Có người đã từng nói với Ninh Dĩ Mạt rằng cuộc đời có thể biến một cô con gái nhà lành thành nữ côn đồ, Ninh Dĩ Mạt chỉ nghe cho có. Cho đến khi cuộc sống đưa đẩy Ninh Dĩ Mạt đến đồn công an, cô mới tin thật.
Tại đồn công an khu Duật Thành thuộc Đông Môn, Lý Siêu - chú công an nhân dân phụ trách ca trực lúc này đang ngồi tì vào cạnh bàn và đánh giá cô bé trước mặt bằng ánh mắt sáng ngời. Cô gái ngồi trước bàn công an có một mái tóc thưa dài và mềm mại, nước da trắng nõn nà. Đường nét gương mặt thanh tú ưa nhìn, chiếc mũi thẳng nhưng không quá cao. Thoạt nhìn không thấy có gì nổi bật nhưng khi quan sát kỹ hơn thật sự làm cho người ta có cảm giác càng nhìn càng thích. Có vẻ như cô gái không dám nhìn thẳng vào chú công an, đầu hơi cúi thấp, đuôi mắt khe khẽ nhếch lên trong khi hai mắt vẫn còn cụp xuống, đôi mắt dưới hàng mi dài trông rất bình tĩnh.
- Ninh… Dĩ… Mạt… - Lý Siêu gằn giọng đọc từng chữ một trong tên của cô gái, nói: - Đánh rất thẳng tay… từng tập võ à? Nhìn không giống lắm!
Một cô bé trông yếu ớt, thế mà trong trận ẩu đả cách đây một tiếng đã đánh cho ba thằng đại ca giang hồ phải khóc kêu cha gọi mẹ. Thậm chí đòn tấn công còn cực kỳ chính xác, đấm thẳng vào vùng dây thần kinh sinh ba* và khoang bụng trên của chúng khiến bọn chúng đau đớn chết điếng nhưng lại không hề tạo ra thương tích nghiêm trọng gì cả.
(*Dây thần kinh sinh ba: một trong 12 đôi thần kinh xuất phát từ sọ não, đi ra khỏi hộp sọ ở phía trước tai. Dây thần kinh sinh ba còn được gọi bằng các tên khác là dây thần kinh số V hay dây thần kinh sọ thứ năm. Đây là một trong những dây thần kinh chính của vùng mặt, mỗi bên có một dây thần kinh.)
Ninh Dĩ Mạt khẽ gật đầu, đôi môi càng mím chặt hơn.
Lý Siêu day huyệt Thái Dương, gấp sổ lại nói:
- Sắp hai giờ sáng rồi, ngày mai hẵng nói. Giờ mấy cô cậu cứ ở tạm trong phòng chờ này một đêm cái đã. Nếu như không có chuyện gì nghiêm trọng, hai bên cứ bàn bạc với nhau đi. Có thể hoà giải được thì tốt nhất là nên hoà giải.
- Chúng tôi tuyệt đối không hoà giải, tôi muốn kiện nó! Tôi phải tống nó vào tù! - Một gã đàn ông trung niên mập mạp đang bận che cái mũi lại bỗng nhiên gào lên với vẻ giận dữ: - Chuyện này không dễ cho qua vậy đâu!
Lý Siêu biết gia đình tên mập này có chút máu mặt, đành phải ném cho Ninh Dĩ Mạt ánh mắt: tự thu xếp ổn thoả đi. Ý của Lý Siêu là cô xin lỗi họ cũng được, bồi thường cho họ cũng được, tốt nhất là xoa dịu được phía còn lại tránh làm lớn chuyện. Có tiền án tiền sự không tốt cho tương lai.
Ninh Dĩ Mạt đứng trong phòng chờ, dưới ánh đèn mờ nhạt cô nhất thời hơi hoảng loạn. Cô cũng không biết tại sao bỗng nhiên bản thân bốc đồng tới mức làm cho mình bị đưa đến đồn công an. Ba gã mập phía đối diện quyết tâm làm lớn vụ này, nhỡ đâu cấu thành tiền án tiền sự e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc nhận bằng tốt nghiệp của mình. Chưa kể, sau này có nhà tuyển dụng nào dám tuyển cô nữa? Thế nhưng ngẫm lại, nếu như thời gian quay ngược về thời điểm đó thì cô vẫn sẽ tẩn cho bọn chúng một trận thôi… Cô đã nhịn cơn tức này suốt mấy tháng rồi, không thể không trút bớt ra! (Autumnnolove x T Y T)
Vào mấy tháng trước, bởi vì thất vọng về ngày hội tuyển dụng của trường nên Ninh Dĩ Mạt - chị em cây khế Trần Mỹ Sa - bạn thân Quản Tiểu Triều quyết định quyết định khởi nghiệp kinh doanh và tự làm ông chủ của chính mình. Cả ba con người cùng chung chí hướng tụ lại một chỗ, bọn họ để ý toà nhà văn phòng nằm ở khu CBD* của Đông Môn. Xung quanh tòa nhà văn phòng đó toàn là những quán ăn sang chảnh đắt đỏ lại còn không ngon, nhân viên làm việc trong tòa nhà văn phòng không có khả năng phung phí tiền của vào những chỗ đó mỗi ngày. Bữa trưa của nhân viên văn phòng hoặc là mì gói qua loa hoặc là đến tiệm mì Lan Châu duy nhất trong con phố ăn cho qua bữa.
(*CBD: khu vực trung tâm hành chính - thương mại, và là bộ mặt của một thành phố lớn.)
Tiệm mì Lan Châu ỷ mình là tiệm mì duy nhất trên phố, thức ăn không những sơ sài mà còn phục vụ theo kiểu “mì chửi". Bọn họ nhất trí cho rằng chỉ cần mở một tiệm cơm phần ngon - sạch sẽ - giá cả phải chăng ở gần toà nhà văn phòng thì kiểu gì khách khứa cũng sẽ lũ lượt kéo tới. Vừa hay đối diện tiệm mì Lan Châu có một mặt tiền cửa hàng chuyển nhượng giá rẻ, chủ trước của cửa hàng này cũng từng kinh doanh ăn uống nhưng không hiểu lý do vì sao không hoạt động nữa. Ba người không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy hết toàn bộ tài sản của mình thuê lại cửa hàng mặt tiền này và bắt đầu bày trí. Hai mươi ngày sau, tiệm cơm nho nhỏ chất chứa ước mơ của ba cô gái khai trương.
Sau khi khai trương tiệm cơm, quả nhiên đúng như mong đợi của họ: doanh thu mỗi khi luôn chạm ngưỡng cả chục ngàn tệ khiến Quản Tiểu Triều cười muốn sái quai hàm. Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chưa đến một tuần của kính tiệm cơm của họ bị người ta đập vỡ nát. Trong lúc cả ba đang buồn bã dọn dẹp đống bừa bộn thì có ba tên mập từ trong tiệm mì Lan Châu đối diện đi ra, vừa phì phèo khói thuốc vừa cười ác ý với họ. Lúc đó Ninh Dĩ Mạt thấy vậy, trong lòng đã có linh cảm chẳng lành.
Từ đó về sau, chẳng hiểu tại sao khách khứa tới tiệm ngày một ít đi. Quản Tiểu Triều giữ chặt khách hàng gặng hỏi nguyên nhân nhưng nhóm thực khách không chịu trả lời. Cuối cùng cũng có một người khách tiết lộ nguyên nhân rằng: thức ăn của họ quá nhiều dầu mỡ rất ngấy, ăn vào hơi rợn.
Quản Tiểu Triều điều tra thì phát hiện ra đầu bếp không dùng dầu tốt mà lại dùng dầu ôi. Cậu ấy chất vấn đầu bếp vì sao sử dụng dầu ôi trái với yêu cầu của chủ, nào ngờ hai người đầu bếp hết sức kiêu ngạo lập tức từ chức rồi chạy qua quán mì Lan Châu đối diện làm luôn. Lúc này đám người Ninh Dĩ Mạt mới biết hoá ra đầu bếp đã bị thằng mập đối diện mua chuộc từ đời kiếp nào rồi. Đầu tiên là huỷ hoại danh tiếng tiệm cơm của họ, sau đó bỏ của chạy lấy người để bọn họ không thể làm ăn gì được.
Chờ khi bọn họ thuê được đầu bếp mới và bắt đầu hoạt động lại, việc kinh doanh của tiệm đã không thể khôi phục như lúc ban đầu. Cả ba phát tờ rơi rồi chạy nhiều ưu đãi đặc biệt, mới khiến tình hình buôn bán trong tiệm có chút chuyển biển tốt đẹp. Ngay lúc bọn họ cho rằng sau cơn mưa trời lại sáng, thì quản lý đô thị lại đến.
Hai anh quản lý đô thị vòng tới vòng lui, không nói chuyện thừa mà chỉ thẳng rằng bọn họ xây dựng trái phép và yêu cầu tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn. Đã gấp rồi còn gặp rút, không bao lâu sau tiếp tục có người ở phòng ban tương tự bảo là hệ thống ống dẫn trong tiện của họ có vấn đề buộc phải sửa chữa! Cả ba hết năn nỉ lại đút tiền, sứt đầu mẻ trán nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Giống như chỉ trong một đêm, tiệm cơm của họ không tài nào kinh doanh được nữa. Lúc này chủ cho thuê cửa hàng mới nhắc nhở họ là rất có thể vấn đề nằm ở chỗ ba ông chủ của tiệm mì Lan Châu phía đối diện, kêu bọn họ qua đó năn nỉ thử xem. Quản Tiểu Triều đành phải mặt dày sang bển chơi chiêu tình cảm, năn nỉ bọn họ nương tay một chút. Ấy vậy mà ba người chủ bên đó lại nói:
- Được thôi. Chú em cũng biết mì sợi là độc quyền của Lan Châu bọn anh. Chú em không được phép bán mì, bất kể là mì bún hay phở gì đó đều không được phép. Chưa hết, chú em và mấy cô bạn kinh doanh ở đây ảnh hưởng trực tiếp đến doanh thu của bọn anh khiến mỗi ngày bọn anh giảm đi 5.000 tệ tiền lời. Anh cũng không đòi các em nhiều đâu, bồi thường số tiền lời bị thâm hụt mỗi ngày cho bọn anh thì mấy em có thể tiếp tục mở cửa hàng nhé.
Quản Tiểu Triều suýt chút nữa đã đánh người ngay tại chỗ rồi.
Sau khi đàm phán thất bại, cạnh tranh giữa hai bên bắt đầu trở nên gay cấn. Rất nhiều trò đùa ác ý thấp kém chỉ thấy trong phim truyền hình thường xuyên diễn ra ngay trong chính tiệm cơm của họ, hoặc là có gián trong thức ăn của khách hoặc là côn đồ ăn quỵt đánh người phục vụ. Lúc này ba người mới hiểu ra rằng vì sao quán ăn trước kia không tiếp tục làm ăn nữa.
Thấy cửa hàng không thể tiếp tục duy trì, ba người và đầu bếp cùng nhau ăn một bữa cơm chia tay định bụng chuyển nhượng lại tiệm cơm. Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hết sức nặng nề. Chuyện sẽ chẳng sao nếu như ba người bọn họ là con em nhà giàu lập nghiệp cho vui, hôm nay té ngã ở đâu thì ngày mai vẫn có thể đứng lên ở chỗ đó. Đáng tiếc thực tế lại là…
Nhà Quản Tiểu Triều ở vùng nông thôn Đông Bắc, đa phần học phí đại học của cậu ấy có được thông qua bày hàng trên phố và đi làm thêm. Mỹ Sa sống cùng mẹ từ nhỏ đến lớn ở Trùng Khánh, kiếm sống dựa vào việc bán cổ vịt của mẹ cô ấy. Ninh Dĩ Mạt thảm thương nhất, cô chỉ là một cô nhi. Những người khốn khổ như họ thậm chí chẳng còn đến cái “mồng tơi" để rớt, hôm nay ngã ở chỗ này là ngày mai nằm chết luôn ở đó.
Thấy bầu không khí quá mức khó thở, Mỹ Sa luôn biết cư xử bèn xốc lại tinh thần rồi nâng ly rượu lên nói:
- Đừng quá suy sụp. Cửa hàng của chúng ta trang trí xinh đẹp nhường này, cho dù ngày mai có chuyển nhượng lại giá 100,000 tệ cũng có người thuê. Tính ra không lỗ quá nhiều, coi như nộp học phí thôi…
Còn chưa kịp nói hết câu, một chiếc xe van 16 chỗ bỗng nhiên đỗ xịt đằng trước cửa hàng của họ. Năm người cầm ống thép hùng hổ xông vào, không nói không rằng ra sức đập phá. Sau khi đập xong lập tức rời khỏi cửa hàng như một cơn gió, lái xe bỏ trốn. Toàn bộ sự việc diễn ra chưa đầy ba phút, nhưng đã huỷ hoại hết triệt để ba tháng làm việc chăm chỉ của họ cũng như hy vọng cuối cùng của cả ba người.
Mỹ Sa là người hét lên đầu tiên. Quản Tiểu Triều vốn đang co ro ở dưới chân bàn quơ lấy chai bia trên bàn, hai mắt đỏ bừng lao qua cửa hàng đối diện giống như điên rồi. Ba ông chủ mập đang ngồi chồm hổm bên đường hút thuốc hóng chuyện, thấy Quản Tiểu Triều như vậy thì phản ứng đầu tiên là hơi giật mình rồi đồng loạt lao vào xô ngã Quản Tiểu Triều xuống đất và đá cậu ấy. Mỹ Sa cũng lên cơn điên nhấc cái ghế dựa bước ra, vừa đánh người vừa chửi tục bằng giọng Trùng Khánh. Ngay khi ba gã đàn ông xoay người chuẩn bị tấn công ngược lại Mỹ Sa, Quản Tiểu Triều bò dậy khỏi mặt đất rồi cầm cái ghế của Mỹ Sa lên ném thẳng vào cửa kính tiệm mì.
- Tao địt cả lò chúng mày!
Một trong ba người giữ chặt Mỹ Sa, hai người còn lại nhào lên đánh Quản Tiểu Triều. Quản Tiểu Triều bị hai người họ ấn trên mặt đất, không thể động đậy. Trong lúc bọn họ đang tay đấm chân đá lên Quản Tiểu Triều, đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông. Hai người kia sửng sốt quay đầu lại, chợt thấy Ninh Dĩ Mạt đứng sừng sững ngay phía sau họ. Gương mặt của cô thoáng hiện lên vẻ u ám, tay phải cầm chắc một ống thép dài khoảng chừng một mét. Rõ ràng cô rất gầy, nhưng lúc này không hiểu tại sao khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi trong lòng. Hai người đàn ông cao lớn hít ngược vào một hơi khí lạnh, nhất thời cứng đờ tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
Ninh Dĩ Mạt vứt bỏ ống thép trên tay tạo ra một tiếng “leng kieng", cô xoay xoay đốt ngón tay rồi bước nhanh tới chỗ một người trong số bọn họ. Người đó còn chưa kịp có phản ứng đã ăn một cùi chỏ vào bụng, anh ta lập tức ôm bụng ngã quỵ xuống đất lăn qua lộn lại. Ninh Dĩ Mạt tiếp tục vọt đến sau lưng một tên mập khác, dùng hai tay vặn chặt hai tay của anh ta rồi đá mạnh tới mức anh ta phải khuỵu gối xuống đất. Tên mập la làng một tiếng, rồi trở tay định nắm đầu Ninh Dĩ Mạt nhưng Ninh Dĩ Mạt đã ra tay nhanh hơn. Một đấm vào mũi anh ta, trước mặt anh ta bỗng nhiên tối sầm, đầu óc choáng váng ngã rạp xuống đất, mất đi ý thức. Lúc anh ta tỉnh lại, cả đám đều đang ở trên xe cấp cứu rồi. (Autumnnolove x T Y T)
Trong phòng chờ của đồn công an, Quản Tiểu Triều mặt mũi bầm tím sưng tấy đứng dậy khỏi ghế. Cậu ấy giật giật cổ áo Ninh Dĩ Mạt, bảo cô ngồi xuống. Sau khi Ninh Dĩ Mạt ngồi xuống, Mỹ Sa chọt chọt cô rồi nhìn cô đầy hoài nghi:
- Dĩ Mạt, đúng là không ngờ!
- Đúng đó, lúc cậu đánh người động tác cực kỳ điêu luyện. - Quản Tiểu Triều lập tức tán thành, hỏi: - Từng học hay gì?
Thấy Ninh Dĩ Mạt cúi đầu không đáp, Mỹ Sa nói thầm:
- Theo như tình hình trước mắt thì có khả năng chúng ta không thể lấy được bằng tốt nghiệp rồi. Ba người đó cũng có máu mặt, e rằng bọn họ một mực muốn chúng ta phải ngồi tù.
Mỹ Sa càng nghĩ càng buồn, bắt đầu khe khẽ nức nở:
- Làm ăn không được, bằng tốt nghiệp không có thì đến cả tìm việc cũng vô vọng…
Quản Tiểu Triều chịu không nổi con gái khóc, cậu ấy đen mặt nói:
- Đến lúc này rồi đừng nói mấy chuyện đó nữa. Nên suy nghĩ xem ai có quen biết, có thể đưa chúng ta ra mới là sáng suốt. Tốt nhất là bây giờ tìm được người, chứ đợi tới sáng thẩm định xong án thì tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Mỹ Sa thất thần giây lát, luống cuống tay chân lướt lướt điện thoại nói:
- Sếp Vương… Không được, người như ông ta đụng chuyện là không thấy đâu; Sếp Triệu… ông ấy đi công tác rồi; Anh Ngô, để mình thử xem!
Cô ấy run run thực hiện cuộc gọi, không bao lâu sau tuyệt vọng buông xuống: - Tắt máy luôn rồi!
Quản Tiểu Triều buồn chán vò đầu bứt tóc, nói:
- Mấy người bạn của tôi không có năng lực cỡ này, chuyến này thật sự toi rồi.
Lúc này Mỹ Sa bỗng nhiên chuyển tầm mắt sang Ninh Dĩ Mạt, nói:
- Dĩ Mạt! Bạn trai của cậu… ba của bạn trai của cậu là công chức đúng không? Anh ấy có cách gì không? - Nói đến đây, đôi mắt ảm đạm của Mỹ Sa lập tức hơi sáng lên, nói: - Chắc chắn bạn trai của cậu sẽ có cách thôi!
Ninh Dĩ Mạt thoáng nhìn cô ấy, khẽ nói: - Để mình hỏi thử.
Cô dùng tay trái móc điện thoại ra một cách khó khăn. Hồi nãy cô dùng quá nhiều sức bằng tay phải, bây giờ không động đậy nổi. Cô hơi suy tư, rồi đưa điện thoại cho Quản Tiểu Triều nói:
- Cậu soạn tin nhắn giúp mình, thuật lại mọi chuyện đơn giản nhất rồi bảo anh ấy gọi lại cho mình.
Quản Tiểu Triều không hiểu, hỏi:
- Sao không gọi điện thoại cho anh ấy luôn?
- Giờ này nếu anh ấy không ở phim trường thì cũng đi ngủ mất rồi, chắc chắn điện thoại sẽ cài chế độ im lặng… Chỉ có thể đánh cược mà thôi, cược xem anh ấy có sớm nhìn thấy tin nhắn và gọi lại cho mình hay không.
Quản Tiểu Triều vô thức đưa mắt nhìn sang ngón tay cái trên bàn tay trái của Ninh Dĩ Mạt, ánh mắt Ninh Dĩ Mạt lay động nhanh chóng co ngón tay cái vào lòng bàn tay. Lúc phòng chờ an tĩnh lại, bên tai chỉ còn tiếng Quản Tiểu Triều bấm điện thoại “tạch tạch". Vài phút sau, cậu ấy nhướng mày hỏi:
- Soạn xong rồi đấy, bạn trai của cậu tên gì?
- Cô Giang Ninh.
- Cô? Cô viết thế nào? - Quản Tiểu Triều có chút mông lung.
- Cô… - Ninh Dĩ Mạt hơi ngập ngừng, đáp: - Cô trong cô phụ đấy!
- Cái họ này đúng là… - Quản Tiểu Triều tìm kiếm trong danh bạ một lúc, nói: - Xong, gửi đi rồi nhé.
Cuối cùng cậu ấy tắt điện thoại, hỏi:
- Cậu có bạn trai á? Sao tôi lại không biết nhỉ? Mỹ Sa, cậu từng gặp chưa?
Mỹ Sa lâm vào trầm tư một lúc, hồi lâu mới đáp:
- Gặp rồi, đẹp trai dữ lắm. Nghe bảo anh ấy còn là đạo diễn, mở một công ty truyền thông văn hoá nhỏ ở Bắc Kinh. Đúng không Dĩ Mạt?
Dĩ Mạt hờ hững đáp “ừ".
- Bắc Kinh ư? Đạo diễn ư, công ty truyền thông văn hoá ư? Trông có vẻ như sẽ có cách đó! - Quản Tiểu Triều bỗng lấy lại tinh thần, nói: - Dĩ Mạt à, sao cậu kín miệng quá vậy? Chúng ta làm bạn chừng ấy năm trời mà cậu chẳng nói gì với tôi hết. Trong điện thoại có ảnh chụp không? Cho tôi xem với.
Mỹ Sa cũng nhịn không được mà hơi háo hức.
Ninh Dĩ Mạt lắc đầu, đáp: - Không có.
Vừa hay điện thoại của Ninh Dĩ Mạt hơi sáng lên. Quản Tiểu Triều cúi đầu xem thử, là thông báo tin nhắn. Cậu ấy nhìn thông báo tin nhắn rồi bất chợt hỏi:
- Dĩ Mạt, Cô Từ Hành này là ai nữa? Tôi chỉ lo dòm họ, gửi nhầm tin nhắn sang số điện thoại người này mất rồi.
- Cậu… cậu nói cái gì? - Sắc mặt Ninh Dĩ Mạt lập tức tái nhợt.
- Dĩ Mạt, cậu làm sao vậy? - Mỹ Sa cảm nhận được Ninh Dĩ Mạt luống cuống, bèn đỡ lấy vai của cô rồi hỏi.
Ninh Dĩ Mạt cứng ngắc ngồi xuống, gương mặt trắng bệnh. Đôi mày thon dài hơi hơi nhíu lại, đôi mắt khẽ rũ xuống che đi ánh mắt bất an đang nhè nhẹ chớp. Thật lâu sau đó, cô mới hít vào một hơi rồi lắc đầu bảo:
- Mình không sao.
Quản Tiểu Triều chồm tới, hơi xấu hổ nói:
- Muộn rồi, đầu óc của tôi không tỉnh táo lắm chỉ nghĩ đến chữ “Cô" thôi. Nào ngờ vừa nhìn thấy chữ “Cô" là gửi tin nhắn qua luôn. Để tôi gửi lại tin nhắn cho bạn trai cậu nhé.
Ninh Dĩ Mạt cắn môi dưới, khe khẽ đáp: - Ừ.
Mỹ Sa nắm lấy bàn tay lạnh băng của Ninh Dĩ Mạt, không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng ngắm nhìn sườn mặt của cô. Cô ấy cứ có cảm giác hôm nay Ninh Dĩ Mạt là lạ, lạ đến mức khiến cô ấy không dám nhận người quen. Nghĩ đến hai chữ “xa lạ", cô ấy càng thêm bất an. Học chung bốn năm đại học, làm sao cô ấy chưa từng thật sự hiểu được cô bạn hướng nội này nhỉ?
Sau khi Quản Tiểu Triều gửi tin nhắn đi, chờ đợi rất lâu mà chẳng có tin nhắn hồi âm nào. Cậu ấy chờ mãi chờ mãi, có chút không kìm nén được mà thử gọi mấy cuộc điện thoại cho bạn trai Ninh Dĩ Mạt. Kết quả là không có gì bất ngờ xảy ra, mặc dù điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe máy. Quản Tiểu Triều chán nản bỏ điện thoại qua một bên gục đầu xuống, lồng mười ngón tay vào mái tóc mình. Cậu ấy lẩm bẩm:
- Thật sự xong rồi. Cho dù bây giờ có bắt máy thì cũng đã hơn nửa đơn, kêu người ta tìm cách kiểu gì?
Một câu đủ để dập nát ảo tưởng của cả ba người, Mỹ Sa vô thức co bả vai lại mệt mỏi gối đầu lên vai Ninh Dĩ Mạt. Bờ vai của Ninh Dĩ Mạt gầy ơi là gầy, nhưng lại cực kỳ vững chắc như thể đang có một thứ gì chống lưng cho cô. Mỹ Sa nhắm hai mắt lại, suy nghĩ rơi vào hỗn loạn. Sự yên tĩnh chẳng khác nào cái chết quanh quẩn bên mình chui vào tai cô ấy, khiến mí mắt cô ấy không nhướng lên nổi nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Mỹ Sa nửa tỉnh nửa mê bị tiếng mở cửa ồn ào và tiếng người nói làm cho tỉnh giấc. Cô ấy ngơ ngác ngẩng đầu lên khỏi bả vai Ninh Dĩ Mạt, nhìn ra phía cửa. Ngoài cửa có một người đàn ông vóc dáng thấp bé nom vẫn còn chưa tỉnh ngủ lắm và hai chú công an nhân dân kè kè hai bên đi đến.
Ba ông chủ của tiệm mì Lan Châu vừa thấy người tới, lập tức bật dậy chạy tới chào hỏi:
- Sở trưởng Mã, sao anh lại tới đây vào lúc nào chứ? Đợi trời sáng rồi hẵng tới cũng không sao mà! Làm hại anh ngủ không được trọn giấc, nửa đêm phải chạy tới đây thả người.
Khuôn mặt của sở trưởng họ Mã đó sa sầm, không trả lời cũng không để ý đến bọn họ mà đi thẳng đến trước mặt Ninh Dĩ Mạt rặn ra một nụ cười:
- Ôi, hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi! Thật sự có lỗi với các cháu quá, để các cháu ở lại đây cả đêm. Chuyện này bọn chú đã điều tra rõ ràng rồi, các cháu trở về nghỉ ngơi sớm đi. Ai nên bị xử lý theo pháp luật thì bọn chú sẽ nghiêm khắc xử lý theo pháp luật!
Mỹ Sa nhìn sở trưởng bày ra vẻ mặt tươi cười, thật sự cho rằng mình đang nằm mơ. Cô và Quản Tiểu Triều mông lung đưa mắt nhìn nhau kiểu: Đang tấu tiết mục hề gì vậy cha?
Ninh Dĩ Mạt chậm rãi đứng dậy, nhìn sở trưởng Mã không nói lời nào. Hiển nhiên là cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm.
Sở trưởng Mã sững ra một lúc, xoa xoa tay nói: - À, còn hơn một tiếng nữa là trời sáng rồi. Hay là cứ đi chung xe với chú?
Chỉ có Quản Tiểu Triều phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng nắm lấy tay sở trưởng Mã đáp:
- Không cần, không cần. Chú khách sáo quá, nếu đã không còn chuyện gì thì bọn cháu xin phép đi luôn đây ạ.
Mỹ Sa như được đặc xá, vội vàng phụ họa:
- Thật sự không cần, bọn cháu… đi thật đó nha?
- Để chú tiễn mấy đứa ra cửa. - Sở trưởng Mã nói xong thì chuẩn bị bước về phía cửa.
Mỹ Sa kéo Ninh Dĩ Mạt một cái, nói:
- Không cần đâu ạ. Chú cứ làm việc của chú, bọn cháu ra tới cửa là bắt được xe liền à.
Cô ấy sốt sắng vẫy tay với sở trưởng Mã, kéo Ninh Dĩ Mạt vẫn đang xuất thần đi ra cửa.
Lý Siêu đang trong ca trực ở sau cánh cửa suy đi nghĩ lại mãi mà không ra bèn tiền lại gần hỏi:
- Sở trưởng, sao lại như vậy?