Vào một buổi trưa chiều áp suất thấp, thằng bé ngồi đàn dương cầm một mình trong nhà. Bài thằng bé đàn là một khúc nhạc mới luyện, một chương nào đó khá nặng nề và tối tăm trong khúc nhạc ấy. Kỹ năng đánh đàn cũng rất khó, thằng bé đàn đi đàn lại thật nhiều lần nhưng lần nào cũng đàn ra âm thanh đầy sứt sẹo thế này. Bỗng nhiên thằng bé bực bội đứng dậy trước đàn dương cầm, đặt ngón cái tay trái lên phím đàn. Sau đó đóng mạnh nắp đàn xuống để nó đè lên ngón tay cái của mình. Cho đến khi ngón tay cái nhói lên cơn đau thấu tim thì sự bức bối trong lòng kia mới từ từ bình ổn lại. Thằng bé dần buông nắp đàn ra, đứng trong phòng đàn âm u lẳng lặng khóc nức nở. Đó là mùa xuân mà Cô Từ Hành cảm thấy khó vượt qua nhất.

Gặp lại Ninh Dĩ Mạt là khi thời tiết đã bước vào mùa hè. Một buổi chiều hoàng hôn, Cô Từ Hành đang xem tivi trong phòng khách với Từ Mạn, Cô Chấn Tiệp vừa tan làm trở về, ông cười lớn bước vào từ khoảng sân bên ngoài còn ôm một đứa bé nhỏ đang nghịch bùn trong lòng.

- Nói bác nghe xem, con định nặn cái gì nào?

Đứa bé nhỏ mềm mại nói: 

- Con muốn nặn một chiếc xe tăng.

- Ha ha, được. Nặn một chiếc xe tăng, chúng ta cùng nhau đánh người xấu.

Cô Từ Hành đứng bật dậy khỏi sô pha, nhìn bé gái trong lòng ngực ba mình bằng ánh mắt đề phòng.

Chợt nhìn thấy Ninh Dĩ Mạt, ngay cả Từ Mạn cũng bắt đầu cang thang, bà bước nhanh đến bên cạnh Cô Chấn Tiệp, nhỏ giọng nói với vẻ bực bội: 

- Không thấy dơ à? Cứ ôm nó về nhà như thế Bị người ta nhìn thấy không biết mất mặt sao?

Như những gia đình quan chức khác, Từ Mạn mắc bệnh công chúa rất nặng. Đối với Từ Mạn, quan niệm về cấp bậc rất là nghiêm ngặt. Bà không thích nhìn Cô Chấn Tiệp đối xử thân thiết với con gái của một binh sĩ hậu cần như đối xử với con ruột của mình, cảm thấy làm mất hết thể thống gia đình nhà mình. Hơn nữa trong tiềm thức bà cảm thấy Ninh Dĩ Mạt rất giống đứa con gái do vợ trước của Cô Chấn Tiệp sinh, cho nên càng ghét Ninh Dĩ Mạt hơn.

Cô Chấn Tiệp nào còn tâm trạng để ý đến cảm xúc của bà. Ông buông Ninh Dĩ Mạt xuống, vừa dắt tới sô pha vừa nói: 

- Trùng hợp thật đấy, xe vừa chạy vào khu nhà tập thể thì thấy đứa nhỏ này đang ngồi xổm ven đường nghịch bùn. Thế là bế về nhà chơi luôn.

Lúc đó, trên bàn còn đặt một dĩa thịt cuộn, những ai từng ăn cơm ở nhà ăn của khu nhà tập thể đều biết món thịt cuộn này. Chính xác là một lớp da một lớp thịt, ngon tới nỗi có thể nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình. Tuy nhiên món thịt cuộn này không được làm nhiều lắm, bị người giúp việc của nhà thủ trưởng mua mấy suất là đã không còn thừa bao nhiêu rồi. Gia đình bình thường phải may lắm mới mua được một suất. Ninh Dĩ Mạt vừa thấy món thịt cuộn kia thì làm sao mà kìm được cơn thèm, thế là giơ tay với lấy.

Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, Từ Mạn lập tức đẩy tay cô bé ra rồi trách mắng: 

- Mẹ mày không dạy mày hả? Chưa rửa tay mà đã cầm thức ăn rồi, mày thọc cái tay dơ này vào thì sao mà ăn được nữa?

Tuy chỉ thoáng qua một cái nhưng Cô Từ Hành vẫn nhìn thấy chỗ khuyết tật trên tay trái của cô bé. Trên bàn tay nhỏ đen đúa, một khúc ngón tay còn lại duỗi ra một cách quái dị như đang duỗi thẳng vào đáy lòng thằng bé.

Ninh Dĩ Mạt bị mắng như vậy, bèn cúi đầu, rất ấm ức nói: 

- Con không có mẹ.

Cô Chấn Tiệp nghe thấy mà đau lòng, quay đầu nói với Cô Từ Hành: 

- Mau dẫn em gái đi rửa tay đi.

Không biết vì sao Cô Từ Hành lại tức giận, cậu nhóc quát một tiếng đầy giận dữ với ba mình: 

- NÓ KHÔNG PHẢI LÀ EM GÁI CON!

Nói xong, thằng bé trừng ba mình một cái với vẻ đầy oán trách. Sau đó xoay người chạy lộc cà lộc cộc lên lầu, đóng sầm cửa phòng lại.

Ninh Dĩ Mạt bị thằng bé dọa, nước mắt rơi ào ạt. Cô Chấn Tiệp đành phải kêu bảo mẫu là thím Vương dẫn cô bé vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ một cái, rồi tự tay đóng gói dĩa thịt cuộn trên bàn cho Ninh Dĩ Mạt và kêu người đưa cô bé về.

- Vừa lòng anh chưa? - Từ Mạn hừ lạnh một tiếng: - Anh sợ con trai chưa đủ phiền à, còn dẫn con nhỏ đó về để làm nó bức bối hơn nữa.

Cô Chấn Tiệp ngồi xuống sô pha, day trán nói: 

- Em thì biết cái gì? Không phải con trai mình ghét con bé, mà là không dám đối mặt với con bé. Anh muốn cho nó cơ hội để nó đối mặt với sai lầm của mình như một người đàn ông. Giáo sư, phần tử trí thức gì chứ, chỉ bao nhiêu đây thôi mà cũng không hiểu.

Cô Chấn Tiệp biết rõ, nếu con trai không tự mình bước ra khỏi chuyện này thì sau khi lớn lên nó chỉ có thể là một người nhu nhược. Ông không muốn để sau khi con trai trưởng thành quay đầu nhìn về quá khứ lại nhận ra không thể làm gì để đền bù khuyết điểm được nữa.

- Cô Chấn Tiệp, anh đừng nghĩ rằng em không biết anh đang suy nghĩ cái gì. - Từ Mạn mạnh mẽ quen rồi, không chịu xuống thế yếu dù chỉ một chút: - Đơn giản là anh vẫn còn nhớ thương người vợ trước của mình, nhớ thương đứa con gái chết non của hai người!

- Sao lại nhắc tới chuyện này nữa? - Cô Chấn Tiệp hơi chột dạ.

Ông cũng không biết vì sao khi nhìn thấy Ninh Dĩ Mạt lại sinh lòng yêu thương như vậy. Thật ra những lời hôm nay Từ Mạn nói đã khiến ông thức tỉnh. Khi đứa con gái của ông và vợ trước mất cũng chỉ nhỏ hơn Ninh Dĩ Mạt một chút mà thôi, ông đã không còn nhớ rõ hình hài của đứa bé đó nữa rồi. Ông nheo mắt ngẫm lại, hình như hơi giống với Ninh Dĩ Mạt. (Autumnnolove x T Y T)

Tuy hay đồn rằng Cô Chấn Tiệp hơi sợ vợ, nhưng về chuyện có liên quan đến Ninh Dĩ Mạt thì ông vẫn luôn không chịu thỏa hiệp với Từ Mạn. Ông thường bế Ninh Dĩ Mạt về nhà chơi, chỉ vào Cô Từ Hành rồi ân cần dạy bảo cô bé “đây là anh trai, sau này phải nghe lời anh trai”. Ninh Dĩ Mạt nhìn Cô Từ Hành với vẻ nhút nhát và sợ sệt rồi gật đầu. Mặc dù Từ Mạn hống hách, có điều cũng không dám làm trái ý chồng trong chuyện mà ông đã quyết cho nên đành phải nhắm một mắt mở một mắt đối với ông và Ninh Dĩ Mạt.

Từ đó về sau, Ninh Dĩ Mạt chính thức “nghênh ngang vào nhà”, khi nào rảnh là sẽ chạy đến nhà họ Cô. Mặc kệ Cô Từ Hành không thích cô bé là bao, không trốn tránh thì cũng bày ra vẻ lạnh lùng, song Ninh Dĩ Mạt chỉ là một đứa trẻ, làm gì hiểu mấy chuyện “nói như rồng leo, làm như mèo mửa này chứ”. Cô bé còn tưởng rằng người anh trai rớt từ trên trời xuống này đang chơi trò chơi gì đó với mình, cho nên đầy hứng thú mà chơi với thằng bé và tận dụng mọi cơ hội để dính lấy thằng bé. Cô Từ Hành cứ trốn tránh cô bé hệt như đang trốn tránh một con rệp.

Ninh Dĩ Mạt ỷ vào cơ thể nhỏ nhắn của mình nên luôn lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh thằng bé, làm thằng bé tránh còn không kịp. Chẳng hạn như có đôi khi Cô Từ Hành đang xem phim hoạt hình đúng ngay lúc cao trào thì có một bóng dáng nhỏ nhắn giống như hồn ma xuất hiện bên cạnh thằng bé, chẳng chút biết điều mà ngồi xuống sát bên thằng bé sóng vai xem điện ảnh với thằng bé. Có đôi khi thằng bé đang tập đàn ở trong phòng, bỗng thình lình có một gương mặt bánh bao gác lên cạnh giá đàn. Thằng bé đen mặt nhìn sang là có thể thấy đôi mắt ngây thơ và gương mặt tươi cười xán lạn như hoa của cô bé. Em tìm anh trốn như vậy cả một tháng, Cô Từ Hành cũng mệt mỏi. Thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và nghĩ xem, nếu bạn đang xem một bộ phim hoạt hình nào đó mà vai chính bị đánh hộc máu vô số lần, cuối cùng cũng biến hình chuẩn bị bùng nổ thì bạn có vì một chút liêm sỉ nho nhỏ mà bỏ mặc không xem tivi nữa hay không? Cho nên, Cô Từ Hành không tránh né nữa, cứ xem cô bé là người vô hình thiếu điều đi xuyên qua cơ thể cô bé nữa thôi.

Bởi vì thái độ mấy đứa bé trai cư xử với em gái nhà mình trong khu nhà tập thể cũng không khác là bao, cho nên Ninh Dĩ Mạt không hề nhận ra rằng Cô Từ Hành không thích cô bé. Ngược lại cho rằng “anh trai” chính là sinh vật ngoài lạnh trong nóng.

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T. 

Vào tháng chín năm đó, Ninh Dĩ Mạt năm tuổi đã vào lớp một được một thời gian rồi, đi học nên cô bé không thể lúc nào cũng dính lấy Cô Từ Hành giống như trước được nữa. Chỉ vào những ngày cuối tuần, cô bé mới có cơ hội chạy đi tìm Cô Từ Hành. Vì để hoàn toàn thoát khỏi con trùng bám đuôi nho nhỏ này mà Cô Từ Hành đã đăng ký hai lớp năng khiếu, cuối tuần trốn ở bên ngoài cả ngày. Thằng bé thầm nghĩ: cùng lắm sự nhiệt tình của đứa nhỏ kia đối với mình chỉ là thích thú nhất thời, chẳng khác nào trẻ con có được một món đồ chơi mới rồi yêu thích được một lúc, cho dù có quý trọng cỡ nào thì cũng sẽ bị bỏ như giày cũ mà thôi. Thằng bé cho rằng, chỉ cần không tiếp xúc một khoảng thời gian thì cô bé sẽ tìm được việc vui khác và không còn thường xuyên dính lấy mình. Không phụ sự chờ mong của thằng bé, chưa đầy nửa tháng đứa nhỏ kia đã không còn tới nhà nữa. Thằng bé thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi không hiểu sao lại thấy mất mát.

Trung thu năm ấy tới khá muộn, cho đến ngày 30 tháng 9 mới vào dịp. Từ Mạn là một người rất chú trọng truyền thống, mỗi dịp lễ tết đều thích chuẩn bị mọi thứ sao cho náo nhiệt và vui vẻ. Hôm nay lại càng đặc biệt hơn, không phải kêu người giúp việc treo đèn lồng, giết gà vịt, thì cũng kêu thím Vương bảo mẫu dọn bàn thờ ở ngoài sân, bày bánh trung thu và trái cây,... Kết quả là cho đến khi trời sập tối bữa cơm chiều kia mới được chuẩn bị đầy đủ.

Cô Từ Hành mới vừa vào bàn đã thấy ba mình dẫn theo Ninh Dĩ Mạt vừa đi vào sân vừa nói cười với Ninh Chí Vĩ. Chợt thấy Ninh Dĩ Mạt, vẻ mặt Cô Từ Hành lập tức cứng lại. Từ Mạn tinh mắt, giữ chặt thằng bé đang định xoay người bỏ đi, rồi nhỏ giọng nói: 

- Trung thu trăng tròn gia đình đoàn viên, con không được làm ầm ĩ trong bữa cơm chiều hôm nay. Con biết tính của ba con đó, nếu chọc giận ông ấy vào lúc này thì coi chừng ăn mắng! Nếu con không vui thì trong lúc ăn cơm đừng nói gì cả, ăn xong rồi trở về phòng của mình.

Nói xong, bà cười nhạt chào hỏi Ninh Chí Vĩ: 

- Ồ, Tiểu Ninh tới đó à? Sớm biết hai cha con tới thì tôi đã chuẩn bị thêm vài món nữa rồi.

Ngụ ý là, nhà của chúng tôi không có chuẩn bị đồ ăn cho mấy người.

Ninh Chí Vĩ xấu hổ cười cười, không biết phải làm sao. Vừa rồi ông ấy dẫn Ninh Dĩ Mạt đến nhà ăn mua cơm, trên đường trở về thì tình cờ gặp Cô Chấn Tiệp cũng mới vừa về. Cô Chấn Tiệp thấy cha con bọn họ cầm hai hộp cơm xem như là đón lễ trăng rằm, thế là dứt khoát mời bọn họ đến nhà mình. Với tính tình của Ninh Chí Vĩ, ăn bữa cơm này còn khó xử hơn là ăn thuốc súng nữa. Chẳng qua ông ấy nể mặt Cô Chấn Tiệp nên không dám từ chối mà thôi.

Cô Chấn Tiệp kéo hai cha con bọn họ vào bàn, tự tay rót một ly rượu cho Ninh Chí Vĩ: 

- Nào, đây là Mao Đài chính tông đấy.

Ninh Chí Vĩ vâng dạ nhận lấy, vội kính ông một cái rồi uống một cách đầy thận trọng. Cô Từ Hành hờ hững ngồi ở đối diện, lẳng lặng ăn cơm. Nói ra cũng lạ, hôm nay Ninh Dĩ Mạt im lặng một cách lạ thường. Chẳng thèm nhìn Cô Từ Hành một cái, mà chỉ lo ôm chân vịt từ tốn gặm nhấm. Cô Từ Hành không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn cô bé mấy lần, cho đến khi sắp ăn xong bữa cơm Ninh Dĩ Mạt vẫn cứ giữ dáng vẻ thất thần ấy. Cô Từ Hành bỗng nhiên không muốn ăn nữa, thật sự không muốn ngồi thêm một phút giây nào nữa. Ngay khi thằng bé buông chén đũa định đứng dậy, Từ Mạn bỗng nhiên lên tiếng: 

- Lạ thật đấy, sao hôm nay đứa nhỏ này im lặng quá vậy?”

Một câu “mọi người ăn từ từ ạ” tới bên miệng lại lập tức nuốt xuống, Cô Từ Hành bất giác bưng ly đồ uống lên.

- Đúng vậy, hôm nay Dĩ Mạt sao thế? - Cô Chấn Tiệp cũng hơi buồn bực.

Ninh Chí Vĩ ngượng ngùng vội nói: - Hồi nãy nói nó mấy câu, còn đang giận lẫy đó mà.

Lúc này Cô Chấn Tiệp biết chuyện, buông chén rượu chọc cô bé: 

- Sao giận vậy? Nói bác nghe xem nào.

- Ba không cho mua đùi gà… - Ninh Dĩ Mạt nhỏ giọng nói, hốc mắt ngân ngấn nước vì ấm ức.

Nghe vậy, tay Cô Từ Hành lấy cái ly bất giác khựng lại. Vội nhìn cô bé một cái. Cô Chấn Tiệp “à” một tiếng đầy vẻ phức tạp, lặng lẽ gắp một cái đùi gà để vào trong chén cô bé.

Thấy bầu không khí hơi nhạt nhẽo, Từ Mạn vội nói: 

- Bây giờ nhà ăn toàn dùng loại gà tốt để nấu ăn, mấy cái đùi gà đó nhìn thì to nhưng thật ra không ngon chút nào, giống như có chứa chất tăng trưởng vậy, trẻ con ăn vào không tốt. Trước giờ tôi chưa bao giờ để Tiểu Vương mua thịt gà ở nhà ăn cả.

Ninh Chí Vĩ thở phào, vội phụ họa bà vài câu. Trên thực tế, ông ấy chỉ là một binh lính hậu cần, phải lo cho người mẹ già ở dưới quê, rồi còn phải lo cho con gái ăn học nên không được dư giả về mặt tiền nong cho lắm. Vì hôm nay là Tết trung thu nên ông ấy đã bấm bụng mua cho Dĩ Mạt một cái đùi gà, Ninh Dĩ Mạt không nhịn được muốn ăn ngay trên đường. Không ngờ mới vừa cắn một miếng, đùi gà đã rớt xuống đất. Ông ấy không thể nhặt lên lại, cũng không nỡ mua thêm một cái nữa. Thấy Dĩ Mạt ồn ào đòi ăn đùi gà, thế là nói cô bé mấy câu đã làm cô bé ấm ức.

Từ Mạn sợ nhất là điềm xấu, sợ ngày vui như tết Trung Thu bị quạnh quẽ thế này. Vì vậy Từ Mạn lập tức nói như mở máy hát, từ “loại gà tốt” tới “gà cẩu kỷ” của Ninh Hạ, rồi bỏ qua gà nói sang món ngon của những nơi khác.

Ninh Chí Vĩ sinh ra ở một làng chài, từng ăn không ít đồ biển. Hoà cùng chủ đề, ông ấy nói với Từ Mạn về món ngon “minh tiền giang đao” nổi danh khiến Từ Mạn thèm thuồng không thôi. Cuối cùng, Từ Mạn nói: 

- Cậu nói nãy giờ làm tôi thèm ăn quá rồi đây này. Tôi thích ăn đồ biển nhất, trước kia còn ở Bắc Kinh, trung thu hàng năm đều có cua lông được cung ứng đặc biệt để ăn mà con nào con nấy đều vàng ươm và béo ngậy.

Nhắc tới cua lông, rõ ràng Từ Mạn đã giảm bớt hứng thú với bàn thức ăn trước mắt, bà nhớ lại và nói: 

- Hai đứa con trai của tôi đều rất thích ăn cua. Trước kia lúc con trai cả là Tĩnh Huân còn ở nhà, nó luôn ăn đua với em trai nó.

Nói đoạn, bà yêu thương nắm lấy tay Cô Từ Hành: 

- Nhưng đứa nhỏ này nho nhã lắm, dù gấp gáp cỡ nào cũng ăn uống chậm rãi nên sao mà giành được với anh trai nó. Thằng nhỏ mới ăn xong một con thì anh nó đã ăn được ba bốn con rồi. Cuối cùng, nó ấm ức tới nỗi muốn khóc rồi buồn bực không thèm để ý tới ai.

Bên kia, Ninh Dĩ Mạt nghe rất chăm chú. Cô nhìn Cô Từ Hành bằng đôi mắt sáng rực, như nghĩ tới chuyện gì đó mà trộm vui vẻ một mình.

Hôm sau, sau khi tan học Cô Từ Hành ở trong phòng khách xem phim hoạt hình chờ tới giờ ăn cơm chiều. Từ Mạn mới tan tầm trở về, vừa vào nhà đã dồn dập nói một câu: 

- Hầy, con không thấy đứa con gái nuôi kia của ba con đâu, nghịch quá trời!

Cô Từ Hành dời mắt từ tivi sang mẹ mình, như đang chờ bà nói tiếp.

- Sau khi tan tầm mẹ đến cục thuế nhà nước để xử lý chút việc, kết quả thấy nó cãi nhau ầm ĩ với lũ trẻ ở dưới sông.

Cục thuế nhà nước nằm ở phía đông thành phố, ở dưới sườn núi bên ngoài bức tường có một con sông nhỏ. Vào mùa hè nơi đó chính là công viên nước của lũ trẻ ở Duật Thành.

- Đúng là chưa từng thấy đứa bé gái nào nghịch như nó, trời lạnh vậy mà đi chân trần xuống sông chơi làm cho mặt mày ướt nhẹp. Không sợ bị cảm lạnh hay gì. - Nói đoạn, bà lắc đầu: - Đứa nhỏ không có mẹ dạy đúng là không ra thể thống cống rãnh gì.

Vào thời điểm đó, tất cả khu nhà tập thể đều thống nhất theo một thể thức: có khu làm việc, khu sinh hoạt, cơ quan dịch vụ, nhà ăn, hội trường, câu lạc bộ, bể bơi, bệnh viện, nhà trẻ riêng,... Thậm chí có khu nhà tập thể còn có trường tiểu học, trung học, giống như một thành phố nhỏ độc lập. Con cháu trong khu nhà tập thể có cơ sở vật chất đầy đủ tiện nghi không chơi, mà lại chạy tới nơi như vậy chơi đùa. Ở trong mắt của Từ Mạn, loại người này rất là “thấp kém”. (Autumnnolove x T Y T)

Cô Từ Hành không nói gì, híp mắt xuất thần một lát rồi như suy tư gì mà chuyển mắt trở về tivi. Sau khi ăn cơm chiều xong, Cô Từ Hành lên lầu trở về phòng làm bài tập. Lúc này, trời bên ngoài đã sập tối. Trong lúc làm bài tập thằng bé có dừng bút vài lần, thường ngó sang đồng hồ báo thức ở ngay góc bàn. Viết được một lúc thằng bé lại phiền muộn vứt bút đi, đứng dậy bước tới bên cửa sổ nhìn xung quanh. Chính thằng bé cũng không biết mình nhìn cái gì và lo lắng việc gì nữa.

Đứng trước cửa sổ được một lúc, thằng bé buồn bực trở về bàn học. Mới vừa ngồi xuống, dưới lầu đã vang lên tiếng của Từ Mạn: 

- Sao mày lại chạy tới đây?

- Con tới tìm anh. - Trong giọng nói đầy non nớt như lộ ra vẻ sợ hãi.

Đột nhiên nghe thấy giọng của Ninh Dĩ Mạt, Cô Từ Hành đứng bật dậy nhanh chóng bước tới cửa. Mới vừa xuống lầu đã nghe Từ Mạn mất kiên nhẫn nói: 

- Anh đang làm bài tập, bận lắm không có thời gian chơi với mày đâu. Đã trễ thế này còn không mau về nhà đi?

- Con có cái này muốn cho anh. - Ninh Dĩ Mạt cúi đầu, đôi tay giấu ở phía sau, nhỏ giọng nói.

- Cái gì? Đưa cho dì, dì đưa cho thằng bé cho. - Từ Mạn tức giận nói.

Ninh Dĩ Mạt hơi rụt người ra sau, từ từ ngẩng đầu. Nhìn một cái đã thấy Cô Từ Hành đang bước tới từ phía sau Từ Mạn. Cô Từ Hành đi ngang qua Từ Mạn với vẻ mặt vô cảm, đến chỗ cách cô bé chưa tới hai mét thì dừng lại cụp mắt nhìn cô bé.

Quả nhiên cô bé rất nghịch ngợm. Chẳng những giày vớ ướt sũng mà quần áo cũng ướt hơn phân nửa, chiếc áo ngoài đã ướt nhẹp. Giờ này, trong sân đốt đèn sáng trưng, xuyên qua ánh đèn màu vàng tươi có thể mơ hồ nhìn thấy hơi nước bị nhiệt độ trên người cô làm cho bay hơi. Có lẽ cô bé đã chạy một mạch về đây.

Cô Từ Hành càng nhìn càng nhíu chặt mày, hít sâu một hơi. Đang chuẩn bị mở miệng dạy bảo thì Ninh Dĩ Mạt bỗng nhiên xòe tay ra như hiến vật quý: 

- Em cho anh này.

Cô Từ Hành ngạc nhiên, tập trung nhìn lại chỉ thấy trên tay cô bé cầm một bọc ni lông đỏ đựng đầy nước. Hình như có con gì đó đang cử động bên trong.

- Cái gì vậy? - Từ Mạn tinh mắt, lập tức nhận ra cái bọc ấy không đúng lắm, bèn nhanh chóng bước lên giật lấy cái bọc kia rồi mở ra. Thế là bà kêu lên ngay tại chỗ: - Con cua?

Trong cái bọc thật dày đựng mười mấy con cua đồng lớn lớn bé bé, cả đám đang bò ngang lên miệng bọc.

Cô Từ Hành ngẩn ra, trong đầu như có một ánh sáng hiện lên rồi như lập tức hiểu ra hết mọi chuyện. Một cảm xúc khó có thể miêu tả quay cuồng trong lòng thằng bé, thằng bé từ từ cúi đầu. Đối diện với đôi mắt trong veo như nước kia, nơi đó chứa đầy sự mong mỏi ngây thơ của một đứa trẻ.

- Mày bắt mấy con này để làm gì? - Từ Mạn siết chặt cái bọc, hỏi một cách đầy ghét bỏ.

Ninh Dĩ Mạt nhỏ giọng nói: 

- Hôm qua dì nói anh thích ăn cua ạ.

- Trời ạ, cua lông chứ không phải…

- Mẹ. - Cô Từ Hành bỗng nhiên cắt ngang lời nói của Từ Mạn, giơ tay nhận lấy cái bọc. Sau một thoáng, thằng bé nói với Ninh Dĩ Mạt: - Tôi đã nhận rồi, bé… trở về đi.

- Dạ.

Ninh Dĩ Mạt ngoan ngoãn xoay người đi ra ngoài cửa. Dường như nghĩ đến điều gì đó, cô bé bỗng nhiên quay đầu lại nở một nụ cười cực kỳ vui vẻ với Cô Từ Hành. Nụ cười ấy giống như ánh sáng lóe qua, chỉ chợt lóe qua thôi rồi biến mất trong bóng tối theo bước chân xa dần của cô bé. Cô Từ Hành nhìn dấu giày ướt sũng dẫm trên sàn xi măng do cô bé để lại, cuối cùng trong ánh mắt lạnh nhạt vẫn le lói một chút ấm áp.

Sau chuyện đó, Cô Từ Hành nuôi mấy con cua ấy trong ao cá nhà mình. Mà Ninh Dĩ Mạt lại bất hạnh bị Từ Mạn nói trúng, cô bé bị cảm cho đến giữa tháng mười mới dần khỏe lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play