Hàn Giang không đi mà khựng người quay đầu lại, dùng đôi mắt đen láy sắc bén nhìn chằm chằm cậu học sinh kia, nhưng lúc này cậu nhóc hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của anh.

Bởi vì người ở đầu dây bên kia không phải là Ôn Nhan.

Giọng nói đáng sợ của chủ nhiệm lớp - lão Từ phát ra từ đầu dây bên kia, giống như u linh địa phủ: “Tưởng Húc, nếu cậu có gì muốn nói với em ấy thì nói với tôi trước đi.”

Tưởng Húc giật mình, tiếng chửi rủa từ tận đáy lòng không ngừng vang lên, lắp bắp nói: “Cô… cô Từ.”

“Bây giờ lập tức cút đến văn phòng cho tôi.”

Sau khi hét xong câu này, cô lập tức cúp điện thoại.

Đây là lần đầu tiên tỏ tình trong đời của cậu lại bị cắt ngang như vậy. Tưởng Húc sờ trán, sẵn sàng chuẩn bị chịu chết.

Cậu vừa quay người lại thì nhìn thấy Hàn Giang cách đó không xa, cậu ta thở dài nói: “Anh, anh chia buồn cùng em đi.”

Hàn Giang nhìn cậu: “Sao?”

Tưởng Húc không giấu được sự đau lòng: “Sao cô ấy lại ở cạnh giáo viên chủ nhiệm của lớp em chứ. Cái mạng này của em...”

Hàn Giang nói: “Trong văn phòng à?”

“Vâng.”

Hàn Giang quay người bỏ đi.

Anh đã học ở ngôi trường này ba năm, nhắm mắt cũng có thể tìm đường đến văn phòng. Lão Từ năm đó cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp anh. Lúc vừa nhận lớp 10 của Ôn Nhan, cũng vừa đúng lúc tiễn lớp của Hàn Giang tốt nghiệp, dạy dỗ ra một thủ khoa khiến người ta vô cùng đắc ý. 

Vì vậy, khi lão Từ nhìn thấy phụ huynh của Ôn Nhan là Thi Tĩnh, cô vô cùng ngạc nhiên, còn tỏ vẻ nhất định sẽ để ý đến Ôn Nhan. 

Về sau chia thành ban xã hội và ban tự nhiên, Ôn Nhan học ban tự nhiên nhưng cô ấy vẫn để ý đến Ôn Nhan.

Ôn Nhan không có quan hệ máu mủ với nhà họ Hàn, cũng không phải con nuôi, nhưng lão Từ cũng biết ý, lại là người có chừng mực nên không hỏi nhiều.

Khi Tưởng Húc gọi điện cho Ôn Nhan, cô đang được lão Từ gọi đến văn phòng để nói chuyện.

Thành tích học tập của Ôn Nhan rất tốt, có thể được xếp vào top 30, khuyết điểm duy nhất chính là tiếng Anh.

Điều này cho một giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy tiếng Anh như cô rất đau khổ.

Nếu tiếng Anh của Ôn Nhan có thể giỏi như các môn khác thì việc lọt vào top 10 cũng không thành vấn đề.

Trước đây điểm tiếng Anh của cô còn chấp nhận được, nhưng mấy ngày nay, biểu hiện của cô không được như ngày thường, điểm số còn thấp hơn ngày thường tận mười điểm, thứ hạng gần như rơi ra khỏi top 50.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Hiện tại phải xem kỳ thi thử thứ hai, lão Từ sợ Ôn Nhan chịu áp lực cao nên tìm cô nói chuyện. Lúc này, điện thoại trong tay cô sáng lên, lão Từ tinh mắt, nhìn thấy cái tên Tưởng Húc.

Giọng nói trong điện thoại không hề nhỏ, lão Từ có thể nghe rõ ràng.

Vừa mới nhấn mạnh không được yêu sớm, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã bảo con gái nhà người ta lên sân thượng.

Mà sân thượng là chỗ nào, thánh địa hẹn hò của mấy đôi tình nhân.

Lão Từ vô cùng tức giận, cướp lấy điện thoại của Ôn Nhan, mắng Tưởng Húc một trận.

Sau khi cúp điện thoại, cô liếc nhìn Ôn Nhan: “Em có biết cậu ấy định làm gì không?”

Ôn Nhan lắc đầu.

Mặc dù trong lớp đã có tin đồn từ lâu, Giang Yên cũng nói hình như Tưởng Húc có ý với Ôn Nhan nhưng chưa dám nói rõ ràng với cô, Ôn Nhan lại là người không giỏi bày tỏ cảm xúc.

Lão Từ nhìn Ôn Nhan, bắt đầu hoài nghi thành tích của cô đi xuống có liên quan đến tình yêu thời thanh xuân này hay không: “Em vẫn luôn là người hiểu chuyện, biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm. Bây giờ là thời điểm quan trọng, vậy nên không thể phân tâm, có biết chưa?”

Ôn Nhan không còn cách nào khác đành phải gật đầu.

Hàn Giang đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy lão Từ đang ngồi nói chuyện với Ôn Nhan. Cô gái nhỏ có tấm lưng mảnh khảnh, bím tóc bồng bềnh hình như cũng đã cao hơn trước.

Tưởng Húc đến sau, không dám đi thẳng vào mà thò đầu vào bên trong quan sát một lát, tự trách bản thân rồi đau lòng: “Xong rồi, lão Từ có phải đang mắng cô ấy hay không, đều là lỗi của em.”

Nói chuyện xong, Ôn Nhan xoay người đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Hàn Giang đứng ở ngoài hành lang.

Cô ngẩn người, lẽ ra anh vừa xuống máy bay không lâu, đáng lẽ ra nên ở nhà tắm rửa thoải mái rồi ngủ một giấc chứ, sao anh lại tới đây?

Cô lập tức mỉm cười, nhanh chóng đi về phía anh, gương mặt khẽ đỏ lên: “Sao anh lại tới đây? Anh đi từ nhà hay từ sân bay đến vậy? Cô Tĩnh đâu rồi? “

Sau khi tới gần, Hàn Giang mới phát hiện vừa rồi cảm giác cô đã cao lên chỉ là ảo giác, bây giờ cô vẫn chỉ cao đến ngực anh.

Chú lùn nhỏ.

“Tiện đường đón em về nhà.”

Hàn Giang không hề vui vẻ sau nhiều ngày xa cách mà vẫn lạnh lùng, lãnh đạm như ngày thường.

Thậm chí hình như có chút tức giận?

Thật khó hiểu.

Từ lâu Ôn Nhan đã quen với vẻ mặt không thể đoán được của anh, lúc Hàn Giang vui hay không vui đều như nhau, khác biệt lớn nhất là khóe miệng hơi cong lên của anh.

Ôn Nhan nghi ngờ anh bị mất dây thần kinh mặt.

Tưởng Húc đứng bên cạnh hai người, nhìn tới nhìn lui, gãi đầu: “Đàn anh, anh biết Ôn Nhan sao?”

Hàn Giang không để ý đến cậu, xoay người rời đi.

Tưởng Húc muốn nói chuyện với Ôn Nhan, nhưng cô cũng không để ý đến cậu ta, chạy theo Hàn Giang.

Tưởng Húc tự hỏi tại sao đàn anh vừa rồi còn vỗ vai cậu “Chúc cậu thành công” sao đột nhiên lật mặt nhanh như vậy rồi?

Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp cảm thấy thất vọng vì Ôn Nhan không thèm để ý đến mình thì đã nghe thấy giọng nói của lão Từ trong văn phòng truyền ra: “Tưởng Húc! Còn không mau vào đây cho tôi!”

Trường cấp ba này nằm trong khu trung tâm của thành phố, nhà Hàn Giang cách trường chỉ khoảng mười lăm phút đi bộ.

Hai người song song đi trên con đường lát đá, đèn đường đã bật sáng, trên mặt đất có hai bóng người mảnh khảnh.

Một của anh, một của cô.

Ôn Nhan ôm cặp sách đi theo, hai người không nói chuyện nhiều, nhưng cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng. Đi ngang qua quầy trái cây, cô đi chậm lại, không ngừng nhìn vào chùm nho thật to, muốn mua một ít về.

“Ở nhà có.” Hàn Giang nói.

“Ồ.”

Ôn Nhan đi theo anh: “Anh về nhà rồi à?”

“Ừ.”

Ôn Nhan nói: “Thế sao lại ra ngoài? Sao lại tiện đường đến trường em?”

Hàn Giang quay đầu nhìn cô, vài giây sau mới nói: “Em nói nhiều thật đấy.”

Một lúc sau: “Về trường một chuyến.”

Ôn Nhan lại “Ồ” một tiếng, nếu đến đại học C thì quả thật tiện đường.

Cô không nói gì nữa, mua hai xiên lạp xưởng nướng ở một quán ven đường, đưa cho Hàn Giang một xiên, Hàn Giang không nhận: “Em ăn đi.”

Cô nhanh chóng ăn hết một xiên, rồi lại mở túi giấy khác ra.

Hàn Giang vẫn luôn nhìn cô, bỗng dưng nói: “Béo rồi còn ăn.”

Ôn Nhan đờ người, sau đó theo bản năng liếm môi: “Không có đâu, dạo này em gầy 1,5 cân rồi.”

“Nhìn béo hơn trước, mặt.”

Anh nhìn xuống: “Cả chân nữa.”

Anh quá phũ phàng, Ôn Nhan cũng không muốn ăn nữa. Cô trừng mắt nhìn anh, nhét xúc xích vào túi bên hông cặp, bước đi càng lúc càng nhanh.

Hàn Giang chân dài, rất nhanh đã đuổi kịp, không thèm liếc mắt nói: “Em thật dũng cảm, lại còn dám yêu sớm, cô Tĩnh của em có biết không?”

Ôn Nhan đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Em không có, sao anh lại biết chuyện này?”

“Lúc tên thầm ngưỡng mộ em gọi điện thoại cho em, anh đang ở bên cạnh cậu ta.”

“Em không có mà.” Ôn Nhan lại nói.

Hàn Giang đút hai tay vào túi quần, đột nhiên chuyển chủ đề: “Có mang theo đề thi thử tiếng Anh lần một không?”

Ôn Nhan sửng sốt: “Không ạ, nhưng làm sao?” Thi mấy tuần rồi, ai mang theo làm gì.

“Còn bài kiểm tra hàng tuần thì sao?”

“Có.”

Hàn Giang dừng lại: “Lấy ra cho anh xem.”

“Bây giờ?”

“Bây giờ.”

Ôn Nhan không thể hiểu được mạch tư duy của thủ khoa toàn thành phố, nhưng cô vẫn mở cặp lấy bài kiểm tra hàng tuần cho anh xem.

Hàn Giang dựa vào đèn đường, lật lật vài lần, mặt không đổi sắc, nhưng Ôn Nhan lại cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi.

“Học tiếng Anh như vậy thì ra ngoài đừng bảo quen anh nhé.” Hàn Giang trả bài kiểm tra lại cho cô, ra hiệu bảo cô đi tiếp.

Từ lần thi thử đầu tiên đến giờ, mặc dù lão Từ và Thi Tĩnh rất lo lắng cho cô nhưng sợ động vào lòng tự trọng của cô nên chưa bao giờ nói những lời khó nghe với cô.

Nhưng Hàn Giang dám.

Những lời này đã chạm vào chỗ đau của Ôn Nhan. Cô lại nhớ đến điểm tiếng Anh tuyệt đối của mình, tâm trạng cứ thế tuột dốc không phanh.

Hàn Giang đi về phía trước, thấy cô đứng yên, quay người lại chờ cô: “Đi thôi.”

Cô miễn cưỡng đi theo, ủ rũ nói: “Sao anh biết thành tích thi thử lần một của em thế nào?”

“Cô Tĩnh nói.”

Thi Tĩnh không dám nói nặng lời với Ôn Nhan, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Hơn nữa, công việc của chồng bận rộn, Thi Tĩnh chỉ có thể gọi video tâm sự với con trai.

Hai người lần lượt vào nhà, Thi Tĩnh cũng vừa mới kết thúc cuộc điện thoại với lão Từ.

Trong phòng khách có hai chiếc va li lớn, bên trên vẫn còn nhãn vận chuyển, vẫn chưa kịp thu dọn xong. Hàn Giang chào Thi Tĩnh rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Thi Tĩnh không có thời gian để ý tại sao hai người lại cùng nhau về nhà, tâm trí cô chỉ toàn là cuộc điện thoại vừa rồi của lão Từ.

Lão Từ bảo bà hãy chú ý đến hoạt động gần đây của Ôn Nhan, đặc biệt là chuyện yêu sớm.

Trước kỳ thi đại học phụ huynh nào cũng giống nhau, chỉ cần nghe tin con cái yêu sớm thì sợ con lầm đường lạc lối. Nhưng bà không đề cập đến chuyện này với Ôn Nhan, chỉ hỏi cô tối nay đã ăn gì chưa, có muốn ăn thêm gì không.

Bởi vì có tiết tự học buổi tối nên Ôn Nhan luôn ăn tối ở trường, cô lắc đầu: “Ăn mì với Giang Yên rồi ạ, giờ cháu ăn không nổi nữa.”

Cô đặt cặp sách xuống: “Cháu đi thu dọn đồ đạc đây.”

Thi Tĩnh ậm ừ: “Hoa quả ở trong phòng cháu ấy, nhớ ăn đi nhé.”

“Vâng.”

Cô vào nhà vệ sinh rửa tay rồi chạy vào bàn học ở phòng đối diện buồn rầu.

Đống đề thi và tài liệu tham khảo của học sinh cuối cấp nhiều đến mức luôn khiến người ta sợ phát khiếp.

Ôn Nhan luôn làm việc có trật tự, phân loại sách vở theo từng môn, nhưng cô có rất nhiều thứ lặt vặt, ví dụ như những cuốn sách đẹp mà đám con gái thích, đủ loại bút màu và đồ dùng học tập chất đống trên bàn với nhiều màu sắc khác nhau.

Không biết Hàn Giang đi vào từ lúc nào, hai tay ôm lấy bả vai dựa vào cửa, nhìn cô bận rộn.

Những vật nhỏ đầy màu sắc được đựng trong những chiếc hộp lớn, chiếc bàn mất đi màu sắc, chỉ có chậu cây mọng nước là tràn đầy sức sống.

Nhưng chậu cây mọng nước kia, cô cũng định lấy đi.

“Cái đó để cho anh đi.”

Hàn Giang nói.

Ôn Nhan vốn định bỏ cây mọng nước vào trong hộp, thấy anh nói vậy thì đặt lại chỗ cũ

Cô quay đầu lại: “Em còn mấy chậu nữa, hay là?”

“Một chậu được rồi.”

Anh đi tới, lật lật mấy chồng đề thi trên bàn, giữ lại hết chồng đề thi tiếng Anh, tách riêng với chồng đề thi môn khác. Cô định chuyển đồ làm ba lần, anh chỉ mất một lần đã xong hết.

Ôn Nhan chỉ vào chồng đề thi tiếng Anh bị giữ lại: “Còn chồng này thì sao?”

“Giữ lại dán tường.”

“...”

Anh không nói chuyện hẳn hoi, Ôn Nhan cũng không để ý đến anh, thu dọn mấy bộ quần áo vứt trên sô pha vào trong thùng quần áo của mình.

Mười một giờ tối, theo thường lệ, Thi Tĩnh mang một ly sữa bò lên cho Ôn Nhan uống.

Nhìn Ôn Nhan uống hết sữa, mí mắt như đang chiến đấu với chiếc giường, dường như rất mệt.

Ôn Nhan leo lên giường chọc vào thắt lưng của bà: “Cô làm sao thế?”

“Đau lưng.”

Ôn Nhan xoa xoa thắt lưng của bà vài cái: “Cô đi ngủ đi, không cần ở đây cùng cháu.”

Thi Tĩnh lật người đẩy cô: “Đi đọc sách đi, mặc kệ cô.”

Ở chung hơn mười một năm, Thi Tĩnh không khác gì mẹ ruột của Ôn Nhan, đôi khi Ôn Nhan còn tự hỏi liệu có phải Thi Tĩnh mới là mẹ ruột của mình hay không, còn bản thân cô là được gia đình kia nhận nuôi về.

Nhưng đây cũng chỉ là tưởng tượng của bản thân cô.

Kể từ lần đi khám sức khỏe hồi học cấp hai, sau khi biết được nhóm máu của mình, cô hoàn toàn dập tắt suy nghĩ này.

Ôn Nhan ngồi lên đùi bà: “Để cháu bóp cho cô.”

Thi Tĩnh kêu lên “Ôi chao” vài tiếng rồi nói: “Bà cố nội của tôi, có thể đi đọc sách được chưa?”

“Cháu mỏi mắt lắm, muốn nghỉ ngơi một lát.”

Thi Tĩnh xoay người nằm sang bên đối diện: “Được, năm phút thôi.”

Thi Tĩnh là nhà văn, sau khi sách được xuất bản thì bán rất chạy. Có tác phẩm của bà đã được chuyển thể thành phim truyền hình. Tuy nhiên, công việc này luôn kéo dài hàng giờ, thậm chí cả ngày khiến bà luôn có cảm giác đau lưng. Kỹ thuật của Ôn Nhan khá tốt, đủ tư cách làm con gái cưng chuyên bóp lưng cho bà.

Cô đẩy áo Thi Tĩnh lên, để lộ làn da mỏng săn chắc của bà.

Thắt lưng bên trái có một vết sẹo rất to bằng lòng bàn tay, xấu xí kinh khủng. 

Trong trận hỏa hoạn năm trước, bà đã cứu mạng cô, nhưng mỗi khi chạm vào vết sẹo này khiến cô ngay lập tức nhớ lại mười phút thống khổ tuyệt vọng năm đó.

Năm ấy Hàn Giang tám tuổi, tận mắt nhìn thấy cô được khiêng ra khỏi biển lửa.

Ôn Nhan cẩn thận tránh vết sẹo, chỉ cần chạm vào là có thể cảm nhận được sự đau đớn của bản thân.

“Cô Tĩnh, cháu thấy trên mạng có một loại kem trị sẹo, nghe nói dùng rất tốt, cô có muốn dùng thử không?”

Nửa khuôn mặt của Thi Tĩnh chui trong chăn: “Không thử, dù sao cũng không muốn thử. Chỉ cần chú Hàn cháu cháu không chê là được.”

Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Cô giáo của cháu nói sau kỳ thi thử lần hai sẽ có trại huấn luyện, huấn luyện kín một tuần, đặc biệt dành cho kỳ thi tuyển sinh đại học, sao không thấy cháu nhắc đến nhỉ?”

Ngón tay của Ôn Nhan vừa mềm mại vừa có lực: “Cháu vẫn chưa kịp nói.”

“Cô Từ nói hiệu quả rất tốt, đến lúc đó cô sẽ đăng ký cho cháu.”

Cô khó khăn quay đầu lại: “Không cần lo chuyện tiền bạc, số tiền mẹ cháu chuyển cho cô cũng đủ tiền để cháu đi học, biết chưa?”

Bàn tay đang bóp eo của Ôn Nhan dần dần ngừng lại, một lúc sau, cô đột nhiên nằm ngửa ra như một đứa trẻ, ủ rũ nói: “Có phải bà ấy không cần cháu nữa đúng không?”

Thi Tĩnh vỗ mông cô: “Đứa bé ngốc nghếch này, nói tầm bậy tầm bạ gì vậy?”

“Vậy tại sao bà ấy lại không đến tìm cháu?”

“Tính chất đặc thù của công việc, không phải như cháu nghĩ đâu, biết chưa? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Thi Tĩnh xoay người xoa đầu cô: “Cô về phòng rồi, cháu mệt thì cứ ngủ đi, đừng thức đêm nữa.”

Cánh cửa đã đóng lại.

Ôn Nhan ngồi ở trên giường một hồi.

Cô biết làm gì đây?

Mẹ cô là cảnh sát, hiện tại đang công tác ở Vân Nam. Cô không thể nói cho người ngoài biết được mẹ mình là cảnh sát, cũng không thể gọi điện cho mẹ, chỉ có thể đợi bà liên lạc với mình.

Ngoại trừ chuyện này ra, cô không biết gì cả.

Suốt mấy năm qua, không có một cuộc điện thoại nào, chỉ có vài tin nhắn ít ỏi.

Cô lắc đầu, tùy tiện búi tóc lên rồi tiếp tục làm đề thi.

Sau khi Thi Tĩnh ra khỏi phòng Ôn Nhan, cô đi thẳng vào phòng con trai mình.

Phòng của Hàn Giang cũng không nhỏ, hai cái vali trên mặt đất đều đã mở ra nhưng anh vẫn chưa thu dọn xong.

Từ khi còn nhỏ, Thi Tĩnh luôn để con trai mình tự làm mọi chuyện, vậy nên bà không giúp con trai thu dọn hành lý mà khó khăn luồn lách qua khe hở giữa hai chiếc vali: “Con trai, con đoán xem hôm nay cô Từ nói gì với mẹ?”

Hàn Giang ngồi dưới đất xếp quần áo không buồn ngẩng đầu lên: “Nói gì?”

“Nói trong trường có người theo đuổi Nhan Nhan.”

“…Ồ.”

Thi Tĩnh nhíu mày: “Con ồ cái gì mà ồ, sao lại không thèm quan tâm như vậy? Trước mắt chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, thằng nhóc kia làm dám dụ dỗ Nhan Nhan, đây không phải là đang hại người khác hay sao? “

Hàn Giang trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên: “Vậy nên?”

Thi Tĩnh ngồi xuống mặt đất: “Có phải con bảo trước mắt không về trường nữa đúng không?”

“Ừ.”

“Vậy thì sau này mỗi ngày con có thể đi đón Nhan Nhan tan học.”

“Mẹ sợ thằng nhóc kia sẽ quấy rầy Nhan Nhan. Con phải quan sát thật kỹ cho mẹ, nhất định không được để con bé yêu sớm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play