Ôn Nhan không ngờ lớp trưởng cũng gọi Tưởng Húc.

Kể từ ngày hôm đó, Tưởng Húc không nói chuyện với cô nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cô.

Ôn Nhan không biết bơi, cô ngồi trên thành bể bơi, dùng chân đạp trong nước. Một lúc sau, Tưởng Húc đi tới ngồi bên cạnh cô, đưa cho cô một chai nước.

Cậu ta xấu hổ, gãi đầu: “Thật xin lỗi, lần trước là tôi quá xúc động, khiến cậu gặp rắc rối.”

Tưởng Húc là một bạn nam rất năng động trong lớp. Cậu tích cực tham gia các hoạt động, đại hội thể thao cũng nhờ có cậu mà giành được giải thưởng. Rất ít khi thấy cậu khép nép như vậy.

Ôn Nhan lắc đầu: “Không sao.”

Tưởng Húc nói: “Lão Từ cũng đã nói rất nhiều với tôi. Tôi biết bây giờ không phải lúc nên cậu yên tâm, tôi sẽ không làm nhỡ việc học tập của cậu đâu.” 

Cậu ta cũng là người biết cân nhắc thời điểm, biết tiến biết lùi, một người như vậy sẽ không khiến người khác cảm thấy chán ghét.

Sau ngày hôm đó, biết Ôn Nhan không hề có ý gì với mình, cũng đã biểu hiện rất rõ ràng cho cậu biết, Tưởng Húc cũng không cố giả vờ nữa.

Hai người trò chuyện một lúc trong bầu không khí thoải mái, Tưởng Húc rất hài hước, Ôn Nhan bị cậu chọc cười mấy lần.

Dưới đáy nước xuất hiện bóng một đoàn người đi đến, đột nhiên có người nắm lấy chân của Ôn Nhan, dọa Ôn Nhan giật mình hét toáng lên.

Giang Yên đột nhiên ngoi lên khỏi mặt nước, khuôn mặt trắng trẻ còn đọng lại những giọt nước trong veo. Cô lớn lên vô cùng xinh đẹp, dáng người vô cùng chuẩn. Các tiết mục biểu diễn nhảy trong lớp đều do một tay cô ấy chỉ đạo. Cũng có nhiều người nói cô ấy có tướng làm minh tinh, có thể thi vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh hoặc Học viện Hí kịch Thượng Hải, nhưng cô ấy lại chỉ muốn vào một trường duy nhất.

Cô ấy tháo kính bơi ra, nhìn Tưởng Húc với ánh mắt thâm sâu khó lường: “Đang nói chuyện gì với Nhan Nhan nhà tớ vậy?”

Tưởng Húc luôn sợ cô nên chỉ ậm ừ vài câu rồi chuồn mất.

Cô lại kéo chân Ôn Nhan: “Xuống dưới chơi đi, ngồi đây có gì thú vị chứ?”.

Ôn Nhan rụt chân lại: “Không được, tớ không ở dưới nước được lâu.”

“Chỗ này sâu khoảng một mét, chân cậu dài như vậy cơ mà, mau xuống đây, có tớ ở đây rồi.”

Ôn Nhan hạ quyết tâm, cuối cùng bước xuống bể bơi, nhưng hai tay vẫn dính chặt trên thành bể, không dám rời đi.

Sau khi điều chỉnh xong, cảm thấy có vẻ không đáng sợ như cô nghĩ.

Giang Yên nói: “Đầu tiên tập thở trước đã.”

Cô vừa làm vừa nói: “Hít một hơi thật sâu, nín thở.”

Cô chúi đầu vào trong nước, cứ sau vài giây lại ngoi lên thở ra: “Thử làm vài lần, rồi từ từ cảm nhận cảm giác toàn thân ở trong nước.”

Ôn Nhan thẳng thừng lắc đầu: “Tớ không dám, nước vào trong tai thì phải làm sao?”

“Cố để nước không vào trong tai là được.”

“Tớ bị mắc chứng sợ độ sâu.”

Giang Yên buồn cười: “Sợ cái khỉ gió, chúng ta còn có phao mà, nhanh lên.”

Cô giáo đáng sợ quá, Ôn Nhan chuẩn bị tâm lý mãi mới dám thử, nhưng vừa ngụp xuống nước chưa nổi một giây đã lập tức ngoi lên.

Cô đội một chiếc mũ màu đen, vài lọn tóc không vào nếp mà dán trên gương mặt cô.

Kính bơi cũng mới mua, hơi lỏng lẻo, cô tháo ra điều chỉnh khống chế nước, chỉnh lại dây kéo.

Bỗng nhiên, bên cạnh bể bơi xuất hiện một người đàn ông.

Ngẩng đầu lên là hai cẳng chân vừa thon gầy lại vừa rắn chắc, hướng lên trên nữa là chiếc quần bơi màu đen, cơ bụng, cơ ngực, yết hầu, cuối cùng là gương mặt của Hàn Giang.

Hai cô gái nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn anh.

Hàn Giang ngồi xuống trước mặt bọn họ, liếc mắt nhìn Ôn Nhan, lại quay sang nói với Giang Ngôn: “Em nhìn bên kia đi.”

Giang Yên quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh. Ở khu vực nước sâu, Lục Phi đang dạy bơi cho một cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi chân dài miên man, khuôn mặt cực nhỏ.

Quả nhiên, đôi mắt màu hạnh nhân của Giang Yên mở to, cô bước lên bờ, đi thẳng sang khu vực chết người bên kia.

Hàn Giang hất nước lên mặt Ôn Nhan, khiến cô tỉnh táo lại: “Làm gì mà ngẩn người vậy?”

Ôn Nhan chớp mắt: “Sao anh lại ở đây?”

Hàn Giang nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt nghiêm túc như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận: “Anh còn muốn hỏi em, em bảo có việc là đi bơi sao?”

Ôn Nhan lo lắng như thể làm chuyện xấu bị bắt quả tang, đối với một người chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học sau mấy chục ngày nữa thôi, bất kỳ trò giải trí nào cũng là xa xỉ. Thế nhưng Hàn Giang không đề cập đến chuyện này, cũng không hỏi hôm nay cô thi thế nào, chỉ nói: “Không phải không muốn học bơi sao, tự dưng lại muốn học rồi?”

Ôn Nhan nhìn anh nhảy xuống nước, đứng bên cạnh cô: “Giang Yên cố chấp muốn dạy em.”

Hàn Giang ậm ừ cho có lệ, giống như chỉ thuận miệng hỏi vậy, không hy vọng vào câu trả lời của cô.

“Hít một hơi thật sâu.” Anh nói.

Ôn Nhan theo bản năng làm theo.

Hàn Giang tiến lại gần cô, giống như đỡ phía sau thắt lưng của cô, dạy cô hô hấp. Giọng nói của anh rất nhỏ: “Lúc xuống nước đừng căng thẳng, duỗi tay ra, cơ thể sẽ từ từ nổi lên. Nếu không nhịn được thì cứ ngoi lên, có anh ở đây, không cần sợ.”

Anh đến gần, khiến cô cảm thấy an toàn khó hiểu, Ôn Nhan chậm rãi thả lỏng cơ thể, làm theo lời anh.

Thật kỳ lạ, bộ dạng vừa rồi rõ ràng là muốn mắng cô, bỗng dưng vô duyên vô cớ lại dạy cô học bơi.

Đầu chìm trong nước, cô có thể nhìn thấy đáy bể qua kính bảo hộ, cảm thấy cơ thể mình đang thực sự từ từ nổi lên.

Khi quay lại nhìn anh, cô thấy đôi chân thon gầy rắn chắc của Hàn Giang.

Rất lâu sau đó.

Trong lúc mất tập trung, Ôn Nhan bị sặc nước, vô thức vung tay đập nước. Nước bắn tung tóe khắp nơi. Ngay lập tức có một bàn tay to nắm lấy thắt lưng cô, nửa ôm lấy cô, nhấc cô lên khỏi mặt nước, giữ cho cô đứng vững.

Cô ho khan vài tiếng, nắm chặt lấy cánh tay anh, hít một hơi thật sâu: “Làm em sợ chết đi được.”

Đối phương không hề an ủi một câu: “Tiếp tục.”

Ôn Nhan đột nhiên có cảm giác như mình đang học tiếng Anh buổi tối vậy.

Bất luận cho dù anh đã làm gì thì phải làm đến cùng, yêu cầu với bản thân mình cũng nghiêm khắc hơn so với người bình thường.

Từ nhỏ, Anh và Ôn Nhan học violon cùng nhau, nhưng sau này anh đã trở thành thầy giáo của cô.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Phía bên kia, người đẹp yếu ớt mềm không học được động tác tiến lùi, đột nhiên một người xuất hiện như ma ngồi trên thành bể bơi, hai tay đan chéo, nhìn chằm chằm vào người đẹp dưới nước như một nữ chiến binh, hét lên một câu chị gái, nói thêm vài câu khiến người khác nổi điên.

Lục Phi giống như đã thành thói quen, ngồi xem chuyện vui, cũng không nhúng tay vào. Người đẹp chửi một câu đồ thần kinh, chân như gắn động cơ, bơi sang bờ bên kia.

Lục Phi lên bờ, đi dạo xung quanh.

Giang Yên tức giận, chặn trước mặt anh: “Anh đi làm gì?”

“Ồn ào quá, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi nghỉ.”

“Anh không nhìn ra chị ta chỉ đang giả vờ thôi hay sao? Chị ta đâu có cần anh phải dạy, anh không tự thấy hay sao?”

Lục Phi nén cười: “Anh vui.”

“Anh chính là cố ý, đồ háo sắc, háo sắc!”

Giọng cô rất lớn, Lục Phi vội vàng che miệng cô lại: “Em nói nhỏ chút thôi, người khác nghĩ anh làm gì em đấy.”

Giang Yên cắn một nhát trên mu bàn tay anh.

Vết cắn này mạnh đến mức Lục Phi cảm tưởng như mình sắp phát điên rồi, anh đau đớn nhe ​​răng cười: “Bà nội tôi, cháu sợ bà quá, bà buông tha cho cháu đi được không? Anh háo sắc đấy thì sao, anh thích ngắm gái đẹp đấy thì sao, anh không phải người tốt đẹp gì đâu.”

Giang Yên sắp khóc: “Lục Phi, em có bệnh tim, anh đừng chọc giận em.”

Lục Phi nói: “Thật trùng hợp, anh cũng mắc bệnh tim. Sau này em tránh xa anh một chút, nhất định hai ta đều có thể sống khỏe mạnh đến chín mươi chín tuổi.”

Gây náo loạn một hồi như vậy, Giang Yên không muốn bơi nữa. Cô kéo Ôn Nhan bỏ đi. Cả người Ôn Nhan vẫn còn nhỏ nước, bộ đồ bơi dính chặt vào người, lộ ra đường cong tuyệt đẹp của người con gái.

Hàn Giang nhìn không chớp mắt.

Ôn Nhan quay đầu nhìn người vẫn còn ở dưới nước: “Lát nữa em quay lại sau.”

Đi qua khu vực suối nước nóng là đến sảnh nghỉ ngơi. Giang Yên nói muốn đi vệ sinh, Ôn Nhan đứng ngoài cửa đợi cô.

Cô đứng bên cạnh, co rúm người lại.

Bộ đồ bơi này thật sự vượt quá giới hạn chấp nhận của cô.

Lúc vào chọn đồ bơi, bình thường cô sẽ chọn kiểu một mảnh, tuyệt đối sẽ không mặc đồ hai mảnh, chỉ có cái này miễn cường phù hợp. Mặc dù bộ đồ này hơi hở eo nhưng dù sao cũng có một mảnh vải bao quanh hông, khó khăn lắm mới che khuất được một phần bắp chân.

Quả thật cô còn khá bảo thủ.

Lối đi nhỏ không ít người qua lại, một người phụ nữ ôm theo một đống vải đ ingang qua: “Cho tôi đi nhờ với.”

Ôn Nhan nghiêng người để người đó đi qua.Đđột nhiên người cô cứng đờ, sau đó khẽ thả lỏng. Cô vô thức ôm lấy ngực, một bên dây thắt lưng hạ xuống lủng lẳng quanh người. Tim cô đập thình thịch, móc áo đằng sau lưng đột nhiên bị tuột ra.

Chiếc móc này của cô rất khó đeo vào, vừa rồi là Giang Yên đeo giúp cô.

Trên cổ vẫn còn một sợi dây, mặc dù không lộ ra ngoài nhưng phía trước ngực khá trống trải, cô vẫn cảm thấy khó chịu không an toan. Cô dùng trái tay muốn kéo ra mấy lần nhưng đều không đeo được. Cô muốn vào phòng nhà vệ sinh tìm Giang Yên thì đột nhiên trên vai xuất hiện một vật.

Không biết Hàn Giang đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, quấn cho cô một chiếc khăn tắm màu trắng, kéo khăn ra đằng trước bao bọc lấy cả người cô, không muốn để lộ một chút da thịt nào. Anh nhíu mày, dùng đôi mắt đen nhìn cô với ánh mắt trừng phạt: “Mau thay đồ đi.”

Ôn Nhan đứng trước mặt anh, chỉ cao đến ngực, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua khăn tắm truyền đến vai, tại vị trí đó bất giác nóng lên.

Cô thì thầm: “Dạ.”

Sau khi Giang Yên đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hàn Giang nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, biết chắc cô lại giận dỗi Lục Phi. Anh nói với cô, Ôn Nhan về phòng thay quần áo, sau đó quay người đi tìm Lục Phi.

Khoảng tám giờ tối, hai nhóm người lần lượt rời khỏi đại sảnh.

Lớp trưởng lớp cấp ba thu xếp bảo các bạn nam đưa các bạn nữ về. Tưởng Húc muốn đưa Ôn Nhan về nhưng Ôn Nhan không chịu: “Có người đi cùng tôi rồi.”

Giang Yên cũng không cần người khác đưa về: “Nhà tớ gần lắm.”

Lục Phi đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, nhìn bóng lưng của Giang Yên ở phía xa, quay sang Hàn Giang nói: “Tôi về trước đây, hẹn gặp lại.”

Có người muốn cho cậu ấy đi nhờ xe, nhưng Lục Phi nói “Không tiện đường.” rồi đi mất.

Đối phương lại quay sang mỉm cười với Hàn Giang, Hàn Giang nhìn người kia rồi vài giây sau, mặc kệ đối phương: “Khỏi, tôi tự bắt taxi.”

Hàn Giang quay đầu lại tìm Ôn Nhan.

Các bạn cùng lớp của cô đã về hết, chỉ còn lại mình cô đứng ở cửa.

Anh ra hiệu, hai người cùng lúc đi về phía bãi đỗ xe.

Hàn Giang có xe nhưng không thường xuyên lái.

Chiếc xe này là quà sinh nhật của Hàn Tuyết Tùng tặng cho anh khi anh bước sang tuổi 18, trị giá bảy con số, rất phong cách và thời thượng. Tuy nhiên anh không thích khoe khoang, cũng không bao giờ lái nó đến trường.

Ôn Nhan đã được ngồi xe của anh mấy lần. Lúc bắt đầu kỳ thi tuyển sinh cấp ba, anh mới lấy chiếc xe này, bằng lái cũng vừa nhận, lái xe đưa cô đến địa điểm thi.

Lúc đó, Thi Tĩnh ngồi sau ôm Ôn Nhan, thắt chặt dây an toàn. Bà hối hận vì để anh đưa cô đi vào ngày quan trọng như vậy.

Anh thích lái xe nhanh, càng nhanh càng tốt.

Nhưng hôm đó anh ổn định ngoài dự đoán. Đưa người đến địa điểm thi an toàn xong, thi xong anh lại đến đón cô về.

Ôn Nhan giống như ngựa quen đường cũ ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, quay đầu lại thì thấy một túi đựng tài liệu trong suốt ở ghế sau.

Hàn Giang khởi động xe, một tay xoay vô lăng, nhìn về phía trước: “Cho em đấy.”

Ôn Nhan cầm lên xem, là một bộ đề thi mới tinh.

Bộ đề cuối cùng vẫn chưa làm xong…

Hàn Giang lái xe lên đường lớn, liếc nhìn cô: “Hôm nay đề khó không?”

Ôn Nhan cất đống đề thi: “Cũng tạm ạ.”

“Bao giờ có điểm?”

“Thứ ba ạ.” Cô cảm thấy hơi khó chịu, bắt đầu sụt sịt.

Hàn Giang liếc nhìn cô: “Bị cảm à?”

Cô lắc đầu: “Không biết.”

“Sợ lạnh còn mặc đồ thiếu vải như vậy.”

“...”

Thi Tĩnh không ở nhà, trong nhà tối om. Hàn Giang bật đèn lên, thấy trên bàn ăn có sẵn thức ăn và một tờ giấy: [Nhớ hâm nóng lại trước khi ăn.”

Anh chợt nhớ ra lúc nãy điện thoại có tin nhắn đến nhưng chưa đọc.

Thi Tĩnh gửi tin nhắn cho anh: [Mẹ với bố con đi có việc, mai sẽ về. Con nhớ chăm sóc Nhan Nhan, sáng mai làm bữa sáng cho con bé nhé.]

Mấy ngày nay, Hàn Tuyết Tùng phải đi công tác ở Bắc Kinh.

Hàn Giang đã quen với chuyện bố mẹ dính lấy nhau nên không suy nghĩ nhiều.

Lúc hai người còn trẻ yêu đương cuồng nhiệt, đứa con trai giống như hàng tặng kèm, có cũng được mà không cũng chẳng sao. Mặc dù năm Hàn Giang lên tám tuổi suýt chút nữa đã ly hôn nhưng sau khi hòa giải thì mối quan hệ của họ càng ngày càng trở nên sâu đậm, không gì có thể chia cắt nổi.

Anh hâm nóng lại đồ ăn, gọi Ôn Nhan xuống ăn tối, lại pha cho cô một tách trà gừng. Ăn cơm xong, Ôn Nhan muốn rửa chén nhưng lại bị Hàn Giang mắng: “Thi xong rồi không cần giải đề nữa à?”

Ôn Nhan đành phải ngoan ngoãn vào phòng.

Cô lật tập đề thi tiếng Anh mới, cảm thấy mấy đề này có vẻ dễ hơn mấy đề trước đó.

Làm xong một đề, Ôn Nhan vươn vai lười biếng nằm trên giường nghỉ ngơi.

Cầm điện thoại trên tay, cô dùng ngón trỏ di di vài cái, cuối cùng bấm vào màn hình, gửi một tin nhắn:

[Phi Hồng, hôm nay con làm bài thi thử thứ hai cũng khá tốt.]

Hướng Phi Hồng là tên mẹ của cô.

Cô Tĩnh bảo không được gọi bà ấy là mẹ, nhưng có thể gọi bà ấy bằng tên.

Cô nằm nghiêng, đợi hồi âm từ bà nhưng không nhận được tin nhắn trả lời.

Mặc dù bà ấy không chủ động nhắn tin cho cô nhưng trả lời tin nhắn rất nhanh, hôm nay lại không như vậy.

Chắc có lẽ đang bận rồi.

Ôn Nhan ngồi dậy khỏi giường, xoa mặt, chuẩn bị làm đề thi tiếp theo.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hàn Giang nói: “Em để quên đồ ở chỗ anh.”

Ôn Nhan đứng lên: “Đồ gì ạ?”

“Tự qua lấy đi.” Hàn Giang nói xong thì xoay người trở về phòng.

Ôn Nhan đi theo sau, Hàn Giang chỉ vào tủ quần áo, sau đó đi ra phòng bếp.

Ôn Nhan nhìn theo bóng lưng của anh băn khoăn một hồi, sau đó xoay người chạy tới ngăn tủ.

Bên trái có ba ngăn tủ, ngăn ở giữa bị kéo ra.

Vừa nhìn một cái đã khiến cô đỏ mặt.

Trong ngăn kéo đó, là nội y cô để quên hồi trước.

Loại nhỏ, màu xanh nhạt, có một bông cúc họa mi nhỏ thêu hai bên mép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play