Ghim cài áo rất nhỏ, vết thương tuy không lớn nhưng do anh dùng sức quá mạnh, đâm sâu vào da thịt.
Lúc đó không cảm thấy gì, nhưng bây giờ không thấy đau lắm, vết máu cũng đã khô, nhìn miệng vết thương có lẽ sẽ nhanh liền lại thôi.
Nhưng Ôn Nhan lo lắng, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao anh không nói?”
Hàn Giang thấy buồn cười: “Nói cái gì?”
Anh lắc tay: “Thậm chí còn không nhìn thấy, còn tưởng là ghim của Dung ma ma không bằng.”
Ôn Nhan tức giận: “Còn cười nữa.”
Cô lấy khăn ướt từ trong cặp sách ra, rút một tờ: “Lau đi.”
“Đừng chạm vào vết thương, lau mép thôi.” Cô dặn dò.
Hàn Giang nhận lấy tờ khăn ướt, lau theo những gì được dặn.
Ôn Nhan quan sát theo từng cử động của anh: “Người đó là ai vậy ạ?”
Hàn Giang nhét khăn ướt đã dùng xong vào túi bên hông cặp sách, chống hai tay phía sau, nghiêng người, nhìn lên những vì sao trên trời: “Âm Thích.”
Ôn Nhan không hề biết đến cái tên này, nhưng cũng vừa nghe được cái tên này thông cuộc đối thoại ban nãy của bọn họ.
Hàn Giang nói sơ lược mối quan hệ giữa hai người.
Ôn Nhan lập tức hiểu ra.
Hóa ra, người đánh nhau với anh năm đó chính là gã.
Cô có ấn tượng rất sâu sắc về chuyện đó, năm đó cô học cấp hai, còn anh học lớp 11.
Trường cấp hai tan học tương đối sớm, thỉnh thoảng khi có thời gian, Ôn Nhan sẽ chờ anh ở cửa hàng sách bên cạnh trường đợi anh tan học, sau đó cùng nhau về nhà.
Nhưng ngày hôm đó, anh mãi không đến tìm cô.
Đến mãi khi cô đến trường mới biết anh đánh nhau với người ta, còn lấy một chọi bảy. Lúc ấy trên trán và cánh tay anh đều là vết máu, xử lý vết thương ở phòng khám nhỏ đối diện trường.
Cô đứng ở cửa không dám đi vào, nước mắt lưng tròng nhìn anh, cảm tưởng như Hàn Giang bị thương rất nặng, sắp chết đến nơi rồi. Hàn Giang ngoắc tay, ý bảo cô lại gần, hung dữ nói: “Cấm nói cho mẹ anh biết, nghe rõ chưa?”
Cô nhóc gật đầu, một dòng nước mắt theo đó mà rơi xuống, Lục Phi đứng bên cạnh nói: “Dọa con bé sợ rồi kìa, cậu không được nói mấy câu này.”
Hàn Giang thấy cô thật sự lo lắng, cuối cùng cũng dịu đi chút ít: “Đừng khóc, chút vết thương nhỏ này không đáng là gì.”
Xử lý vết thương xong, anh đội mũ lưỡi trai lên đầu như không có chuyện gì xảy ra: “Về đến nhà, nếu mẹ anh có hỏi thì bảo không rõ lắm, nhớ kỹ chưa?”
Ôn Nhan hốc mắt đỏ lên: “Vậy anh nói thế nào?”
“Anh khác có cách.”
Sau đó, không biết Hàn Giang đã giải thích như thế nào, nhưng dù sao Thi Tĩnh cũng không truy cứu nữa.
Một làn gió thổi qua làm Ôn Nhan nheo mắt, cô dụi dụi rồi quay đầu nhìn anh: “Sau này hắn có tìm anh gây sự nữa không?”
Hàn Giang cười lạnh: “Anh sợ nó chắc?”
Anh dừng lại, trả bảng tên lại cho cô: “Sau này đừng đeo nữa, hoặc chỉ đeo lúc ở trường thôi.”
Ôn Nhan cầm lấy, gật đầu đồng ý.
Ngón tay cô xoa xoa chiếc bảng tên: “Anh định cho em thứ gì?”
“Về nhà rồi nói.” Hàn Giang quay đầu lại: “Nói trước đi, thi thử lần đầu thế nào rồi?”
Trước kia, tiếng Anh của cô có không ổn nhưng cũng không bao giờ qua nổi điểm kia.
Ôn Nhan sững người, không ngờ anh đột nhiên lại nhắc tới chuyện này: “Em cũng không biết.”
“Là do sức khỏe không tốt hay do ẩu?”
Ôn Nhan không muốn biện hộ cho bản thân: “Không có, chỉ là em thi không tốt thôi.”
“Em thấy khó ở chỗ nào?”
“Ngữ pháp, vẫn luôn là điểm yếu.”
Hàn Giang cười nhạt, cảm thấy cô tự nhận thức rất rõ về bản thân.
Hai người ngắm nhìn bầu trời một lúc, mấy ngôi sao nhỏ duy nhất vừa rồi đã biến mất, tất cả đều bị mây đen bao phủ.
Hàn Giang nói: “Thực ra với thành tích hiện tại của em bây giờ, không phải vấn đề quan trọng.”
Nói cách khác, không cần tự tạo áp lực cho bản thân mình.
Tiếng Anh của cô ấy chỉ tương đối yếu hơn so với những môn khác, nhưng cần phải bắt kịp những người khác, để hồ sơ của cô đẹp hơn.
Nhưng Ôn Nhan nói: “Em không thể thi đỗ đại học C được.”
Bầu không khí thật sự yên tĩnh.
Hàn Giang chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rơi trên đôi lông mày dài của cô, thấp giọng nói: “Em muốn thi vào đại học C?”
Ôn Nhan chán nản, cúi đầu không nhìn anh, cũng không trả lời.
“Bị anh bắt nạt còn chưa đủ hay sao?”
Ôn Nhan nhìn anh, không biết có phải ảo giác hay không, lại luôn cảm thấy khóe miệng của anh mang theo ý cười.
Cô nhỏ giọng nói: “Không phải là vì anh.”
“Vậy sao.” Hàn Giang không truy hỏi nữa, nói ra một câu ngứa đòn: “Với thành tích của em, quá sức rồi.”
Anh đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, nhân tiện kéo cô lên: “Về nhà thôi.”
Lúc về đến nhà đã hơn chín giờ, Thi Tĩnh cũng đã đi ngủ, hai người ngấm ngầm thu dọn rồi trở về phòng.
Ôn Nhan đi tắm, giặt sạch quần lót, thay một chiếc quần lót hình mèo mướp đen.
Đều là Thi Tĩnh chuẩn bị sẵn cho cô.
Thi Tĩnh quả thực là một người rất lãng mạn, cực kỳ chú ý đến cách ăn mặc của cô nhóc.
Quần áo của Ôn Nhan từ trong ra ngoài đều do Thi Tĩnh mua. Bà có ánh mắt tinh tường, chọn thứ gì Ôn Nhan cũng đều thích. Thậm chí bà còn dạy Ôn Nhan thắt bím tóc kiểu phương Tây.
“Thả lỏng ra, dùng móng tay kéo hết mấy sợi tóc rơi ra, tết lại, sau đó lại dùng móng tay kéo mấy sợi tóc này ra.”
Thi Tĩnh thường nhấn mạnh điều này.
Ôn Nhan thoa chút kem dưỡng da lên mặt, ngồi vào bàn chuẩn bị làm đề thi.
Điện thoại sáng lên, ảnh đại diện của Giang Yên nhấp nháy. Cô ấy gửi một bức ảnh kèm theo một câu: [Câu này chọn gì thế?]
Ôn Nhan phóng to bức ảnh, nhìn lướt qua câu hỏi, lấy một tờ giấy trắng loay hoay viết vẽ gì đó, hai phút sau nhắn tin trả lời cô: [A.]
Nhân tiện, chụp lại lời giải gửi cho cô.
Nửa phút sau, Giang Yên lại gửi tin nhắn đến: [Tớ tắc tịt hơn hai mươi phút, sao cậu giải ra nhanh vậy, cậu có chắc không đấy? Đừng có lừa tớ!]
Ôn Nhan gửi cho cô ấy một biểu tượng cảm xúc đảo mắt, sau đó nói: [Buổi tối tớ đi ăn ngoài với Hàn Giang. Lục Phi cũng ở đó.]
Giang Yên trực tiếp gọi điện thoại đến: “Sao cậu không dẫn tớ đi?”
“Tớ gọi cậu mấy lần, cậu có nghe đâu.”
Giang Yên nhớ ra buổi tối cô đọc sách dưới tầng một của thư viện cùng chị họ, thật sự không có tín hiệu.
Cô hối hận không ngừng.
Tuy rằng Giang Yên ham chơi, nhưng cô ấy cũng có ngôi trường mà mình mong ước được học ở đó, vậy nên cô cũng rất nghiêm túc. Hai người chỉ trò chuyện vài câu đơn giản rồi kết thúc chủ đề, ai đi làm việc của người nấy.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hàn Giang đưa cho cô một quyển vở: “Xem qua mười lần, mỗi ngày làm một đề, bỏ vào trong cặp sách của em, làm xong đưa cho anh xem.”
Nói xong quay người rời đi.
Ôn Nhan thấy vậy khó hiểu, đóng cửa lại, ngồi trở lại bàn học mở vở ra, càng lúc càng kinh ngạc.
Là chữ viết tay của Hàn Giang.
Từ lớp 10 đến lớp 12, tất cả các kiến thức tiếng Anh quan trọng và ngữ pháp đều được tổng hợp lại, liệt kê theo mức độ từ dễ đến khó, là một mạng lưới kiến thức hoàn chỉnh theo trật tự.
Một số vị trí được đánh dấu bằng bút đỏ, bên cạnh còn ghi thêm ký hiệu quan trọng.
Bản ghi chép kiến thức này của Hàn Giang, Ôn Nhan có biết đến. Cô cũng đã từng thử làm bản ghi chép như vậy nhưng không thể đầy đủ được như anh.
Có rất nhiều chỗ khác với đề thi ba năm trước, có lẽ anh đã sửa đổi lại, rồi viết thành một quyển hoàn chỉnh khác.
Mặt sau, dựa theo những lỗi sai của cô trong đề kiểm tra mà liệt kê ra những kiến thức cần nhớ.
Anh làm những thứ này lúc nào vậy?
Ôn Nhan lập tức lục trong cặp sách của mình.
Trong cặp có thêm một tập tài liệu, bên trong có mười bộ đề thi thử của trường cấp ba nổi tiếng, nghe nói chỉ lưu hành nội bộ, muốn lấy được rất khó. Cô cũng không biết anh có chúng từ bao giờ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Trong lòng Ôn Nhan nóng lên.
Con trai sau khi trưởng thành đều biết quan tâm chăm sóc như vậy sao?
Cô không hiểu, bên cạnh cũng không quen người con trai khác ngoài anh.
Tối hôm đó cô ngủ rất ngon.
Sáng thứ hai, Giang Hàn về đại học C báo cáo.
Trưởng khoa vẫn luôn coi trọng anh. Lần này trao đổi sinh viên, chỉ có hai người đủ điều kiện. Khi du học, anh luôn biểu hiện rất tốt, biết anh xin về sớm trước thời hạn, trưởng khoa còn oán trách.
Nhưng suy cho cùng vẫn là quyết định của sinh viên, trưởng khoa cũng không dám nói gì cả.
Sau khi gặp Hàn Giang, ông dặn dò anh cẩn thận, còn một lần du học năm bốn nữa, không được tùy hứng như trước kia được, phải suy xét đến tương lai của bản thân.
Hàn Giang đáp một tiếng lấy lệ.
Chào hỏi khoa xong, anh dạo quanh khuôn viên trường, rồi mới quay lại phòng trọ tìm đồ.
Phòng trọ lúc này không có ai, chắc hẳn đều đã đến thư viện rồi. Sinh viên trong trường đều rất chăm chỉ, cả bốn người trong phòng đều có kế hoạch học lên Thạc sĩ.
Hàn Giang tìm hai quyển sách tham khảo tiếng Anh trên kệ, cho vào cặp, sau đó lau qua bàn học và tủ quần áo.
Chuyên ngành của anh là tiếng Pháp, phương hướng học lên Thạc sĩ cũng đã xác định xong rồi. Thạc sĩ phiên dịch đồng thời ba thứ tiếng Anh - Trung - Pháp.
Tiếng Anh của anh cũng rất xuất sắc.
Chuyên gia phiên dịch đa ngôn ngữ ở đại học C có ở khắp mọi nơi, Bộ Thương mại, Bộ Ngoại giao đi dự các hội nghị quốc tế quan trọng trên thế giới. Đó là ước mơ lớn nhất của tất cả người trong ngành dịch thuật.
Hàn Giang rất quyết tâm với chuyện này.
Mấy ngày sau, hôm nào Ôn Nhan cũng gửi một đề thi tiếng Anh đến phòng Hàn Giang. Anh không cần kiểm tra, vừa liếc qua đã biết đáp án, chỉ thẳng ra lỗi sai của cô.
Anh rất nghiêm khắc, chỉ cần có lỗi sai sẽ nói thẳng, không hề giữ thể diện cho cô. Ôn Nhan thường xuyên bị anh mắng cũng không dám phản bác lời nào, có khi còn ở lại trong phòng anh đến gần mười hai giờ đêm.
Phương pháp học tập này rất hiệu quả, vốn từ vựng của Ôn Nhan khá đầy đủ, sau khi những kiến thức phức tạp sau khi được xâu chuỗi lại với nhau khiến sự bế tắc của người ta nhanh chóng được khai thông.
Ngày thi thử thứ hai, cô hồi hộp hơn bất cứ kỳ thi nào khác.
Từ lúc Hàn Giang trở về đến bây giờ vẫn chưa đến một tuần, thời gian tính ra cũng không nhiều. Nhưng nếu lần này điểm môn tiếng Anh của cô có thể khá hơn thì mấy ngày tới, tâm trạng ôn tập của cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Sau khi kết thúc ngày thi đầu tiên, kết quả môn Ngữ văn và Toán đều bình thường.
Buổi trưa ngày hôm sau, sau khi thi xong, cô và Giang Yên đến quán mì đối diện cổng trường để ăn trưa.
Giang Yên rất thích ăn đồ cay. Mì Trùng Khánh vốn đã cay rồi, cô ấy còn thêm hai thìa ớt, ăn đến mức môi đỏ lên. Ôn Nhan đưa chai nước cho cô: “Cậu ăn ít chút đi, buổi chiều còn thi nữa đấy, đừng để bị tiêu chảy.”
Giang Yên lấy tay phẩy phẩy: “Đã quá.”
Cô uống một ngụm nước trắng: “Thi tiếng Anh xong thì đợi tớ dưới tầng 1 nhé.”
“Làm gì?”
“Sinh nhật lớp trưởng, cậu ấy rủ chúng ta đi bơi.”
“Bơi?”
“Ừ, cậu ấy nói hôm nay là sinh nhật lần cuối lúc cậu ấy còn đi học. Vừa hay đang thi, mọi người có thể nghỉ ngơi một chút. Cậu ấy được bố cho bảy tám vé VIP ở biệt thự suối nước nóng phía nam thành phố, có hai bọn mình với mấy bạn khác trong lớp nữa.”
Ôn Nhan nhíu mày: “Nhưng tớ không biết bơi.”
“Tớ dạy cậu, hoặc tìm anh chàng đẹp trai nào đó dạy cậu. Dáng người này của cậu mà không mặc áo tắm thì tiếc lắm.”
Giang Yên luôn luôn là người khiến người khác phải á khẩu, bàn xung quanh chật kín người là người. Ôn Nhan vội vàng nhét một miếng salad vào miệng cô: “Cậu nói nhỏ thôi!”
Giang Yên không thể nhịn cười: “Còn xấu hổ nữa.”
Ôn Nhan lại nói: “Hay là tớ không đi đâu. Tớ cũng không mang theo áo tắm. Buổi chiều hôm nay Hàn Giang học một tiết, có lẽ anh ấy sẽ đến đợi tớ về cùng.”
“Tớ cũng có mang đâu. Đến đó rồi mua cũng được mà,” Giang Yên rất bất mãn: “Dạo này Hàn Giang làm sao thế, đúng là âm hồn bất tán không tan. Tự cho mình là anh trai của cậu, có để cho cậu có không gian riêng tư không vậy?”
Cô nói thêm: “Anh tớ không quản tớ đến mức đó đâu”.
Giang Yên thật phiền phức. Dù sao lớp trưởng thực sự rất tốt với mọi người. Cũng sắp tốt nghiệp rồi, không còn nhiều hoạt động tập thể như vậy nữa. Ôn Nhan không muốn mọi người mất hứng. Trước khi thi, cô gửi cho Hàn Giang một tin nhắn: [Lát nữa không cần phải đợi em đâu. Em có chút việc nên về muộn.]
Các biệt thự suối nước nóng ở phía nam thành phố có quy mô tương đối lớn, rất nhiều người từ nơi khác đến đây đều thấy ngưỡng mộ.
Trước sáu giờ chiều, đám người trẻ tuổi lần lượt bước vào sảnh, ai cũng đẹp trai khí chất, ăn mặc sang chảnh thu hút sự chú ý của người khác. Trong số đó, người trông hấp dẫn nhất đưa một chiếc thẻ VIP màu đen, nói với người phục vụ: “Chút nữa còn một người nữa đến.”
Người quản lý tiền sảnh đích thân nhận thẻ, dẫn người đến khu vực đặc biệt để làm thủ tục.
Mấy phút sau, Hàn Giang xuất hiện ở cửa đại sảnh, Lục Phỉ vẫy tay bảo anh đi về hướng khu nghỉ ngơi: “Lại đây.”
Hàn Giang bước tới, tháo kính râm xuống ngồi cạnh anh.
Lục Phi nói: “Không phải cậu bảo ôn tập cho em gái nên không tới sao?”
“Em ấy không có ở nhà.”
“Cho nên cuối cùng cậu cũng nhớ đến tôi rồi.”
Hàn Giang liếc mắt nhìn cậu: “Vớ vẩn cái gì đấy.”
Quản lý tiền sảnh mang mấy bộ vòng tay tới, cung kính nói: “Cậu chủ Lục, mời lên tầng ba.”
Lục Phi nhận lấy, cười nói: “Quản lý Trần, nhờ cô báo lại với giám đốc Từ giúp tôi, nếu có thời gian thì ba tôi mời anh ấy uống trà.”
Quản lý Trần lập tức mỉm cười: “Được, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại.”
Khoảng thời gian này, người đến không nhiều lắm. Hội bạn bè của Hàn Giang thay đồ xong thì đi thẳng đến khu vực bơi lội.
Bọn họ đều biết bơi, có những người còn lao thẳng vào khu nước sâu định so tài.
Hàn Giang bơi được vài vòng rồi chống một tay ra sau ngồi trên thành bể bơi, vặn bình nước ra uống.
Thân hình trẻ trung, bờ vai rắn chắc, khuôn mặt tuấn tú rạng ngời, trong mắt hiện lên kiêu ngạo xen lẫn khinh thường.
Uống nước xong, yết hầu khẽ cử động.
Vài giọt nước trượt qua lồng ngực.
Bắp chân rắn chắc khiến người ta không ngừng tưởng tượng khi anh dung sức khi làm việc.
Bất luận nhìn theo phương diện nào, cũng xem như là một miếng mồi ngon.
Rất nhanh sau đó lập tức có mấy cô gái trẻ đến bắt chuyện, nhưng Hàn Giang không hề nở một nụ cười, cũng không cho bọn họ bất kỳ tia hi vọng nào. Bọn họ thấy khó, lập tức từ bỏ.
Lục Phi đang đạp nước, thò đầu lên, lau nước trên mặt, thở hổn hển nói: “Đừng để bọn họ đi mất, cậu không thích thì để đó cho tôi.”
Hàn Giang kéo khăn tắm trùm lên người: “Vẫn chưa đi xa lắm, gọi lại cho cậu nhé?”
Lục Phi xua tay, chạy tới ngồi ở bên cạnh anh: “Bỏ đi.”
Anh nhìn xung quanh: “Chỗ này không ổn, không có gái đẹp gì cả.”
Tầm mắt của cậu hướng sang phía bên phải, hơi sửng sốt, chọc Hàn Giang: “Này, kia không phải cô bé nhà cậu hay sao?”
Hàn Giang hơi giật mình, nhìn theo hướng cậu chỉ.
Khu vực nước nông, Ôn Nhan mặc một bộ áo tắm vừa gợi cảm vừa dễ thương, vòng eo cùng đôi chân thon dài đều lộ ra.
Bàn chân nhỏ bé với màu sơn móng sặc sỡ đang đạp trên mặt nước.
Một buổi tối nào đó, anh thấy Thi Tĩnh sơn móng chân cho mình và Ôn Nhan, màu sơn móng chân của bà và Ôn Nhan giống nhau.
Ôn Nhan đang tán gẫu với bạn nam bên cạnh, trông rất vui vẻ, cười nói không ngừng.
Hàn Giang quan sát một lát, đè khóe miệng không vui xuống, ngồi phịch xuống nước.
Lần đầu tiên anh nghi ngờ thẩm mĩ của mẹ mình.
Màu sơn móng chân kia thật sự rất xấu.