Ôn Nhan đúng thật là đã chạy trối chết, lúc trở về phòng mặt cô vẫn còn nóng.
Thật ra hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ở chung giống như người một nhà. Ôn Nhan đã từng nhìn thấy Hàn Giang mặc một chiếc quần đùi hoa luộm thuộm rồi đi loanh quanh trong nhà, Hàn Giang cũng đã từng nhìn thấy đầu tóc bù xù của Ôn Nhan khi cô thức dậy vào buổi sáng.
Nhưng khi đó dù sao vẫn còn nhỏ, lần này Hàn Giang trở về từ nước ngoài, Ôn Nhan cảm thấy ngoại trừ tính cách thối nát kia không thay đổi ra, những cái khác đã thay đổi rất nhiều.
Bả vai rộng hơn, cơ thể mạnh mẽ, khuôn mặt sạch sẽ và đẹp trai, còn mang theo một chút sắc sảo.
Trông giống như, một người đàn ông.
Nghĩ đến đó, Ôn Nhan cười rộ lên, nếu Hàn Giang biết câu đánh giá này của cô, có lẽ sẽ tới đánh cô mất.
Thật ra cũng không sai, trước đây Hàn Giang tối đa chỉ được xem như là một cậu bé, chưa tới hai mươi tuổi, tính cách không được tốt lại còn ngây thơ, đã từng hung dữ và bắt nạt cô, vì thế mà Thi Tĩnh không biết đã từng đánh anh bao nhiêu lần.
Ôn Nhan tắt đèn bàn, lăn vài cái trên giường rồi nửa người vùi vào trong chăn.
Lớp rèm che nắng không kéo lại, ánh trăng ở bên ngoài len lỏi vào bên trong, soi chiếu một phần lớn của giá sách, tựa như phím đàn.
Trong tay Ôn Nhan còn cầm điện thoại di động.
Đêm nay, cô đã không đợi được mẹ mình trả lời lại.
Mãi cho đến buổi chiều hôm sau, Hàn Giang mới nhận được điện thoại, thì ra bệnh dạ dày của Hàn Tuyết Tùng lại tái phát. Sau khi xuống máy bay đã trực tiếp đưa đến bệnh viện, Thi Tĩnh sợ hai đứa con trai lo lắng, cho nên tối hôm qua cũng không nói thật, tự mình ở trong bệnh viện chăm sóc một đêm.
Khi còn trẻ, Hàn Tuyết Tùng vì bệnh dạ dày mà phải phẫu thuật, mỗi lần ông ấy đi công tác, Thi Tĩnh đều cảm thấy lo lắng. Một ngày ba buổi sẽ dặn ông ấy ăn cơm đúng giờ, tuy nhiên ở bên ngoài cũng không thể giống như ở nhà được. Lần này đi công tác, ăn cơm với đối tác vài lần, không thể tránh khỏi việc uống rượu. Lúc lên máy bay ông ấy đã không thoải mái, máy bay vừa chạm đất thì lưng đã không đứng thẳng được, cho nên thư ký đã trực tiếp đưa vào bệnh viện.
Vào thứ Bảy sau kỳ thi thử lần thứ hai, mọi người vẫn phải lên lớp đi học.
Hàn Giang gửi tin nhắn cho Ôn Nhan, bảo cô buổi tối tự về nhà một mình, đi vào phòng bếp, có món cơm bít tết tiêu đen mà cô thích ăn ở căng tin đại học C, anh đã mang về cho cô.
Nửa tiếng sau Ôn Nhan mới đọc được tin nhắn này, có lẽ hôm qua bị cảm lạnh, bắt đầu từ sáng sớm cổ họng của cô đã không thoải mái. Cơm trưa cũng không ăn, tiết tự học buổi chiều thì lần đầu tiên ngủ trong lớp.
Giang Yên sờ cái trán của cô, có chút nóng.
Giáo viên yêu cầu cô đến bệnh viện, còn cô vẫn kiên trì cho đến tiết học cuối cùng. Sau khi tan học, Giang Yên đi đến hỏi thăm cô, cô chỉ nói mình đã đỡ hơn nhiều, về nhà uống thuốc là được rồi.
Nhưng sau khi hai người tách ra, cô lại đi đến phòng khám đối diện trường một mình.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Bây giờ, vào thời điểm quan trọng này, cô không thể bị bệnh được, cũng không dám...cắn răng chịu đựng như trước đây. Cô tùy tiện uống thuốc, thời gian vốn đã rất gấp rút, cô rất sợ bệnh nặng sẽ ảnh hưởng đến quá trình ôn tập,
Ban đầu, cô dự định sau giờ học sẽ đi đến bệnh viện để thăm Hàn Tuyết Tùng nhưng bây giờ chỉ có thể tiêm trước một mũi. Nếu không ở trong nhà có hai người bệnh, rất phiền toái.
Cô không muốn gây thêm rắc rối cho gia đình.
Người trong phòng khám không nhiều lắm, Ôn Nhan im lặng ngồi một góc chờ bác sĩ pha thuốc.
Trước tiên cô đi vào phòng vệ sinh, khi trở về thì lấy ghi chú tiếng Anh của Hàn Giang đưa cho cô và đặt chúng ở giữa đầu gối.
Bác sĩ đi tới, cầm theo hai bình thuốc rồi treo lên móc phía trên người cô: "Bàn tay nào?"
Ôn Nhan vươn tay trái ra: "Tay này đi."
Bác sĩ nhìn thấy tay phải của cô đang cầm ghi chú, vẫn đang đọc sách, vừa tháo kim tiêm dùng một lần vừa hỏi: "Học lớp 12 sao?"
Ôn Nhan gật đầu: "Vâng ạ."
"Chăm chỉ quá, con trai của tôi mà cũng giống cháu, tôi đã có thể ăn thêm một chén cơm rồi."
Ôn Nhan mỉm cười, không lên tiếng.
Bác sĩ lấy bông thấm cồn lau bàn tay của cô, vỗ vào mạch máu của cô rồi nói: "Bị bệnh thì nên nghỉ ngơi một chút, cũng không thiếu chút ít thời gian này."
Sau khi đâm kim xong, bác sĩ quay lại và vặn nhỏ tiếng TV.
Trong lòng Ôn Nhan cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo, sao cháu lại đến đây một mình, người nhà đâu?"
"Bọn họ khá bận rộn, nhà của cháu cũng gần đây, không có việc gì."
Bác sĩ gật đầu: "Có việc gì thì gọi cho tôi."
Vẫn còn bệnh nhân đang đợi ở phía trước, bà ấy quay lại tiếp tục.
Ôn Nhan đã đọc toàn bộ bài ghi chép nhưng có một số chỗ vẫn chưa nhớ kỹ lắm, những câu sai ở phía sau gần đây đã được bổ sung thêm kiến thức mới.
Cô cảm thấy thời gian còn quá ít, ước rằng một ngày có bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Trong bệnh viện, Hàn Giang đi ra từ văn phòng bác sĩ, lúc trở lại phòng bệnh thì thấy Thi Tĩnh đang lau tay cho Hàn Tuyết Tùng.
Bệnh tình của Hàn Tuyết Tùng đã được ổn định, ông ấy vào bệnh viện vì bệnh đau dạ dày này cũng không ít lần. Trong lòng biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, chỉ cảm thấy Thi Tĩnh chuyện bé xé ra to và căng thẳng quá mức.
Hàn Tuyết Tùng hỏi Hàn Giang: "Buổi tối Nhan Nhan ăn cái gì?"
"Con đã mua cho em ấy rồi, bố yên tâm."
Hàn Tuyết Tùng gật đầu: "Được, đừng để con bé đến bệnh viện, nơi này có thể ít đến thì càng tốt, con cũng đi về đi."
Hàn Giang không nhúc nhích: "Đêm nay con sẽ ở đây, để mẹ con trở về thôi."
Hàn Tuyết Tùng nằm trong phòng bệnh cao cấp, ở đây đã được trang bị y tá và nhân viên điều dưỡng chăm sóc cho ông ấy. Tuy nhiên Thi Tĩnh lo lắng vì người khác, vì vậy bà ấy tự mình làm mấy chuyện cá nhân.
Bà ấy nói: "Mẹ không đi, không phải lúc trước con nói ở trường có hoạt động gì đó sao? Không có thời gian thì trở về trọ ở trường đi, mỗi ngày đều đi qua đi lại, cũng rất xa."
Gần đây, đại học C đã tổ chức buổi lễ kỷ niệm thành lập trường học, chọn hai sinh viên một chàng trai và một cô gái để làm hình ảnh trên tấm áp phích, chàng trai đó không ai khác chính là Hàn Giang.
"Còn vài ngày nữa, không gấp lắm." Anh thu dọn rác ở trên chiếc bàn nhỏ: "Học kỳ sau mới ra ở trọ trong trường."
Sau khi đổ rác xong, anh không quay lại phòng bệnh mà dựa vào cửa sổ ở cuối hành lang, sau đó gọi điện thoại cho Ôn Nhan.
Không ai bắt máy.
Anh gọi liên tục ba cuộc cũng không có người nhận, anh nhíu mày, nắm chặt chiếc điện thoại rồi vội vàng trở lại phòng bệnh. Anh vừa chạm vào tay nắm cửa, bên trong vang lên giọng của bố mẹ nói chuyện.
Hàn Tuyết Tùng nhỏ giọng nói: "Cô của con bé liên lạc với tôi, nói về chuyện căn nhà."
Thi Tĩnh không được vui lắm: "Việc này chúng ta không thể thay con bé làm chủ được, ông nói với bên kia, có gấp quá thì cũng chờ qua khoảng thời gian này rồi nói sau, đừng ảnh hưởng đến con bé."
"Được."
Cô của ai?
Hàn Giang không có cô.
Anh không có thời gian để suy nghĩ, vì vậy vội đẩy cửa đi vào trong: "Mẹ, con về nhà một chuyến, một lát sẽ tới đổi ca với mẹ."
Thi Tĩnh vội vàng đáp: "Mẹ không cần đổi với con, con đừng quay lại, nghe không?"
Ở cửa đã sớm không còn bóng người.
Ôn Nhan chưa bao giờ không nhận điện thoại, Hàn Giang chạy tới dưới lầu, liếc mắt một cái đã biết cô không có ở nhà, phòng khách và cửa sổ của phòng cô đều tối đen.
Vào nhà và nhìn thấy, thức ăn ở trong phòng bếp vẫn còn nguyên như cũ.
Cô thậm chí còn chưa trở về nhà.
Anh vớt lấy chìa khóa xe và đi xuống cầu thang, cuối cùng khi anh chạy đến ga-ra thì cô đã bắt máy.
Anh không chịu đựng được, giọng điệu rất hung dữ: "Em đang ở đâu, sao lại không nhận điện thoại?"
Bên kia mới "À" một tiếng rồi đáp: "Ở nhà."
"Anh mới đi từ nhà ra."
Bên kia im lặng một chút, Hàn Giang không đợi được: "Anh đang hỏi em, em ở đâu?"
Ôn Nhan chỉ có thể nói sự thật.
Cúp điện thoại, cô ngước mắt lên nhìn nước thuốc còn trong chai, chai đầu tiên đã đi xuống hơn một nửa, vẫn còn một chai khác đang treo ở trên móc.
Ở đối diện, đứa bé đang xem phim hoạt hình đã ngủ, nằm trong vòng tay của bố mình.
Bên kia là hai cô gái mặc đồng phục học sinh.
Chỉ có cô ngồi một mình.
Cô cúi đầu xuống, tiếp tục đọc bài ghi chép.
Năm phút sau, hay là tám phút?
Ánh sáng ở trên đầu bị che khuất bởi một cái bóng, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tối tăm của Hàn Giang.
Cô đã nói dối, vì thế đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị mắng. Nhưng anh không nói cái gì cả, chỉ lấy bản ghi chép trong tay cô rồi ném sang một bên, nửa ngồi xổm trước mặt cô, giơ tay sờ trán cô.
Vẫn còn nóng.
Anh nhíu mày, giọng điệu có phần trách móc: "Vì sao bị bệnh lại không nói cho anh biết?"
Ôn Nhan nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ im lặng nhìn anh, sau đó nhỏ giọng nói: "Chú Hàn vẫn còn nằm ở bệnh viện."
"Sau này bị bệnh, phải nói cho anh biết."
Hàn Giang đặt tay lên đầu gối cô, ánh mắt nặng nề.
Bình thường, cảm xúc của anh đều không tiết lộ ra bên ngoài.
Khi biết điểm thi đại học, tất cả mọi người đều hoan hô vui mừng, chỉ có anh là bình tĩnh, giống như một người ngoài cuộc.
Anh đánh nhau gây chuyện, bị nhà trường thông báo phê bình, điều đó cũng không thể khiến anh dao động một chút nào.
Đối với tất cả mọi thứ, dáng vẻ của anh đều là thờ ơ, điều này dường như được thừa hưởng từ gen của Hàn Tuyết Tùng.
Nhưng lúc này, Ôn Nhan rõ ràng có thể nhìn thấy được sự nghiêm túc và lo lắng trong ánh mắt đen tối nặng nề của anh.
Anh thật sự đang lo lắng cho cô.
Không đợi Ôn Nhan phản ứng lại, Hàn Giang đã nhanh chóng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đưa tay ôm cô, mạnh mẽ ấn đầu cô xuống vai mình: "Nhắm mắt lại."
Ôn Nhan giật mình: "Em đang đọc bài ghi chép."
"Xem cái rắm." Anh gấp bài ghi chép lại rồi ném nó vào trong cặp sách của cô: "Đồ của anh thì anh có quyền quyết định, khỏi bệnh rồi lại xem."
Thật hung dữ.
Ôn Nhan lặng lẽ suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, cuối cùng thật sự đã nhắm mắt lại.
Lúc đổi thuốc, Hàn Giang không tiện để di chuyển, anh giơ tay ra hiệu cho bác sĩ, bác sĩ nhanh chóng đi đến, thấy Ôn Nhan đã ngủ, nhỏ giọng mỉm cười: "Ôi chao, bạn trai đến rồi, chẳng trách không để cho bố mẹ đi cùng."
Đầu óc của Ôn Nhan choáng váng, thật ra cô không có ngủ.
Khi cô nghe thấy lời nói của bác sĩ, trái tim đập thình thịch, xung quanh im lặng, vì sao Hàn Giang lại không lên tiếng phủ nhận?
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Sau khi đợi một lúc, cuối cùng giọng anh cũng vang lên: "Em ấy có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ thay kim tiêm màu trắng sang bình thuốc khác: "Không sao đâu, chỉ là bị cảm bình thường, ngày mai lại chuyền thêm một bình nữa với uống thuốc đúng giờ, vài ngày sẽ khỏi bệnh."
Hàn Giang nói một tiếng cảm ơn, còn nói: "Làm phiền bác sĩ lấy giúp cháu tấm chăn kia."
Anh chỉ vào chiếc ghế ở đối diện.
Bác sĩ giúp anh lấy tới đây, còn cười nói: "Chàng trai trẻ này thật chu đáo."
Hàn Giang phủ tấm chăn lên người cô, cẩn thận đắp lên vai, ngẩng đầu nhìn giờ, kim đồng hồ đã chỉ vào bảy giờ.
Sau khi truyền xong bình thuốc thứ hai, Ôn Nhan thật sự đã ngủ thiếp đi.
Hàn Giang không gọi bác sĩ đến, anh tự mình rút kim ra cho cô, chỉ mới di chuyển một chút, cô đã tỉnh dậy, anh còn đang nắm băng dán y tế ở chỗ kim tiêm của cô.
Bàn tay của chàng trai luôn nóng như vậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ngón tay của Ôn Nhan giật giật, không nói gì, Hàn Giang buông cô ra: "Em cầm đi."
"Ừm."
Hàn Giang đi trả tiền, lại lấy thêm một ít thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm, cầm cặp sách của cô, sau đó mở cửa để cô đi trước.
Trời đã tối, gió đêm thổi qua từng cơn, Hàn Giang cởi áo khoác của mình ra, anh ném nó lên người cô, không được dịu dàng lắm.
Ôn Nhan vô thức ôm lấy chiếc áo đang bay tới, nói: "Em không lạnh."
"Anh thấy nóng."
Hàn Giang mở cửa ghế phụ rồi để cô ngồi vào bên trong, ghế ngồi cũng không cần điều chỉnh lại. Bởi vì chưa từng có ai khác ngồi vào ghế lái phụ này, cho nên vẫn duy trì góc độ mà Ôn Nhan cảm thấy thoải mái nhất.
Cô thắt dây an toàn vào rồi mặt ngược chiếc áo khoác của Hàn Giang, cô luồn cánh tay nhỏ bé vào trong ống tay áo rộng rãi của anh, nhìn giống như một chiếc áo ngủ.
Mùi hương của anh thoang thoảng ở xung quanh, vừa sạch sẽ vừa thoải mái.
Cô dường như lên cơn nghiện, cả người vùi vào trong áo, từ từ nhắm mắt lại.
Đi cũng không xa lắm, cơn buồn ngủ của cô lại ập đến.
Trong nhà không có gì để ăn, Hàn Giang bảo cô lên nằm trước, còn mình lại đi vào phòng bếp mày mò một lúc lâu. Anh làm một bát mì nước nóng hổi, còn bỏ thêm một quả trứng.
Khi còn nhỏ, chỉ cần bị bệnh, đầu tiên Thi Tĩnh sẽ nấu một bát mì nóng.
Ăn một bát mì nóng vào bụng, bệnh có thể sẽ tốt hơn.
Bà ấy không thích để bọn họ uống thuốc, sau khi uống nước ấm, ăn mì nóng và dùng miếng dán hạ sốt mà vẫn chưa khỏi thì mới dùng đến thuốc.
Buổi tối hôm nay, Hàn Giang không cho cô đọc sách, ăn mì xong, anh trực tiếp đưa cô lên giường nằm rồi đắp chăn một tấm chăn dày cho cô.
Sau nửa đêm, anh lại đến xem một lần nữa, khi phát hiện tấm chăn đã bị đá đến chân giường, rớt xuống hơn một nửa, chỉ có một phần nhỏ phủ lên bắp chân.
Thật không ngoan.
Anh đi tới bên giường, đắp lại chăn cho cô một lần nữa.
Ôn Nhan không thích kéo rèm che lại, chỉ kéo lớp mỏng ở bên ngoài, ánh trăng soi rọi vào bên trong, chiếu lên khuôn mặt hơi nhợt nhạt của cô.
Anh đưa tay sờ trán cô, đã hạ sốt.
Cánh tay của Hàn Giang chống ở hai bên cô, cơ thể cúi thấp xuống, nhìn kỹ vào gương mặt cô.
Dáng vẻ khi cô ngủ còn ngoan hơn bình thường, cũng rất yên lặng.
Giống như có chút khó chịu, lông mày hơi nhíu lại.
Hàn Giang vươn tay ra, anh muốn vuốt lông mày cho cô.
Đầu ngón tay sắp chạm vào thì bỗng dừng lại, Hàn Giang cúi đầu, cổ họng di chuyển lên xuống. Anh lặng lẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Khoảnh khắc vừa mới xoay người lại, Ôn Nhan bỗng nhiên nắm lấy tay anh.