Lớp 12-9.
Chuông vào lớp đã vang mười phút được rồi, nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa xuất hiện, trong lớp không ngừng xôn xao bàn tán.
Ôn Nhan cắm tai nghe, luyện nghe tiếng Anh.
Hai bạn nữ phía sau vẫn không ngừng bàn tán.
“Lúc nãy tớ đi vệ sinh, hình như nhìn thấy Hàn Giang.”
Một cô gái khác bé giọng nói: “Ơ, không phải cậu ấy ra nước ngoài sao, về lúc nào vậy?”
“Tớ không biết có phải không, nhìn thấy mỗi nửa mặt, nhìn giống lắm.”
“Sao cậu không gọi tớ, có đẹp trai không?”
Cô gái cúi thấp người xuống, cười khúc khích: “Đẹp trai.”
Một giọng nữ trong trẻo êm dịu phát ra từ tai nghe, sau khi kết thúc câu hỏi cuối cùng, Ôn Nhan đã viết xong đáp án, bỏ tai nghe ra. Bạn cùng bàn của cô, Giang Yên bây giờ đang ngủ rất ngon lành, mơ mơ màng màng đột nhiên bò dậy: “Hình như đúng lúc tớ vừa nghe thấy ai đó nhắc đến Hàn Giang.”
Ôn Nhan bắt đầu làm phần trắc nghiệm: “Ừ.”
Trong ngôi trường này, có người nhắc đến Hàn Giang là chuyện rất bình thường.
Không chỉ vì gương mặt khiến đám con gái chỉ nhìn qua đã mơ tưởng đến anh, mà còn vì lịch sử huy hoàng của anh.
Nghe nói năm đó, một mình anh ra tay với bảy tên côn đồ trường bên cạnh để trả thù cho người anh em bị bắt nạt.
Sau đó, hai bên cùng đến bệnh viện, anh chỉ bị thương nhẹ, còn vứt tiền đủ trả viện phí cho bọn chúng.
Kiểu người ngang ngược phũ phàng từ tận xương tủy này luôn được các cô gái yêu thích, hơn nữa anh còn là học sinh cực giỏi.
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, anh đã giành được danh hiệu thủ khoa của tỉnh, chiếm ưu thế tuyệt đối so với người đứng thứ hai mười điểm, không biết có bao nhiêu trường đại học công khai âm thầm lặng lẽ đến cướp người, thế nhưng cuối cùng anh lại chọn đại học C trong thành phố này.
Đại học C cũng tốt, nằm trong dự án 985, nhưng so với Thanh Hoa - Bắc Đại của thủ đô vẫn kém nổi hơn.
Anh hoàn toàn không quan tâm đến ánh nhìn của người đời, chỉ quan tâm đến những gì mình muốn làm.
Ba năm trôi qua, trong trường chưa từng xuất hiện thủ khoa của tỉnh cho đến ngày hôm nay. Bức ảnh của anh được đóng khung treo trong văn phòng của trường, áo sơ mi trắng, tóc cắt ngắn gọn gàng, gương mặt khiêm tốn ẩn hiện sự lưu manh. đôi mắt, chàng thiếu niên thanh tú trong sáng, vĩnh viễn sẽ luôn thu hút ánh mắt của các em gái khóa dưới.
Cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, làm Giang Yên tỉnh giấc. Chủ nhiệm lớp, lão Từ vẫn hấp ta hấp tấp như cũ, chạy thẳng đến bục giảng, trên tay là xấp bài thi tiếng Anh: “Ngủ, ngủ, ngủ cái gì? Dậy hết hết cho tôi. Làm gì có nhiều thời gian ngủ như vậy, buồn ngủ thì đứng xuống cuối lớp.”
Cô chia tập bài thi thành nhiều phần, đưa cho học sinh ngồi bàn đầu: “Truyền ra sau.”
Trong lớp học yên tĩnh, chỉ có tiếng lật bài.
Ánh mắt lão Từ lập tức thay đổi, đảo qua từng ngóc ngách trong lớp, đỏ như máu: “Gần đây, tôi phát hiện trong lớp có một số người không giữ được mình, có xu hướng yêu sớm, lén lút giở trò sau lưng tôi. Tự mình nhìn lên trên bảng xem còn bao nhiêu ngày nữa là thi đại học rồi? Nếu có tâm tư làm những việc này thì sao không làm thêm mấy đề thi nữa? Nếu không đỗ đại học thì có cô gái nào đồng ý với mấy cậu? Vẫn đang nằm mơ đấy à. Thi xong rồi muốn yêu đương thế nào thì tùy, nếu để tôi bắt được thì hậu quả tự chịu.”
Lời nói của lão Từ rất có trọng lượng, cả lớp không dám hó hé câu nào.
Nói xong, cô kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu xem bài thi đã nộp lên buổi sáng.
Giang Yên nhìn lão Từ, viết vài chữ lên giấy nháp, chọc chọc Ôn Nhan, rồi chuyển tờ giấy sang.
[Có phải hôm nay Hàn Giang nhà cậu về không?]
Ôn Nhan nhìn dòng chữ “Hàn Giang nhà cậu” trên tờ giấy, ngẫm nghĩ một hồi nhưng cũng không có phản bác.
Trong mắt người khác, cô và Hàn Giang là người một nhà.
Khi bắt đầu lên sáu, cô được mẹ gửi đến nhà Hàn Giang nuôi. Đến bây giờ đã mười một năm trôi qua, trước khi anh vào đại học, cô và anh đều sống chung dưới một mái nhà. Anh không mấy vui vẻ, lại cảm thấy cô gái nhỏ vừa tiểu thư lại vừa phiền phức, nhưng vì bị mẹ ép buộc phải đi về nhà chung với cô nên thời gian chơi bóng đều bị tước đoạt không ít.
Nhưng Ôn Nhan không bao giờ cảm thấy mệt.
Ban đầu là bởi vì anh rất giỏi, mỗi ngày đều trưng bộ dạng hung dữ lên trên mặt, không ai dám động vào, cô đi theo phía sau anh cũng không có ai dám bắt nạt cô, nhưng khi lớn lên rồi cô phát hiện hình như có chỗ tốt.
Đi cùng anh lúc nào cũng có đồ ăn vặt.
Các chị gái cuối cấp cười mặt tươi như hoa, thường lén đưa cho cô cả đống đồ ăn ngon, nhờ cô gửi thư tình cho bọn họ. Cô ăn nhiều chột dạ, mỗi lần đều hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, mặc dù những lá thư đó Hàn Giang còn chẳng thèm đọc, vứt thẳng vào sọt rác.
Ôn Nhan cúi đầu nhìn tên Hàn Giang, để bút chì chạm vào môi dưới, trầm ngâm một lát.
Máy bay hạ cánh lúc một giờ chiều, chắc bây giờ cô Tĩnh đã đi đón anh về nhà rồi.
Nghĩ đến đây, cô khẽ nhíu mày, chợt nhớ ra tối hôm qua đáng nhẽ phải thu dọn đồ đạc về phòng, nhưng sau đó cô lại làm bài đến khuya rồi đi ngủ luôn, quên khuấy đi mất.
Nhà bên cạnh vẫn đang gấp gáp sửa sang lại, mỗi ngày đều làm đến khuya mới ngừng, tiếng máy khoan điện chỉ cách phòng Ôn Nhan một bức tường, cảm giác ong ong bên tai.
Mẹ Hàn Giang, Thi Tĩnh sợ ảnh hưởng đến chuyện ôn tập của cô nên bảo cô chuyển tạm sang phòng của Hàn Giang ở đối diện.
Sau khi hết tiếng ồn, cô vốn dĩ định quay về, nhưng chồng chồng sách tham khảo lẫn đề thi chất đầy, Thi Tĩnh bảo cô không cần phải chuyển về nữa, dù sao Hàn Giang cũng không ở nhà nên cô vẫn ở đó cho đến bây giờ.
Tờ giấy chuyền đi chuyển lại mấy lần.
[Giang Yên: Không phải tháng sau anh ấy mới về nước sao, tại sao tầm này lại về rồi?]
[Ôn Nhan: Không có gì hay ho, chán rồi.]
[Giang Yển: Cái lý do gì vậy? Trạng nguyên tùy hứng như vậy sao, sinh viên trao đổi có thể tùy hứng như vậy sao? Nếu về sớm có bị ảnh hưởng đến việc học không?]
[Ôn Nhan: Anh ấy nói không bị ảnh hưởng, tớ cũng không rõ lắm.]
[Giang Yên: Nước Pháp tuyệt vời thật đấy, tớ cũng muốn đi. - App T Y T]
Lần này Hàn Giang về nước sớm, quả thật là nằm ngoài dự tính.
Sinh viên trao đổi năm hai đến tháng sáu năm nay là hết thời gian trao đổi, sau đó đợi đến năm bốn có thể quay lại. Nhưng khoảng thời gian trước, đột nhiên anh lại nói muốn về nước. Anh luôn có chính kiến của mình, việc đã quyết định rồi không ai có thể thay đổi, ngay cả mẹ anh cũng chưa từng can ngăn được, chỉ có thể tùy theo ý anh.
Lão Từ ngồi phía trước dùng thước gõ nhẹ lên bục giảng, lườm hai người, có chút phật lòng.
Lão Từ không nỡ giáo huấn Ôn Nhan.
Một cô bé xinh đẹp vốn đã khiến người ta đem lòng yêu mến rồi, chưa kể còn học giỏi, có thành tích xuất sắc đứng đầu lớn, là một thí sinh sáng giá ứng cử vào các trường đại học trong dự án trọng điểm, luôn luôn nhận được sự ưu ái của thầy cô.
Ôn Nhan không trả lời câu hỏi trên giấy nháp nữa, ánh mắt tập trung trên bài thi.
Còn mười phút nữa là bắt đầu tan học, lão Từ thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi trước, quay đầu lại liếc nhìn đám học trò nghịch ngợm: “Yên lặng làm đề thi cho tôi, đừng có mà gây chuyện.”
Sân thượng.
Lớp 12 tổng cộng có 18 lớp, được nhà trường sắp xếp học tại tòa nhà nhỏ ba tầng này. Tòa nhà cũ kỹ, bên ngoài đã được sửa sang lại, thoạt nhìn cũng khá tốt.
Nhưng trên sân thượng mới lộ ra thực trạng của nó, phế liệu chất đầy thành đống hỗn độn, bên trong còn có xẻng cát phủ đầy bụi.
Hàn Giang đã đứng đây được nửa tiếng rồi.
Đống đổ nát phía sau hoàn toàn không phù hợp với anh.
Anh dựa vào lan can, dường như có vẻ buồn chán, cúi đầu bấm một hàng chữ trên điện thoại, nghĩ ngợi một lúc rồi lại xóa đi, khóa màn hình lại rồi đút thẳng vào túi.
Một lát nữa, lớp 12 sẽ tan học.
Một người khác lên sân thượng.
Một bạn học sinh nam, cao to lực lưỡng, lặng lẽ bước đến lan can nhìn xuống, miệng lẩm bẩm.
Hàn Giang liếc nhìn cậu.
Người này không định nhảy lầu đấy chứ.
Cậu học sinh quan sát một hồi, cuối cùng nói : “Chậc, cũng cao đấy.”
Sau đó, cậu lùi về vài bước, vòng qua đống đổ nát phía sau lưng Hàn Giang.
Phát hiện Hàn Giang đang nhìn mình, cậu học sinh ngượng ngùng mỉm cười.
Nhìn vẻ mặt này không giống muốn nhảy lầu lắm, Hàn Giang không chú ý đến cậu nữa.
Điện thoại hiển thị tin nhắn của Lục Phi: [Đâu đấy, gửi tôi ít gió nào.]
Hàn Giang chậm rãi gõ vài chữ: [Hai ngày nữa.]
Bên kia nhanh chóng phản hồi lại: [Được, địa điểm tôi quyết, đến lúc đó rồi gọi cho cậu. Ăn vận chỉnh tề vào, anh đây sắp xếp chu đáo cho cậu rồi đấy.]
Cuối câu là một mặt cười hớn hở.
Hàn Giang đã quen với kiểu nói chuyện không đứng đắn này của cậu ấy, im lặng cười khẽ, nhét điện thoại lại trong túi.
Không đến hai phút sau, cậu học sinh bên cạnh tự mình thò mặt sang chỗ anh: “Người anh em nhìn quen mắt lắm, lớp nào đấy?”
Hàn Giang nói: “Tốt nghiệp rồi.”
Cậu học sinh ồ lên một tiếng: “Đàn anh.”
Cậu dường như có chút nôn nóng, không ngừng tìm từ ngữ để nói: “Nhà trường không cho lên sân thượng đâu ạ.”
Hàn Giang liếc mắt nhìn cậu, nói: “Vậy sao cậu còn lên?”
Cậu nhóc cười ngây ngô, xua xua tay, giống như đang cổ vũ chính mình: “Em muốn làm chuyện đại sự”.
“Chuyện đại sự gì?”
“Tỏ tình ạ.”
Hàn Giang mỉm cười, cũng lãng mạn đấy.
Anh tùy tiện hỏi: “Cậu năm mấy rồi?”
“Năm cuối ạ.”
“Năm cuối còn thời gian để yêu đương à?”
Cậu nhóc gãi đầu: “Không ạ. Cô ấy học rất giỏi, sẽ không bao giờ để ý đến em nhưng em muốn thử xem. Nếu lần này không được thì tốt nghiệp em sẽ thử tỏ tình lại.”
Cậu mặc sức tưởng tượng về tương lai: “Nếu như cô ấy đồng ý với em, chúng em sẽ cùng nhau cố gắng học tập, cùng nhau ôn thi đại học. Cô ấy học rất giỏi nên em phải nỗ lực hết sức. Em không muốn chúng em phải yêu xa.”
Hàn Giang: “...”
Cậu nhóc không ngại người lạ: “Đàn anh, anh đã từng tỏ tình với người ta chưa?”
“Chưa.”
Cậu nhóc gật đầu: “Cũng đúng, anh đẹp trai như vậy mà, hội con gái sẽ không ngừng ô ô a a nháo nháo lên tỏ tình với anh, không đến lượt anh phải đi tỏ tình. Không giống như bọn em, phải nỗ lực phấn đấu, tự lực gánh sinh... Ôi, còn năm phút nữa thôi.”
Cậu nhóc căng thẳng không ngừng nói chuyện với Hàn Giang.
Hàn Giang không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, cũng không thích chỗ náo nhiệt, nhưng đối phương lại nhiệt tình như vậy, anh day day hai đầu lông mày, mệt mỏi đáp lời.
Ngồi máy bay từ mười một giờ, rất mệt.
Cậu nhóc cao ráo khỏe khoắn nhưng khi nhắc đến cô gái mình thích lại có vẻ mặt ngại ngùng e thẹn, cảm giác đau khổ vì không xứng với cô ấy: “Cô ấy có nụ cười ngọt ngào, đặc biệt là đôi mắt. Em cũng không dám đối diện với đôi mắt ấy”.
Cậu nhóc vừa mới biết yêu khi cô gái ấy đến thu bài tập về nhà sẽ cố tình bảo mình chưa làm, để cô ấy nhìn cậu lâu hơn một chút.
Vì kế hoạch tỏ tình vô cùng trọng đại ngày hôm nay, cậu đã phải chuẩn bị mất mấy ngày, bạn bè xung quanh còn bày mưu tính kế cho cậu, sau khi thành công rồi địa điểm chúc mừng cũng đã quyết.
Hàn Giang ngẩn người, đột nhiên nhớ đến cô bé kia cười cũng rất ngọt.
Cậu nhóc lại hỏi anh: “Đàn anh, anh đến trường em làm gì thế, tìm người sao ạ?”
Hàn Giang ậm ừ.
“Anh tìm ai, lớp nào? Nói không chừng em sẽ biết đấy.”
“Lớp 12.”
Cậu nhóc quay đầu lại: “Cũng lớp 12 ạ, lớp mấy? Lớp 12 em gần như quen hết các bạn đấy.”
Tiếng chuông tan học vang lên trước khi Hàn Giang kịp nói.
Cậu nhóc vội vàng lấy điện thoại ra, lại nhìn Hàn Giang: “Đàn anh, đợi lát nữa...”
Hàn Giang biết ý hiểu rằng khi tỏ tình có người khác ở bên cạnh không tiện.
Anh vỗ vai cậu nhóc: “Chúc cậu thành công”.
Hàn Giang xoay người đi về phía cầu thang thoát hiểm, đồng thời lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại.
Phía sau lưng, cậu nhóc hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng bấm điện thoại.
“Alo, Ôn Nhan, cậu có thể lên sân thượng một chút được không, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Hàn Giang đột nhiên khựng lại.
Một giọng nữ lạnh lùng truyền đến bên tai: “Xin chào, số bạn vừa gọi hiện đang được bận, vui lòng gọi lại sau.”