Đào Minh Chước cảm giác mình bị cuốn vào một vào lặp kì quái.

Cậu muốn biết nguyên nhân Kinh Từ nhìn trộm mình ở nhà ăn vậy nên ăn với anh một bữa cơm trưa, cuối cùng kết quả là không chỉ không có được đáp án, ngược lại sau này còn phải tiếp tục ăn cơm cùng Kinh Từ.

Rõ ràng không có miếng bánh ngon nào tự dưng từ trên trời rơi xuống nhưng Đào Minh Chước bị đưa vào “tròng” rồi.

Trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí nhưng theo một góc độ nào đó, Đào Minh Chước không chỉ được ăn bữa trưa miễn phí mà trong tương lai cậu vẫn phải tiếp tục ăn rất nhiều bữa nữa.

....

“Anh không hiểu”. Đào Minh Chước hỏi Dương Khả Ninh: “Dạo này anh có nên theo dõi xổ số không nhỉ?”

Dương Khả Ninh cũng rơi vào trầm lặng.

“Tạm thời không nhắc đến tại sao Kinh tổng lại mời anh ăn cơm mỗi ngày nữa”. Dương Khả Ninh “suỵt” một tiếng rồi hỏi: “Em muốn biết, lúc hai người ăn cơm, sếp thực sự chỉ nhìn mặt anh thôi sao? Sếp nhìn anh như thế nào vậy?”

Đào Minh Chước thở dài: “Thực sự sếp chỉ nhìn chằm chằm anh, cái kiểu nhìn không chớp mắt ấy, hơn nữa mặc dù sếp luôn kìm nén ý cười ở trên mặt nhưng cảm giác mà sếp mang đến cho anh giống như...”

Cậu nhớ lại rồi ngập ngừng nói: “Giống như bởi vì một chuyện nào đó mà cảm thấy vui mừng khôn xiết vậy”.

Dương Khả Ninh suy nghĩ một lúc lâu rồi “ồ” một tiếng thật dài.

Dương Khả Ninh nói: “Thực ra chúng ta phải suy nghĩ kỹ một chút, trước kia dù gì Kinh tổng cũng ở nước ngoài lâu như vậy, tư tưởng ấy à có lẽ khá thoáng, cởi mở; vậy nên nếu sếp có hành động gì hơi đặc biệt thì cũng chẳng có gì là lạ”.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Đào Minh Chước cảm thấy trong lời nói của Dương Khả Ninh có ý nghĩa sâu xa nào đó, mí mắt bỗng giật giật: “Em có ý gì?”

“Em có ý gì đâu”. Dương Khả Ninh nhún vai nói: “Nhưng mà liệu có khả năng, em chỉ nói là khả năng thôi nhé, sếp hẹn anh ăn cơm mỗi ngày, chỉ là vì muốn mượn danh nghĩa qua lại với anh...”

“Mà mục tiêu của sếp, thực ra chính là bản thân anh thì sao?” Cô ấy nói.

....

8 giờ 30 phút sáng, Đào Minh Chước đi vào cửa hàng tiện lợi ở dưới chân công ty.

Tủ lạnh của cửa hàng tiện lợi trước 9 giờ thường sẽ được nhét đầy ắp, Đào Minh Chước lấy một cái bánh sandwich trứng rồi đi ra trước quầy thức ăn đóng gói sẵn, nhìn vào hộp cơm thịt heo ướp hương cá một lúc.

Trên cái nắp trong suốt của hộp cơm còn có lớp hơi nước mù mịt, trên thân hộp cơm có dán tờ mảnh giấy màu vàng “giảm 50% trong hôm nay”, Đào Minh Chước ngập ngừng một lúc rồi quay người đi đến quầy thu ngân.

Bình thường Đào Minh Chước một tuần ăn cơm ở nhà ăn công ty ba lần, hai ngày còn lại thì mua bữa sáng và bữa trưa ở cửa hàng tiện lợi luôn. Nếu như thường ngày, loại cơm đóng hộp sẵn tươi mới vừa lên kệ lại còn được giảm nửa giá thì Đào Minh Chước chắc chắn sẽ không chút đắn đo mà mua liền hai hộp.

Chị gái thu ngân và Đào Minh Chước khá thân, thấy hôm nay cậu mua ít đồ thì tò mò hỏi: “Sao hôm nay ăn ít thế, muốn giảm cân cho gầy còm hả?”

Đào Minh Chước nói: “Trưa nay...đồng nghiệp mời em ăn cơm”.

Chị gái “ồ” một tiếng, vừa bỏ đồ vào túi vừa nhiệt tình chào hàng: “Đúng rồi, có sandwich sốt bơ đậu phộng vừa mới ra mắt đó, rất thích hợp làm bữa sáng, có muốn thử không?”

Đào Minh Chước nhận lấy cái túi, mỉm cười xua tay: “Cái này không được rồi, em dị ứng với đậu phộng và quả hạch”.

Đào Minh Chước quyết định để thuận theo tự nhiên.

Mặc dù cậu vẫn nghi ngờ động cơ của Kinh Từ nhưng đối phương đã nói rõ hi vọng mình không hỏi nhiều, vậy thì Đào Minh Chước coi như bản thân nhận được một phiếu ăn trưa miễn phí đi.

Mà phân tích của Dương Khả Ninh hôm qua có thể nói là không có tí căn cứ nào hết, nghe hết sức vô lý.

....

“Đầu tiên, từ trước đến nay anh và Kinh tổng không có tí qua lại nào hết”. Đào Minh Chước trịnh trọng nói: “Thứ hai, giả thiết của em không có miếng căn cứ thực tế nào hết và chẳng có tí logic nào. Cuối cùng, cứ tùy tiện nói về cuộc sống riêng và xu hướng giới tính của người khác là một hành vi rất không lịch sự, văn minh”.

Lúc đó Dương Khả Ninh làm ra vẻ mặt vô tội: “Anh đừng có mà trách nhầm em, em có nhắc gì về xu hướng giới tính đâu, rốt cuộc ai mới là người suy đoán lung tung đây?”

Đào Minh Chước nói không lại con bé này, mà trong lòng cậu cũng hơi phiền muộn.

Thực ra cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại đồng ý chuyện hoang đường như vậy, có lẽ vẻ mặt của Kinh Từ lúc đó quá tha thiết, cũng có thể bởi vì lúc đó anh nói “vô cùng hi vọng cậu đáp ứng thỉnh cầu này”, mà trước nay Đào Minh Chước vẫn luôn là người nhiệt tình không giỏi từ chối người khác.

Nhưng bất luận là như thế nào, giả thiết của Dương Khả Ninh quá xàm xí rồi.

Đào Minh Chước hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu đánh bóng bản phác thảo trong tay.

11 rưỡi, mấy đồng nghiệp gọi Đào Minh Chước rủ cậu xuống lầu ăn cơm và lần đầu tiên trong cuộc đời Đào Minh Chước lấy lý do công việc ra để từ chối lời mời đi ăn cơm của mọi người.

Trước khi đi, Dương Khả Ninh còn nháy mắt với Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước chỉnh lại chất tóc cho nhân vật trong tranh rồi lại ngồi ngẩn ngơ, thất thần; thấy gần đến giờ rồi cậu bèn đứng dậy đi lên lầu.

Cậu hơi bồn chồn, sau khi lên lầu thì lấy điện thoại ra xem thấy giờ mới hơn 11 giờ 40 phút, mà thời gian mình và Kinh tổng hẹn nhau là 12 giờ.

Cửa phòng làm việc của Kinh Từ hơi hé mở.

Đào Minh Chước chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện ở trong phòng, tay cậu hơi khựng lại.

Vẫn còn hơn mười phút nữa mới đến 12 giờ, bây giờ mà đi xuống lầu, ngồi còn chưa ấm mông thì có lẽ lại phải chạy lên lần nữa, đúng là không biết phải làm sao mà.

Đào Minh Chước đắn đo một lúc, cuối cùng quyết định chờ ở cửa một lúc.

Nhìn qua khe cửa có thể thấy Kinh Từ và thư ký của anh.

Đào Minh Chước thực sự không muốn nghe lén người khác nói chuyện nhưng hành lang quả thực quá yên tĩnh, cửa phòng làm việc lại không đóng chặt nên cuộc đối thoại của hai người trong phòng cứ như vậy truyền đến tai Đào Minh Chước.

Mới đầu thư ký của Kinh Từ còn đang báo cáo công việc, Kinh Từ đứng ở trước cửa sổ, vừa nghe vừa tưới nước cho chậu cây ở trên bàn.

Quan sát thân hình của người khác là thói quen nghề nghiệp của Đào Minh Chước, cậu thấy hôm nay Kinh Từ một một chiếc sơ mi màu xanh nhạt, vạt áo được cho vào trong quần ngay ngắn khiến cho đường nét trên eo trở nên rõ ràng trông rất đẹp.

Có lẽ để không bị dính nước, Kinh Từ xắn ống tay áo lên, làm lộ ra cánh tay thon thả.

Thể trạng của Kinh Từ rất tốt nhưng Đào Minh Chước lại cảm thấy hình như anh quá gầy.

Định thần lại, Đào Minh Chước lại nghe thấy Kinh Từ bất chợt hỏi: “Giao đến chưa?”

“Đã giao đến rồi ạ”. Thư ký nói: “Vừa rồi tôi đã hâm nóng lại một lần nữa, lát nữa ăn thì độ nóng vừa tầm”.

Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ “ừ” một tiếng rồi lại hỏi: “Cậu ấy dị ứng với đậu phộng, lúc đặt đồ ăn có ghi chú không?”

Thư ký nói: “Những điều sếp nói tôi đều nhớ hết, lúc đặt đồ cũng ghi chú rồi, vừa rồi tôi lại mở ra kiểm tra thêm lần nữa, chắc chắn không có vấn đề”.

Đào Minh Chước ở ngoài cửa: “...?”

Ban đầu cậu nghe còn ù ù cạc cạc, không hiểu gì mãi đến khi nghe thấy câu “dị ứng đậu phộng” thì cậu mới nhận ra “cậu ấy” mà Kinh Từ nói chính là mình.

Việc dị ứng này thực ra ngay cả người nhà của Đào Minh Chước cũng có lúc quên, mà trước nay khi ăn cơm Đào Minh Chước cũng chưa từng chủ động nhắc đến vụ này.

Cậu cảm thấy bản thân khi ăn cơm để ý một chút là được, không nhất thiết phải làm người khác mất hứng, nhưng mà tại sao Kinh Từ lại biết chi tiết này nhỉ?

Đào Minh Chước chưa kịp suy nghĩ thì lại nghe thấy thư ký vui vẻ nói: “Tốt quá đi, lâu như vậy rồi, cuối cùng sếp cũng đợi được ngày này”.

Thư ký không nói rõ “đợi được” cái gì, nhưng Đào Minh Chước nhìn thấy Kinh Từ trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.

Đào Minh Chước lập tức hiểu ra, hình như họ đang nói về một bí mật mà người ngoài nghe không hiểu, một việc mà cả hai không nói cũng ngầm hiểu.

“Trong ngăn kéo của tôi có bộ đũa trang trí mà trước kia Lý tổng tặng, lấy ra đây trước đi”. Kinh Từ nói: “Đũa dùng một lần của nhà hàng có thể có sơ tre, tôi sợ cậu ấy ăn không thoải mái”.

Thư ký đáp “vâng’ một tiếng.

Kinh Từ trầm ngâm một lúc rồi hơi nhíu mày.

Đào Minh Chước nghe thấy anh hơi phiền não hỏi: “Hôm nay có tổng cộng mấy món? Hôm qua trông cậu ấy có vẻ không được thoải mái, liệu có phải tôi gọi nhiều quá khiến cậu ấy có áp lực không?”

Thư ký cười nói: “Không đâu, không đâu. Hôm nay có năm món mặn và một món canh, định lượng chắc chắn vừa đủ. Thực ra theo tôi thấy, sếp không cần phải cẩn thận như vậy đâu, cứ thuận theo tự nhiên là được”.

Sau đó Đào Minh Chước nhìn thấy Kinh Từ lắc đầu.

Anh nói: “Phải cẩn thận chứ”.

Giọng của Kinh Từ rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng, từng chữ từng chữ một đi vào trong tai Đào Minh Chước.

“Cô không biết đâu, cậu ấy...vô cùng quan trọng với tôi”. Kinh Từ nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Không có cậu ấy, cuộc sống hiện tại của tôi thực sự chẳng có bất cứ ý nghĩa nào”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play