ta lại ăn cơm cùng nhau”. Anh nói như vậy
Đào Minh Chước thề là bản thân không có suy nghĩ nhiều, nhưng lúc đó cậu rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt vô cùng thất vọng khó có thể che giấu trên mặt Kinh Từ.
Thế là tâm trạng của cậu trở nên phức tạp, rối ren hơn.
Muốn trốn tránh là thật nhưng Đào Minh Chước lại không hề nói dối, cậu thực sự rất tâm huyết cống hiến cho thiết kế skin lần này.
Sau khi bản thảo cuối được thông qua, tất cả các hoạ sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm theo, Dương Khả Ninh oán trách nói: “Ai hiểu cho tôi, bây giờ lịch sử tìm kiếm trên các web của em đều là hình tham khảo của các loại bikini và quần đùi đi biển, hôm đó còn không cẩn thận bị mẹ em nhìn thấy, sau đó người lớn trong nhà cứ nhìn em bằng ánh mắt phức tạp”.
“Quá bình thường”. Đào Minh Chước nói: “Còn nhớ bộ sưu tập Hạ Trùng Ngữ Băng năm ngoái không? Lúc đó anh phải tìm các loại côn trùng trong một tháng liền, đến ngủ cũng cảm giác có kiến bò lên cánh tay luôn”.
“Cảm ơn anh, em bắt đầu ngứa rồi này”. Dương Khả Ninh không nhịn được rùng mình rồi chợt hỏi: “À đúng rồi, hôm nay anh không phải ăn cơm với Kinh tổng sao?”
Đào Minh Chước cảm thấy đau đầu
Cậu giả vờ không nghe thấy, thẳng thừng ngắt lời: “Không phải em luôn miệng nói muốn uống thử trà hoa quả của quán trà mới mở gần đây sao? Vừa hay hôm nay không có gì làm, em mau đi hỏi mọi người xem có uống không, anh mời”.
Để tìm một cái cớ hợp lý cho việc Kinh Từ mời mình ăn cơm, Đào Minh Chước bèn nói với Dương Khả Ninh rằng vì bản thân tốt nghiệp chuyên ngành tranh sơn dầu mà Kinh Từ vừa hay rất hứng thú với kho tàng tranh sơn dầu nên muốn biết thêm những kiến thức liên quan, vậy nên mỗi buổi trưa ăn cơm chỉ đơn thuần muốn nói chuyện về nghệ thuật và các tác phẩm thôi.
Vẻ mặt của Dương Khả Ninh lúc đó nửa tin nửa ngờ, Đào Minh Chước cũng chỉ đành không nhìn thấy thôi.
Bất luận thế nào, Đào Minh Chước tuyệt đối không thể để Dương Khả Ninh biết trước đó cô ấy đã đoán đúng là Kinh Từ quả thực có những suy nghĩ “không bình thường” với mình.
Khả năng giữ mồm giữ miệng của con bé này là âm vô cực, nếu cô ấy biết thì đám chị em của cô ấy cũng biết, cùng với đó cả thế giới cũng biết luôn.
May mà xưa nay Dương Khả Ninh không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ngọt, nghe Đào Minh Chước nói mời cô ấy lập tức hô hào đồng nghiệp xung quanh: “Nào, nào, nào hôm nay Tiểu Đào mời mọi người uống nước, chọn thoải mái đi, tôi nhất định phải ăn được món bingsu xoài, trà có nho giòn sần sật và trà đào thơm ngọt”.
Kết quả sau 5 phút mở app đặt đồ, Dương Khả Ninh lập tức khóc tiếng mán: “Hôm nay cửa hàng họ tạm ngừng kinh doanh”.
Hứa Dịch ngồi bên cạnh cũng cảm thấy kì quái: “Cửa hàng của họ không phải 12 giờ mới mở cửa sao? Hình như mới mở cửa chưa đầy hai tiếng nữa”.
Đào Minh Chước không kịp tiếp lời, khu vực văn phòng phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ồn náo nhiệt.
Cậu ngước mắt lên liền nhìn thấy trong tay mấy đồng nghiệp xách túi trà hoa quả, trong đó có mấy cô gái nói liên tục “Kinh tổng hào phóng quá”.
Còn Kinh Từ bị bao quanh trong đám người.
“Dạo này cường độ công việc nặng, vất vả cho mọi người quá, uống nước rồi nghỉ ngơi một lát đi”. Đào Minh Chước nghe loáng thoáng thấy tiếng của Kinh Từ truyền đến từ trong đám đông: “Có mấy túi là 50% đường và 70% đường, mọi người cũng có thể chọn…”
Dương Khả Ninh: “Á đù! Có bingsu xoài, nho mẫu đơn và đào nữa! Thậm chí còn có cả trà sữa matcha mới ra kìa!”
Mấy cô gái bắt đầu rối rít chọn đồ uống, Đào Minh Chước thì có đồ để uống là được, cậu cầm đại một cốc mà Hứa Dịch đưa qua rồi uống hai ngụm..
Không thể không nói, cách Kinh Từ mời mọi người uống nước vô cùng hào phóng, bao trọn cửa hàng nhà người ta luôn.
Kinh Từ đứng ở đằng xa, có mấy nhân viên còn đang vây quanh anh nói cái gì đó, Đào Minh Chước thấy anh kiên nhẫn lắng nghe, chốc chốc lại cong mắt cười đáp lại mọi người.
Nhân lúc đang nói chuyện, Kinh Từ quay đầu lại nhìn xung quanh một vòng.
Giây phút nhìn vào mắt Kinh Từ, bàn tay cầm cốc của Đào Minh Chước khựng lại.
Sau đó cậu nhìn thấy Kinh Từ hơi chớp chớp mắt sau đó lại mỉm cười nói gì đó với mấy nhân viên kia, sau đó quay người đi về phía mình.
Cuối cùng Kinh Từ đứng trước mặt Đào Minh Chước, nói: “Lâu lắm không gặp”
Đào Minh Chước: “Thực ra...thực ra hình như mới một ngày không gặp thôi”.
“Hình như là như vậy”. Kinh Từ nhớ lại rồi cười nói: ‘Xin lỗi, tôi cảm thấy thời gian một ngày này hình như trôi qua chậm hơn”.
Hiện tại Đào Minh Chước thực sự muốn hét lên help me!
Dương Khả Ninh và mấy chị em đứng ở bên cạnh, vừa hút trà hoa quả rồn rột vừa nhìn chằm chằm về phía Đào Minh Chước, chốc chốc lại thì thầm to nhỏ.
Đào Minh Chước cảm thấy sách lược tốt nhất hiện tại chính là không nên nói quá nhiều với Kinh Từ.
Thế là cậu cầm cốc nước chưa khui ở bên cạnh lên, cắm uống hút vào rồi dúi vào tay Kinh Từ.
“Vị nho đó ạ” Đào Minh Từ nói: “Tôi vừa uống thử rồi, ngon lắm, chỉ là hơi ngọt thôi, anh uống thử đi”.
Kinh Từ cầm lấy cốc trà hoa quả rồi nhìn chăm chú thân cốc một lúc sau đó lại nhìn cốc trà đã sắp uống hết trong tay Đào Minh Chước cuối cùng mới cúi đầu uống một ngụm.
“Ừm, ngọt quá, có thể cốc này là 100% đường”. Kinh Từ mím môi, ngẩng đầu lên hỏi Đào Minh Trước: “Cậu thích uống nước vị nho à?”
Đào Minh Chước bỗng ngơ ngác: “Cứ coi là vậy đi”
Kinh Từ gật đầu: “Tôi hiểu rồi”
Đào Minh Chước không hiểu rốt cuộc Kinh Từ hiểu cái gì.
Cậu cũng không dám hỏi, chỉ có thể nhanh chóng căng da đầu tìm đề tài khác: “Nhưng mà....nhưng mà cuối cùng cũng đến thứ 6 rồi, sau khi về có thể nghỉ ngơi cho đã rồi”.
“Đúng vậy”. Cậu nghe thấy Kinh Từ lẩm bẩm nói: “Sắp đến cuối tuần rồi”.
Ngày nghỉ rõ ràng phải khiến người ta cảm thấy mong mỏi, ao ước nhưng khi nói đến hai từ “cuối tuần” Đào Minh Chước lại nhìn thấy lông mày của Kinh Từ hơi cau lại.
Giống như nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt của Kinh Từ nhanh chóng giãn ra, anh ngước mắt lên nói với Đào Minh Chước: “Đúng rồi, thực ra tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một chuyện”.
Khi hai người đứng đối mặt với nhau, Kinh Từ phải hơi ngẩng đầu lên thì mới nhìn thẳng vào mắt Đào Minh Chước được.
Mỗi lần Kinh Từ dùng kiểu câu như “tôi có một thỉnh cầu” hoặc “tôi muốn hỏi cậu một việc” để mở đầu thì cơ bản vế đằng sau đều khiến Đào Minh Chước sốc nặng.
Trực giác của Đào Minh Chước mách bảo có gì đó sai sai, nhưng lại cảm thấy hiện giờ đang ở trước mặt nhiều người như vậy, chắc Kinh Từ sẽ không nói ra mấy lời quá kỳ quặc đâu.
Thế là Đào Minh Chước ngập ngừng nói: “...Anh nói đi”.
Kinh Từ gật đầu.
“Tôi cảm thấy sau mấy ngày qua lại, quan hệ giữa chúng ta cũng thân thiết hơn rất nhiều”. Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ nghiêm túc hỏi: "Vậy nên cậu có thể cho tôi Wechat cá nhân của cậu được không?"
Đào Minh Chước suýt nữa thì phun miếng nước trong miệng vào trong cốc.
Dương Khả Ninh và tất cả người đang nghe lén: “...?”
Kinh Từ không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng, anh chỉ cụp mắt nghĩ ngợi một lúc sau lại ngẩng đầu lên, cười dịu dàng với Đào Minh Chước.
Anh nói: “Hơn nữa không biết những lúc cuối tuần, tôi có thể lấy thân phận một người bạn mà thỉnh thoảng mời cậu đi chơi được không?”