Hai ngày nay, mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, Hàn Giang đều lao vào phòng ngủ, không biết đi ngủ ngủ hay đang làm gì đó.
Thi Tĩnh mặc kệ anh, chuẩn bị bữa sáng cho Ôn Nhan xong, bà quay lại phòng làm việc. Cuốn sách mới của bà sắp đến hạn nộp bản thảo, thời gian không có nhiều.
Ôn Nhan vẫn đang đắm mình trong biển đề thi, thời gian thật sự quá gấp gáp, đã không nạp thêm kiến thức mới, bây giờ chỉ toàn là đề thi và đề thi, sớm khiến người ta hoa cả mắt.
Không biết lão Từ đã nói với Tưởng Húc cái gì, dù sao mấy ngày nay Tưởng Húc đều rất nghe lời, từ đầu đến cuối đều không nói chuyện với Ôn Nhan câu nào, cũng không có đi vòng quanh trước cửa nhà vệ sinh như trước nữa.
Thứ bảy không có tiết tự học buổi tối. Buổi chiều chuông tan học vừa vang lên, Ôn Nhan lập tức nhận được Hàn Giang điện thoại: “Đợi em ở cổng trường.”
Lúc đi đến cổng trường, cô nhìn thấy Hàn Giang đang dựa vào một gốc cây lớn, trên tay cầm nửa chai nước.
Cô chạy lon ton đến bên anh.
Hàn Giang nhìn cô: “Em chạy làm gì?”
“Em sợ anh sốt ruột.”
Tóc cô tung bay trong làn gió, Hàn Giang nhìn một lúc rồi quay đầu đi: “Đi thôi.”
Ôn Nhan đi theo phía sau anh, có thể cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của đám con gái xung quanh.
Cho dù ở đâu, Hàn Giang cũng là người đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Cô bước nhanh vài bước, đi song song với anh: “Sao anh lại đến đón em?”
Mấy hôm nay, ngày nào anh cũng đến đón cô. Ôn Nhan cũng không biết là vì anh tiện đường hay vì điều gì khác.
Một giọng nói phảng phất trên đỉnh đầu cô: “Mệnh lệnh của cấp trên.”
Ôn Nhan sửng sốt: “Cô Tĩnh bảo anh đến đón em sao?”
“Ừ.”
“Có phải lão Từ đã nói chuyện gì đó với cô Tĩnh không?”
“Sao anh biết được?”
“Thật ra cũng không có việc gì, Tưởng Húc…”
Hàn Giang quay sang nhìn cô.
Ôn Nhan nói: “Bạn học kia không đến tìm em nữa.”
Hàn Giang hừ lạnh: “Vậy sao?”
Ôn Nhan gật đầu: “Vậy nên anh không cần đến đón em nữa.”
Hàn Giang không nói gì, đi được một lúc thì điện thoại vang lên, là giọng của Thi Tĩnh: “Hôm nay mẹ về muộn, con dẫn Nhan Nhan ra ngoài ăn nhé.”
Cúp điện thoại, Hàn Giang dừng lại, vặn chai nước uống một ngụm, suy nghĩ một lát rồi hỏi cô: “Dẫn em đi chơi, có muốn đi không?”
Ôn Nhan nhìn chằm chằm vào bình nước của anh, đột nhiên cảm thấy hơi khát nước.
Hàn Giang đưa cho cô.
Trong đó còn khoảng nửa bình, Ôn Nhan do dự nhưng vẫn uống hết.
Đôi môi căng mọng, lấm tấm giọt nước, cọ sát vào miệng chai, thật sự mê người.
Hàn Giang nhìn cô, yết hầu khẽ cử động, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Ôn Nhan uống xong, Hàn Giang nhận lấy chai nước uống hết phần còn lại, đi đến thùng rác bên cạnh vứt vỏ chai đi, lúc quay trở lại thì nghe thấy Ôn Nhan hỏi: “Đi đâu chơi ạ?”
“Gặp mặt bạn cũ, ăn cơm xong thì đi chơi bi-a.”
“Vậy thì em không đi đâu.”
Hàn Giang nói: “Em đều quen bọn họ mà, đám Lục Phi ấy.”
Là bạn học cấp ba của Hàn Giang, trước kia bọn họ ra ngoài chơi đều dẫn theo Ôn Nhan đi cùng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Ôn Nhan cười nói: “Lục Phi à, vậy phải gọi Giang Yên đi cùng nữa.”
“Tùy em.”
Cô rất muốn đi, nhưng nhớ đến chuyện sắp thi đại học, dường như cô không thể lãng phí thời gian như vậy được.
Ôn Nhan do dự, Hàn Giang liếc mắt một cái có thể đoán ra được cô đang nghĩ gì, anh nói: “Cho em đi chơi một ngày, từ mai về sau phải nghe lời anh đấy.”
Ôn Nhan ngẩng đầu: “Hả?”
“Tối nay anh cho em cái này.”
“Gì vậy ạ?”
“Về nhà rồi nói.”
Anh không muốn lãng phí thời gian, giơ tay gọi taxi, đẩy người ngồi vào ghế sau.
Sau khi đến Big World, đám người kia đã đến. Vừa nhìn thấy Hàn Giang, đầu tiên là ồn ào náo nhiệt chào mừng du học sinh vừa mới trở về nước, tiếp theo đó là nhìn đến Ôn Nhan đi theo phía sau Hàn Giang.
Một cô bé cao gầy, mặc chiếc váy hai dây, tóc thắt bím theo kiểu phương Tây, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hàn Giang.
Vừa mềm mại vừa yếu ớt, vẻ ngoài mọng nước này thực sự không hợp với những đám đàn ông thô kệch này.
Lại bùng nổ rồi.
Lần cuối cùng nhìn thấy Ôn Nhan là hai năm trước, khi đó Ôn Nhan mới học lớp 10, khuôn mặt trẻ con không khác nào một đứa trẻ.
Bây giờ gặp lại, đã thành phụ nữ rồi, xinh đẹp tự nhiên nhưng lại rất thoải mái, không chút hung dữ, khiến người ta bất giác muốn tiến lại gần.
Được Lục Phi dẫn đầu, đám người nhanh chóng gạt những người xung quanh sang một bên, vây quanh Ôn Nhan ân cần hỏi thăm tình trạng hiện tại của cô, đồng thời đẩy đống đồ ăn vặt và nước uống ra trước mặt cô, giống như đám sói háu đói vậy.
Đám người này chỉ thích quậy phá, cũng không có ác ý gì. Hàn Giang ngồi bên cạnh mở bia lên uống, vừa uống vừa quan sát xung quanh.
Một lúc sau, Lục Phi đi tới, chạm cốc với chai bia trong tay anh: “Sao vậy cậu chủ Hàn, về nước vẫn giữ thói quen à?”
Hàn Giang vẫn tích chữ như vàng: “Cũng tạm.”
Lục Phi mặc một bộ vest hoa hòe lòe loẹt, sang trọng lịch lãm với cái giá trên trời, giơ tay đặt lên bàn: “Tôi nghe bố tôi nói, Tiểu Sơn Lâu đang định góp vốn gì đó, quy mô càng lúc càng lớn. Cậu nghĩ kỹ chưa, tiếp tục học tiếng Pháp của cậu hay về nhà giúp bố cậu?”
Hàn Giang không trả lời.
Gia tộc nhà họ Hàn mấy đời đều kinh doanh, đến đời ông nội thì chuyển sang chuyên kinh doanh chuỗi khách sạn, hiện tại Tiểu Sơn Lâu đã có chi nhánh trên khắp cả nước, chỉ riêng thành phố này thôi đã có năm sáu khách sạn rồi.
Bố của Hàn Giang, Hàn Tuyết Tùng khi trẻ là một người vô cùng tùy tiện. Ông và vợ của mình là Thi Tĩnh luôn sống trong những tháng ngày tình thơ ý họa, phong hoa tuyết nguyệt, cũng không tính toán trong nhà có bao nhiêu tiền tiết kiệm, không dính dáng đến chuyện người đời, cũng không hứng thú với chuyện kinh doanh.
Sức khỏe của bà nội Hàn không tốt, Hàn Tuyết Tùng buộc phải tiếp nhận quản lý khách sạn nhưng công việc kinh doanh cũng khá ổn định. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, ông vẫn không thích kinh doanh, ông sẽ cố chịu trách nhiệm thêm mấy năm nữa, đến lúc năm mươi tuổi rồi nghỉ hưu, giao Tiểu Sơn Lâu lại cho con trai, sau đó dẫn vợ mình đi du lịch khắp thế giới, tận hưởng cuộc sống.
Năm hai mươi hai tuổi, Hàn Tuyết Tùng đã lấy vợ sinh con, hiện tại mới ngoài bốn mươi, vẫn đang còn trong độ tuổi sung sức, vẻ ngoài anh tuấn bất phàm, đứng chung với Hàn Giang nhìn như hai anh em. Lúc ông năm mươi tuổi rồi, Hàn Giang cũng đã hai bảy hai tám, vừa đúng lúc lập nghiệp.
Nhưng năm ấy, khi Hàn Giang thi đại học, có thể vào Thanh Hoa – Bắc Đại nhưng anh lại chọn vào khoa tiếng Pháp của Đại học C, bảo rằng sau này muốn làm phiên dịch viên.
Hàn Tuyết Tùng cũng không vội, dù sao vẫn còn sớm, ông vẫn còn rất nhiều thời gian với anh.
Lục Phi thấy bộ dạng hờ hững của Hàn Giang, cũng không định hỏi thêm, bật cười thành tiếng rồi chuyển sang chủ đề khác: “Tại sao người ta làm thủ tục xin về nước ít nhất cũng phải hai ba tháng, còn cậu lại có thể xin về nước sớm hơn. Từ đầu đến cuối chỉ mất đúng một tháng, gấp như vậy cơ à? Cậu gấp cái gì chứ?”
Lục Phỉ nhếch miệng cười: “Có phải ở bên kia chơi đùa quá trớn, làm người ta mất mạng nên phải gấp gáp về nước tìm nơi thanh tịnh để trốn đúng không?”
Hàn Giang không buồn nói nhảm với cậu, lập tức đá cậu một cước: “Câm miệng, cậu lo cái thân cậu trước đi.”
Lục Phi cũng không khác gì đám người kia, lúc nào cũng vênh váo kiêu ngạo, nhưng trước mặt Hàn Giang lại không có chút khí phách nào, cậu xua tay: “Được, tôi không gây sự với cậu.”
Ăn được một nửa, có người đã uống quá chén, cầm micro không chịu buông, cả đám người chạy ra màn hình chọn bài, bàn ăn vắng ngắt.
Em gái của nhà Hàn Giang đương nhiên được cưng chiều, Ôn Nhan chiếc bát đầy ắp đồ ăn của mình, cô không thể ăn tiếp được nữa, ngồi bên cạnh Hàn Giang uống mấy ngụm nước.
Trên bàn có thuốc lá, Hàn Giang rút ra một điếu.
Ôn Nhan cầm bật lửa trong tay, cô cầm lên, ấn xuống đưa tới bên miệng anh.
Hàn Giang nheo mắt, chống tay lên thành ghế sau lưng cô, quay đầu về phía cô, châm lửa.
Động tác của hai người hoàn toàn bình thường, rất tự nhiên, nhưng trong mắt Lục Phi không hiểu sao anh lại cảm thấy hòa hợp lạ thường.
Hàn Giang rất ít hút thuốc.
Chỉ hút mấy điếu khi thực sự thoải mái hoặc khi vô cùng bực mình.
Hàn Giang nhìn Ôn Nhan xuyên qua làn khói: “Muốn uống rượu không?”
Ôn Nhan chớp chớp mắt: “Em được uống sao?”
Hàn Giang rót cho cô nửa ly RIO: “Rượu có màu, nồng độ cồn thấp, uống vài ngụm không sao đâu.”
Ôn Nhan thích thú, Thi Tĩnh không bao giờ cho cô đụng vào những thứ này, bảo rằng con gái ở bên ngoài phải tỉnh táo.
Nhưng hôm nay có Hàn Giang ở đây, dường như không có nguy hiểm gì.
Cô nhấm nháp một chút, liếm môi, muốn uống thêm chút nữa.
Hàn Giang không cho cô uống tiếp: “Đỡ thèm là được.”
Đến cuối cùng, có người đề nghị chơi bi-a, đây là trò chơi quen thuộc mỗi lần bọn họ tụ tập với nhau.
Vẫn còn sớm, Hàn Giang thấp giọng hỏi cô: “Đi cùng không, hay muốn về nhà?”
Hôm nay Ôn Nhan có chút buông thả, đùa giỡn: “Muốn đi.”
Hàn Giang gật đầu, cầm cặp sách của cô đi trước.
Bọn họ thường xuyên tới quán bi-a này, chỗ người quen, rất nhanh đã chuẩn bị mấy bàn. Ôn Nhan nói muốn đến chơi, nhưng thật ra cô chỉ phụ trách xem, nhân tiện trông đồ giúp mọi người.
Tư thế Hàn Giang chơi bi-a vô cùng đẹp, quả thật rất chuyên nghiệp, khiến cô không thể nào rời mắt khỏi anh.
Bàn bên cạnh đều là thanh niên hò hét ầm ĩ, âm thanh rất lớn, đang chơi thì bị một người chen vào, hai nhóm nữa xô xát, khiến Lục Phi bị ngã.
Có Ôn Nhan ở đây, Hàn Giang không muốn gây chuyện nên bảo cô chuẩn bị về nhà.
“Đợi em đi vệ sinh.”
Ôn Nhan đưa áo khoác cho anh, đi ra khỏi đại sảnh thì đi vào trong hành lang.
Có người đưa cho Hàn Giang một túi tài liệu: “Suýt chút nữa quên đưa cho cậu, hôm qua đã đóng xong rồi, đáp án ở đằng xong, đóng thành quyển riêng rồi nhé.”
Hàn Giang nhét đồ vào cặp sách của Ôn Nhan, cụng tay với cậu ta: “Cảm ơn nhé.”
Lúc Ôn Nhan ra khỏi nhà vệ sinh vô tình va phải một người đi ngoài hành lang, cô đi sang trái, người đó cũng đi sang trái, cô đi sang phải, người đó cũng đi sang phải. Đối phương cười nói: “Người đẹp đi bên nào?”
Ôn Nhan ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đối diện còn khá trẻ, chắc cũng trạc tuổi Hàn Giang, mặc áo khoác da, đeo kính râm ở trong nhà, nhai kẹo cao su, nghiêng đầu nhìn cô.
Mùi thuốc lá xen lẫn với mùi rượu nồng nặc, Ôn Nhan cau mày tránh sang một bên, nhường đối phương đi trước.
Ai ngờ, đối phương lùi lại một bước, chặn lối đi của cô: “Em gái ngồi bàn nào vậy, chúng ta kết bạn đi?”
Ôn Nhan không muốn nói chuyện cùng gã, lạnh lùng nói: “Thật sự xin lỗi, tôi không quen anh.”
Gã đàn ông kia đã quen nhìn những cô nàng miệng nói không nhưng trong lòng ngấm ngầm đồng ý, gương mặt nở nụ cười khiến người ta chán ghét, nắm thẳng lấy cánh tay cô.
Ôn Nhan theo bản năng muốn thoát khỏi gã, nhưng không thể khỏe bằng đối phương, lập tức đỏ mặt: “Anh buông tôi ra… Hàn Giang!”
Cô hét lên trong vô thức.
Nghe thấy cái tên Hàn Giang, người đàn ông dường như hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người từ trong hành lang lao vụt ra đến giữa hai người, tách cánh tay đang giữ lấy tay Ôn Nhan, kéo cô về phía sau. Vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ nhìn chằm chằm đối phương: “Mẹ kiếp, muốn chết à?”
Gã đàn ông đối diện nhìn thấy Hàn Giang, nhướng mày: “Đúng là mày thật sao, tao còn tưởng là người nào đó cùng tên.”
Gã nhìn Hàn Giang từ trên xuống dưới: “Cậu chủ Hàn về nước khi nào vậy? Cũng không thông báo cho tôi biết, để dẫn cậu đi hóng gió.”
Hàn Giang mặt không đổi sắc, không thèm coi trọng lời của đối phương, khinh bỉ quan sát biểu cảm tương đối rõ ràng của gã: “Âm Thích, đừng có mà gây sự.”
Năm đó, đại ca trong đám bảy tên dám thách đấu với anh chính là Âm Thích.
Trong lần hẹn đấu năm đó, Âm Thích thua cực thảm, cực kỳ mất mặt. Vốn dĩ chuyện này đã trôi vào dĩ vãng, thế nhưng cô gái mà Âm Thích theo đuổi lại thích Hàn Giang.
Có hai thứ khiến đàn ông có thể kết thù oán cơ bản chính là thể diện và phụ nữ.
Toàn bộ mất hết.
Thù oán cứ thế mà chồng chất.
Mấy năm sau đó, nhiều lần trong tối ngoài sáng, gã đều tìm kiếm gây chuyện, nhưng đều không làm gì được Hàn Giang, cho đến khi Hàn Giang ra nước ngoài, gã mới dừng lại.
Không ngờ anh vừa về lại gặp phải gã.
Âm Thích đích thị là kẻ tiểu nhân, mọi mặt đều thấy kinh tởm, cũng không bao giờ che giấu bản thân, gia cảnh máu mặt, cái tính thiếu gia rất lớn, muốn làm gì thì làm.
Gã quay đầu nhìn nhìn Ôn Nhan phía sau lưng Hàn Giang, ánh mắt dần dần tối đi.
Hàn Giang giật biển tên Ôn Nhan xuống, giữ trong lòng bàn tay, trên đó có ghi tên và lớp của cô.
Khóe miệng Âm Thích hơi cong lên: “Bạn gái của mày?”
Ánh mắt Hàn Giang trở nên lạnh lùng: “Tao cảnh cáo mày, đừng động vào em ấy.”
Nghe thấy động tĩnh ở ngoài đại sảnh, hơn hai mươi thanh niên từ đâu bước ra, hành lang chật kín người, khí thế hùng hồn.
Lục Phi dẫn theo đám người đến bên cạnh Hàn Giang, xắn tay áo lên, trong tay cầm vỏ chai rượu rỗng: “Cậu không sao chứ?”
Cậu vừa nhìn thấy Âm Thích, lại nhìn thấy đám người phía sau, hóa ra mấy tên lưu manh không biết tốt xấu lúc nãy là người của gã.
Lục Phi cười lạnh: “Chẳng trách.”
Sắc mặt Âm Thích lập tức thay đổi: “Mày có ý gì?”
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng.
Bà chủ quán bi-a sợ xảy ra chuyện nên chạy vội vào khuyên nhủ vài câu, đám người xung quanh đều vây lại xem trò vui.
Lục Phi là người không sợ xảy ra chuyện. Về chuyện này, dịp Tết vừa rồi, hai người đều biết rất rõ. Cậu vừa định tiến lên thì Hàn Giang đã ngăn lại: “Bỏ đi.”
Bây giờ không giống ngày trước, trong trường đại học, cho dù không đánh nhau trong trường nhưng bị nhà trường phát hiện cũng sẽ ảnh hưởng đến hồ sơ và bằng tốt nghiệp.
Nhiều người như vậy nếu ầm ĩ lên chắc chắn sẽ đánh tiến đến cảnh sát.
Ân oán giữa hai người bọn họ, anh không muốn liên lụy đến những người khác.
Hàn Giang xoay người lại, nắm lấy cổ tay Ôn Nhan: “Sau này nhìn thấy tao, tốt nhất mày hãy đi đường vòng đi.”
Anh đưa mắt ra hiệu cho đám người bên mình, kéo Ôn Nhan đi vào giữa đám người.
Sau lưng, Âm Thích cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy kia, nhớ lại tư thế bảo vệ cực kỳ rõ ràng của Hàn Giang, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện thú vị hơn rồi đấy.
Địa điểm chơi bóng cách nhà rất xa. Dọc đường đi, hai người không nói chuyện, nhưng khi sắp về đến nhà, Hàn Giang bảo tài xế dừng lại, hai người xuống xe trước.
Ôn Nhan đi theo anh đến bên hồ: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Hơi choáng, đi hóng gió một chút cho tỉnh táo.” Anh quay đầu nhìn cô: “Bay bớt mùi rượu đi thì về, nếu không cô Tĩnh mà biết anh đi uống rượu còn dẫn theo em thì giết anh đấy.”
Ôn Nhan cúi đầu mỉm cười: “Cũng đúng.”
Hai người ngồi bên hồ.
Làn gió nhẹ thổi qua.
Hàn Giang nói: “Lúc nãy sợ rồi hả?”
Ôn Nhan lắc đầu: “Không sợ.”
“Lá gan cũng không nhỏ nhỉ?”
“Không phải có anh sao?”
Ôn Nhan nhìn anh.
Hai người cùng nhìn đối phương, bật cười.
Khóe miệng Ôn Nhan cong lên, cô cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên thấp giọng kêu lên.
Trên tay anh có vệt máu, đã gần khô cạn.
Lòng bàn tay anh, vẫn đang giữ chặt chiếc ghim cài từ thẻ bảng tên của cô.