Cô không hề có ý thức, vẫn còn đang ngủ say.
Cô không biết bên cạnh mình là ai, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, cảm giác an toàn ập đến, trong tiềm thức cô không muốn người kia biến mất.
Cô nhớ mẹ, cũng nhớ bố, hơn nữa lúc bị bệnh sẽ trở nên rất yếu ớt.
Bên trong ngăn kéo dưới cùng của bàn học, có một bức ảnh chụp chung của một gia đình ba người lúc cô năm tuổi. Đáng tiếc, đó đã là bức ảnh cuối cùng.
Hàn Giang không hề nhúc nhích, anh từ từ ngồi xuống mép giường của cô, cứ im lặng như vậy.
Bàn tay vẫn đang bị cô nắm chặt.
Anh chậm lại vài giây, sau đó trở tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Sáng sớm hôm sau, Thi Tĩnh mới về nhà, Ôn Nhan không đi học còn Hàn Giang đang nấu cháo ở trong bếp.
Nghe nói Ôn Nhan bị bệnh, bà ấy mới đến phòng rồi sờ sờ trán của cô, khi đã xác nhận không còn nóng nữa mới yên tâm. Sau đó, bà ấy lại trở về phòng ngủ của mình và mang quần áo đến cho Hàn Tuyết Tùng thay.
Ông ấy còn phải ở bệnh viện thêm vài ngày, cho nên cần chuẩn bị mấy thứ này.
Lúc đang ăn cháo, cuối cùng Ôn Nhan cũng nhận được hồi âm của mẹ mình.
[Giỏi lắm, cố gắng ôn tập, nhớ chú ý sức khỏe.]
Ôn Nhan muốn nói với mẹ rằng con bị bệnh, mẹ có thể trở về thăm con không?
Nhưng sau khi đánh một vài chữ, cô lại xóa tất cả đi.
Hàn Giang lấy điện thoại di động của cô rồi nói: "Ăn cháo."
Thi Tĩnh ôm mấy bộ quần áo ở trong phòng ngủ đi ra ngoài, bà ấy tìm một cái túi giấy ở trong tủ rồi bỏ áo quần vào trong. Khi chuông cửa vang lên, Hàn Giang đi ra mở cửa, bên ngoài là mẹ của Giang Yên.
Trước đây khi cùng sống trong một con hẻm nhỏ, nhà họ Hàn và nhà họ Giang là hàng xóm của nhau.
Đó là một khoảng thời gian vô cùng tươi đẹp và yên bình, mỗi gia đình sẽ có một cái sân trồng đầy hoa trong nhà, có người thân và vài người bạn tri kỷ. Vào mùa hè, mọi người sẽ tụ tập ở trong sân để cùng nướng thịt, vào mùa đông các đứa trẻ trong hẻm sẽ làm người tuyết rồi chơi ném tuyết, cuộc sống trôi qua rất chậm rãi.
Cho nên, mặc dù lúc đó khách sạn Tiểu Sơn Lâu của nhà họ Hàn đã mở rộng khắp cả nước, bất động sản cũng có rất nhiều nhưng vợ chồng Hàn Tuyết Tùng cũng không chuyển nhà đi. Họ vẫn thích ở trong căn nhà nhỏ ấm áp bên trong con hẻm nhỏ.
Sau đó, khi nơi đó bị phá bỏ và phải rời đi nơi khác sống, tất cả mọi người đều đường ai nấy đi. Hai bà mẹ vẫn không cắt đứt liên lạc, vẫn thường xuyên trò chuyện giống như trước đây.
Hàn Giang và Ôn Nhan chào bà ấy một tiếng.
Mẹ của Giang Yên cười khanh khách, bà ấy đến tìm Thi Tĩnh để lấy đồ.
Hai người đi vào phòng soạn sửa rất lâu, không biết Thi Tĩnh lại đưa cho bà ấy cái gì, phụ nữ luôn thích chia sẻ đồ đạc cho bạn thân của mình.
Âm thanh trò chuyện của hai người truyền ra bên ngoài.
Hai năm không gặp, mẹ Giang không hề giấu diếm mà trực tiếp khen Hàn Giang: "Con trai của cô càng lớn càng giỏi."
Thi Tĩnh mỉm cười đầy trong trẻo, đáp: "Cũng được."
"Tôi thấy hai đứa ở chung cũng không tệ lắm, nó còn bóc trứng gà cho Nhan Nhan."
Mẹ Giang biết Ôn Nhan không phải con ruột trong gia đình này.
Thi Tĩnh nói: "Đúng vậy, lúc chúng tôi còn ở trong hẻm nhỏ, con trai của tôi luôn bướng bỉnh, còn luôn bắt nạt con bé, tôi phải đánh vài lần mới đỡ hơn. Bây giờ lớn rồi, hai đứa cũng thân hơn, so với anh em ruột còn thân hơn."
Thật ra, không phải lúc nào Ôn Nhan cũng ở tại nhà họ Hàn.
Năm cô mười ba tuổi, người cô Ôn Lập Tuệ luôn luôn đối xử lạnh nhạt với cô, dường như không có qua lại gì bỗng nhiên lại tìm đến cửa, bảo muốn đưa cô đi và tự mình nuôi nấng cô.
Ôn Nhan không có bố, cô của người ta là người thân ruột thịt, mặc dù Thi Tĩnh rất không nỡ, bà ấy cũng không có lý do để giữ người ở lại.
Khoảng thời gian đó, Hàn Giang không còn cái đuôi nhỏ theo sau nữa, thời gian tự do bỗng nhiên xuất hiện nhiều hơn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Cuối cùng cũng không cần phải đón cô sau giờ học, không cần giúp cô làm bài tập về nhà, không cần phải xử lý đám lưu manh bám theo cô nữa.
Anh cảm thấy vô cùng vui sướng.
Nhưng dần dần về sau, anh cũng cảm thấy có chút không quen.
Không có ai trông quần áo giúp anh mỗi khi anh chơi bóng, không có ai che giấu cho anh mỗi khi anh gây rắc rối. Cũng không có ai chọn ra quả đào to nhất và ngọt nhất trong nhiều quả đào rồi giữ lại cho anh.
Sang năm, Thi Tĩnh đến thị trấn để gặp Ôn Nhan.
Cô gái nhỏ vẫn mặc áo quần của năm trước, làn da đen hơn một chút, cả người rụt rè, trở nên không thích nói chuyện.
Trái tim Thi Tĩnh đau như cắt, bà ấy ở lại thị trấn nhỏ kia ba ngày, cuối cùng mới có thể đưa cô trở lại nhà họ Hàn.
Cũng từ lúc đó trở đi, Hàn Giang bỗng ra dáng của một người anh trai.
Không hề hung dữ với cô, cũng không bắt nạt cô nữa.
Thỉnh thoảng đi trên đường và nhìn thấy đồ ăn vặt mà cô thích, anh cũng sẽ mua cho cô.
Mẹ Giang nói: "Cậu coi như cũng đã hết lòng hết dạ rồi, con gái được cậu nuôi dạy rất tốt, xinh đẹp lại còn ngọt ngào, học tập cũng rất tốt. Có phải con bé cũng biết đàn Violin đúng không?"
Hàn Giang và Ôn Nhan đều được học Violin từ khi còn nhỏ.
Ngoài ra Thi Tĩnh còn đăng ký một lớp học múa dành riêng cho Ôn Nhan, bà ấy bảo cô không cần phải nhảy nhiều nhưng phải có được khí chất tự tin và tao nhã.
Thi Tĩnh nói: "Đúng vậy, con tôi cũng biết đàn, hai đứa học cùng nhau."
Mẹ Giang trêu đùa: "Cô bỏ ra nhiều công sức như vậy, tôi nghĩ đừng để cho người khác chiếm tiện nghi, hai đứa nhỏ này rất đẹp đôi, cô xem như là đang bồi dưỡng cho mình một cô con dâu."
Ôn Nhan đang ăn một muỗng cháo thì suýt nữa đã bị sặc, nghẹn không dám ho ra.
Hàn Giang cúi đầu ăn cháo, trên gương mặt của anh không có biểu hiện gì, tuy nhiên tốc độ ăn cháo lại chậm hơn rất nhiều.
Thi Tĩnh nhỏ giọng nói: "Đừng nói bậy, hai đứa bọn chúng đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không khác gì anh em ruột cả."
Mẹ Giang lại nói: "Cô cũng không cần nói vậy cho tôi nghe, tôi thấy Nhan Nhan và con trai của tôi cũng rất xứng đôi, con trai của tôi cũng không tệ. Tương lai nó sẽ là luật sư, sau khi kết hôn nhà ở và xe đều viết tên của Nhan Nhan, không cần ở chung với bố mẹ chồng, nếu thấy tôi cản trở thì tôi cũng có thể đi sớm một chút..."
Nói đến chuyện sau này, mẹ Giang lại bắt đầu tưởng tượng, chọc đến nỗi Thi Tĩnh ôm bụng cười.
Đôi đũa của Hàn Giang bỗng khựng lại, anh mím môi, ngước mắt lên nhìn Ôn Nhan.
Ôn Nhan sắp vùi đầu mình vào trong bát.
Ký ức đó vẫn còn rất sâu sắc.
Một ngày cuối tuần trước khi ra nước ngoài, Hàn Giang đã tận mắt nhìn thấy thằng bạn thân đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đó là Giang Chấn, anh trai của Giang Yên đang thổ lộ tình cảm với Ôn Nhan trong khu vườn của nhà anh.
Về phương diện này, Ôn Nhan không hề có kinh nghiệm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, luống cuống cúi đầu, giống như không biết nên đáp lại như thế nào.
Không biết sợi gân nào của Hàn Giang đã nối sai, anh đứng ở một bên cười lạnh: "Một người cũng khá tốt, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã bị mù."
Vẻ mặt của Giang Chấn rất nghiêm túc, muốn đẩy anh đi chỗ khác: "Cậu đừng phá đám."
Hàn Giang xoay người bước đi, trước khi rời đi lại nói một câu: "Mẹ của anh bảo anh đến gọi em về nhà ăn cơm, lời nói anh đã đưa rồi, em có về hay không?"
Ôn Nhan giống như vừa bắt được cọng rơm cứu mạng, cuối cùng cũng tìm được lý do để thoát thân, cô bỏ chạy theo anh về nhà.
Lời thổ lộ đó còn chưa được giải quyết.
Giang Chấn và Hàn Giang đều sinh cùng năm, cùng tháng và cùng ngày. Nghe nói ngày mà hai người được sinh ra, một nửa trong con hẻm đều hỗn loạn, hàng xóm nhiệt tình chạy đến hai nhà, nói rằng hai đứa trẻ rất có duyên, nên kết nghĩa làm anh em với nhau.
Thành tích của Giang Chấn rất xuất sắc, cũng thi đỗ đại học C.
Sau khi hai người cùng nhau trò chuyện về chuyện riêng giữa những người bạn thân, mẹ Giang đi ra khỏi phòng, trên tay xách một chiếc hộp đã đóng gói. Khi đi đến cửa mặc giày thì nói: "Nhan Nhan à, nếu có thời gian rảnh thì đến nhà dì chơi, dì sẽ làm sườn xào chua ngọt cho cháu."
Ôn Nhan đứng dậy đi đến cửa: "Cảm ơn dì ạ, Giang Yên đâu rồi ạ?"
"Đang đọc sách ở nhà."
Sau khi mẹ Giang rời đi, Thi Tĩnh nhanh chóng thu dọn đồ đạc cần mang theo rồi xách hộp cơm giữ nhiệt đến bệnh viện. Ôn Nhan cứ khăng khăng muốn đi cùng, bà ấy không thể ngăn được, nên chỉ có thể mang theo cô.
Hàn Giang phải trở về trường học một chuyến cho nên anh không đến bệnh viện. Hôm nay anh phải gặp tổ tuyên truyền của trường để thảo luận về việc chụp ảnh poster cho lễ kỷ niệm.
Mặc dù Ôn Nhan không phải là con gái ruột của nhà họ Hàn nhưng địa vị của cô còn cao hơn cả Hàn Giang. Cô chỉ mới ngồi ở bệnh viện được năm phút đã bị Hàn Tuyết Tùng đuổi về: "Về nhà nghỉ ngơi cũng được, đọc sách cũng được, nếu không đi chơi với bạn cũng được chứ đừng đến bệnh viện."
Bệnh của Ôn Nhan đến nhanh và đi cũng rất nhanh, sau khi đã hạ sốt thì cổ họng chỉ còn hơi ngứa. Bác sĩ ở phòng khám nói hôm nay phải tiêm thêm một mũi chống viêm để củng cố thêm một chút, sau đó chỉ cần uống thêm thuốc là được.
Thấy thời gian còn sớm, Ôn Nhan bắt taxi đến một nơi.
Ở trong khu phố cổ, có một con nhỏ cũ đã bị phá hủy.
Lúc đó phá dỡ và chia thành hai giai đoạn, giai đoạn một là mảnh đất nhà họ Hàn, bây giờ đã xây dựng thành tòa nhà cao tầng. Không đến vài năm nữa, giai đoạn hai ở cách đó không xa cũng sẽ bắt đầu xây dựng, nhà cửa đều bị phá hủy thành đống đổ nát nhưng công trình lại bị chậm trễ chưa thể bắt đầu.
Bởi vì ở nơi này có một hộ gia đình rất bướng bỉnh, có đền bù bao nhiêu tiền cũng không chịu chuyển đi.
Chủ hộ gia đình này là một ông cụ đã hơn tám mươi tuổi, không thể đuổi đi được, cũng không thể trêu chọc, một câu nói nặng lời cũng không dám nói vì sợ ông lão sẽ kích động nằm trên mặt đất.
Ở nơi này đã bị phá hủy thành một mớ hỗn độn cho nên xe taxi không thể đi vào bên trong, Ôn Nhan đành phải mang theo một đống trái cây và bánh ngọt đi qua bảy khúc cua và tám ngã rẽ*. Đi bộ gần mười phút, cuối cùng cô cũng đến nơi.
*Ý nghĩa nhấn mạnh con đường nhiều lối rẽ liên tục, khó khăn cho việc đi lại.
Rõ ràng vào ban ngày nhưng cửa lại khóa, Ôn Nhan gõ một lúc lâu cũng không thấy ai lên tiếng. Cô nhìn trái nhìn phải, sau đó ngựa quen đường cũ*, nhẹ nhàng đạp lên bức tường thấp rồi nhảy vào trong sân.
*“Ngựa quen đường cũ” là câu thành ngữ thường dùng để chỉ những kẻ không thể quên được thói quen cũ vẫn chứng nào tật nấy, không thể sửa được khuyết điểm cũ.
Có một ông cụ đeo chiếc kính viễn thị đã cũ, ngồi bên một chiếc bàn gỗ cũ kỹ và đang gõ vào mấy sợi dây đồng.
Chiếc bàn đó giống như là bàn làm việc, ở khu vực phía bên phải không thường sử dụng có đặt một khung sắt, trên đó đặt một chiếc vương miện rất khéo léo.
Những đóa hoa tinh khiết được khảm trên chiếc vương miện được làm bằng thủ công, màu sắc vàng ngọc bích lấp lánh và rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.
Người được đội chiếc vương miện này, sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.
Đó chính là tâm huyết cả đời của ông cụ.
Ôn Nhan đẩy cửa đi vào trong, cô gọi một tiếng 'Ông Chung'.
Chung Diêm hạ kính xuống, nhìn Ôn Nhan rồi nói: "Bé con Tiểu Ôn đến rồi."
Năm đó, ở trong ngõ nhỏ có rất nhiều đứa trẻ, chúng thường xuyên đi chơi từ nhà này sang nhà khác, nơi này của Chung Diêm đặc biệt được các đứa trẻ yêu thích. Lúc còn trẻ, ông ấy là một thầy thuốc đông y, sau khi người vợ qua đời thì ông ấy bỗng nhiên đổi nghề, bái thầy học nghệ thuật khảm hoa*. Ông ấy không bao giờ chạm vào thuốc Đông Y nữa, ở trong nhà có những hộp gỗ đựng thuốc Đông Y ở trên tường đã thành vật để trang trí, bọn trẻ thích chơi nhất là giấu đồ ở bên trong.
*Khảm hoa, còn được gọi là đồ thủ công bằng vàng ròng, là một nghề thủ công truyền thống của Trung Quốc đã được lưu truyền từ lâu đời và chủ yếu được sử dụng trong sản xuất đồ trang sức của hoàng gia. Nó là sự kết hợp của hai kỹ thuật sản xuất “Filigree” và “Inlay”. Filigree sử dụng vàng, bạc và đồng làm nguyên liệu thô và áp dụng các kỹ thuật truyền thống như véo, đắp, lưu, hàn, dệt và xếp chồng. Khảm sử dụng các kỹ thuật như bực, búa, búa, nhồi, đập, sập, ép, khảm... Tấm kim loại được làm thành giá đỡ và rãnh hình quả dưa, sau đó khảm trai , đá quý .
Khi đó, Tiểu Ôn Nhan vừa ngoan ngoãn lại vừa nghe lời, Chung Diêm thích cô nhất, vì thế thường xuyên nói với Thi Tĩnh muốn nhận cô làm cháu gái.
Ôn Nhan mở cửa sổ và cửa chính ra để ánh nắng mặt trời chiếu vào bên trong: "Tối như vậy, không tốt cho đôi mắt."
Ở đây đã bị cắt nước và mất điện từ lâu, ông cụ phải tự tìm người để nối dây điện, nước cũng phải đi lấy từ bên ngoài về, cuộc sống rất bất tiện.
Những người quen biết đều đã khuyên ông ấy, khi Thi Tĩnh còn làm hàng xóm của ông ấy cũng đã từng khuyên nhủ nhưng ông ấy lại không nghe.
Không chịu di chuyển.
Ông ấy luôn nói, Mỹ Chi không biết đường, nếu tôi đi rồi, cô ấy sẽ không tìm thấy tôi.
Mỹ Chi là tên của người vợ quá cố xinh đẹp của ông ấy.
Hai người không nói chuyện nhiều lắm, Ôn Nhan như thường lệ ngồi trên một cái bàn nhỏ khác để loay hoay với tác phẩm còn đang dang dở của cô.
Cô muốn tự tay làm một chiếc khóa thắt lưng.
Kỹ thuật rất phức tạp, Chung Diêm đã dạy cho cô nhưng cô lại không có nhiều thời gian lắm. Vì vậy cô đã làm từ từ trong vài tháng, bây giờ gần như đã hoàn thành nó.
Giữa tiếng va chạm nhịp nhàng của hai người, Ôn Nhan lên tiếng: "Ông Chung à, Hàn Giang đã trở lại rồi."
Chung Diêm ừ một tiếng: "Ông biết rồi, nó đã tới đây."
Ông ấy chỉ vào bốn thùng nước ở góc tường: "Nó mang bốn thùng nước tới đây, đủ để ông sử dụng trong một khoảng thời gian."
Ôn Nhàn à một tiếng, cô không hề nghe anh nhắc tới chuyện này, cũng không biết anh đã đến đây vào lúc nào.
Qua một lúc, cô bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Ông không có nói với anh ấy đấy chứ?"
Chung Diêm quay đầu: "Nói cái gì?"
Ôn Nhan chỉ vào tác phẩm của mình.
Chung Diêm hừ một tiếng: "Chưa nói, ông quan tâm đến chuyện của người trẻ tuổi các cháu làm gì."
Ôn Nhan chưa từng nói với ông ấy chiếc thắt lưng này đưa cho ai nhưng vừa nhìn vào kiểu dáng đã biết của đàn ông dùng. Ông cụ đã sống hơn tám mươi tuổi rồi, có cái gì mà không nhìn ra được, chỉ là không chọc thủng mà thôi.
Ôn Nhan bĩu môi, cúi đầu tiếp tục loay hoay một mình.
Cô đã ở đây một lúc lâu, dọn dẹp tất cả các ngóc ngách trong ngôi nhà một lần. Khi trời vừa tối, Hàn Giang gọi điện thoại tới cho cô, hỏi cô đang ở đâu.
Ôn Nhan nói: "Ở nhà của ông nội Chung."
Hàn Giang nhíu mày, hai ngày trước anh vừa mới đến nơi đó, đường xa rất khó đi, gia đình thì thưa thớt, buổi tối còn không có đèn đường.
Anh vội vàng nói: "Đợi ở đó, anh đi đón em."
Sau khi cúp máy, cô ngồi ở trong nhà một lát. Khoảng mười phút sau, cô chuẩn bị đi ra để đón anh, nếu anh lái xe, chắc hẳn phải dừng lại ở một nơi nào đó rất xa rồi mới đi vào bên trong.
Bóng đèn nhỏ mờ mờ thắp sáng trong căn nhà.
Ôn Nhan nói: "Ông Chung, trước kỳ thi cháu không biết còn có thời gian để tới đây hay không, nếu đến được, cháu sẽ mang cho ông món bánh đào."
Ông cụ vẫn còn giữ khẩu vị của mấy chục năm trước, thích ăn bánh đào ngọt ngào.
Ông ấy nói: "Không đợi tên nhóc đó sao?"
"Chỉ có một con đường, chắc là cháu có thể nhìn thấy anh ấy."
Lần này cô đi ra cửa chính, cũng cẩn thận giúp ông ấy đóng cửa lại thật kỹ. Những người của văn phòng phá dỡ thỉnh thoảng sẽ đến đây một chuyến, cũng không phân biệt đó là ngày hay đêm. Cô từng gặp được hai lần, đó là một đám người hung dữ, cao to cường tráng, đôi mắt khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Trời vẫn còn chưa tối hẳn nhưng đã không thể nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất là gạch vụn và đá xi măng vỡ nát, cho nên rất khó để đi bộ.
Ôn Nhan bật đèn pin trên điện thoại di động lên để chiếu rọi con đường phía trước mặt.
Đi được vài phút, còn chưa được nửa đường, phía trước đột nhiên có một bóng người xuất hiện.
Ôn Nhan theo bản năng cảm thấy người đó có lẽ là Hàn Giang, cô gọi tên của anh nhưng đối phương lại không trả lời lại.
Hai người đến gần nhau hơn một chút, cô mới phát hiện ra đây là một người đàn ông trung niên xa lạ.
Người đàn ông này cũng mặc một chiếc áo khoác mùa đông dày cộp, có một số nơi sợi bông màu đen đã lộ ra khỏi lỗ thủng.
Đèn pin của Ôn Nhan chiếc qua gương mặt của người đàn ông đó, trong lòng cô vô thức hoảng sợ.
Râu ria của ông ta xồm xoàm, gương mặt có chút đờ đẫn, có vẻ trạng thái không được tốt lắm.
Trong lòng Ôn Nhan cảm thấy căng thẳng, cô đã bắt đầu hối hận không đợi Hàn Giang đến mà đã đi ra ngoài.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể tiếp tục kiên trì đi về phía trước.
Hai người đi lướt qua nhau, người đàn ông đó cũng không có hành động gì khác thường, vì thế Ôn Nhan thoáng yên tâm hơn.
Nhưng sau đó, Ôn Nhan nghe được người đàn ông ở phía sau khẽ lên tiếng: "Cô gái nhỏ."
Cô vô thức quay đầu lại.
Người đàn ông đó mỉm cười một cách kỳ lạ, bỗng nhiên vén áo khoác của mình lên, để lộ ra phần bên dưới.
Quần của ông ta không có thắt lưng, nó đã rớt xuống dưới mông.
Trái tim của Ôn Nhan đập thình thịch, vẻ mặt từ từ trở nên hoảng loạn và ngơ ngác, người đàn ông thấy thế thì càng thêm đắc ý.
Ôn Nhan cảm thấy bây giờ gương mặt của mình chắc chắn rất nhợt nhạt, cô chưa từng gặp phải loại chuyện này, chỉ cảm thấy da đầu run lên. Cô muốn hét lớn lên, muốn chạy khỏi đây nhưng lại không thể di chuyển được.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn từ phía sau vòng tới trước rồi che lại hai mắt cô, sau đó dùng sức nắm lấy vai cô, trực tiếp xoay người cô lại. Giây tiếp theo, cả người cô đã rơi vào một lòng ngực vô cùng thoải mái.
Người đàn ông ấn gáy cô vào bả vai của mình, một mùi hương quen thuộc bỗng ập đến.
Cô nghe được giọng nói trầm thấp mang theo sự tức giận của Hàn Giang vang lên: "Cút."