12.
Lúc trước từng nghe nói có một loại tà thuật, gọi là mỹ nữ tự thoát y, có thể khiến một người tự cởi quần áo mình ra.
Lần đầu tiên nghe thấy, tôi còn bảo loại pháp thuật này thật sự quá lưu manh rồi.
Giờ mới cảm thấy là do tôi nông cạn.
Bất kỳ thuật pháp nào cũng có chỗ hữu ích của nó, là chính hay tà, hoàn toàn xem mình dùng như thế nào.
Khi đó tôi không học, giờ hối hận cũng đã muộn.
Ngay lúc tôi đang không biết phải làm sao, Bao Nhụy lại nhẹ giọng nói:
“Chuẩn bị hành động!”
“Hở?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có một trận gió từ trong túi áo thổi ra.
Trận gió này thổi thẳng về phía hai chị em kia.
Hai chị em như đứng không vững, lảo đảo một cái, rõ ràng là bị Bao Nhụy nhập vào rồi.
Một cô gái trong số đó tức khắc thay đổi sắc mặt, ánh mắt mê ly đi qua, cả người như dán sát lên người Trình Công.
“Đạo diễn Trình, chúng em đã ngưỡng mộ anh từ rất lâu rồi, không tin thì anh xem…”
Cô gái còn lại cũng bước tới dính lấy hắn.
“Chị em chúng em liên thủ, sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của anh đâu…”
Không thể không nói, năng lực quyến rũ của Bao Nhụy, rất mạnh.
Ngoài miệng Trình Công còn muốn từ chối, nhưng ánh mắt đã không thể đợi được nữa, ba người quấn lấy nhau ngã vào trên sô pha.
“Đợi một chút…”
Trình Công nhịn kích động xuống, vô cùng cẩn thận cởi phật bài đeo trên cổ ra đặt lên bàn.
Ba người bắt đầu lặn lộn trên sô pha, váy ngắn, tất đen, giày cao gót liên tiếp rơi xuống cạnh tôi.
Loại cảnh tượng này lúc trước tôi chỉ nhìn thấy trên màn hình, bây giờ đột nhiên trình diễn ngay trước mặt tôi, thật sự còn chân thực hơn bất cứ đoạn phim Blu-ray 3D nào.
13.
Tim tôi đập thình thịch, cúi đầu chầm chậm bò về phía trước, nhẹ nhàng bắt lấy phật bài trên bàn, rồi bò nhanh ra cửa.
Âm thanh sau lưng càng thêm khó có thể miêu tả, họ đã bắt đầu “đấu địa chủ” rồi, vừa đối vừa nổ, còn có người đang xướng bài nữa.
Một trận gió thổi về trong túi áo tôi, Bao Nhụy đã trở lại, nhẹ giọng hô lên với tôi:
“Ê ê! Mau lấy điện thoại ra quay lại đi, đây là quả bom có thể nổ chết hắn ta đấy!”
Trộm đồ còn chưa đủ khiến tôi sợ hãi hay sao, đâu ra lá gan mà quay trộm nữa?
Tôi không hề quay đầu, tay chân hoảng loạn bò ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa, lách người ra ngoài.
Vừa mới đi ra, xa xa đã thấy cửa thang máy mở, có một đám người đi ra, lão Trần phòng sản xuất đang dẫn người tới đây, tôi sợ đụng phải người, nên vội quay sang đi xuống thang bộ.
Tôi chạy vội men theo thang bộ, đang đi thì tự nhiên chân chợt nhói, dưới chân lập tức hẫng, ngã lăn xuống cầu thang.
Bao Nhụy ở trong túi áo tôi cũng hét lên a a a.
Sau một hồi trời đất đảo lộn, cuối cùng mới dừng lại được.
Đầu, khuỷu tay, đầu gối và mông của tôi đều đau, cảm giác như cơ thể bị vỡ ra thành mấy khối vậy.
Đau cũng không dám kêu, chỉ đành cắn răng đứng lên.
“Này, anh không sao đấy chứ?” Bao Nhụy ở trong túi hô.
Tôi đáp không sao rồi vịn vào lan can đứng lên, nhưng trên chân chợt đau nhói, hai chân nặng trình trịch, không động đậy được.
Tôi nhìn xuống, thấy trên chân mình có treo hai thứ.
Giống như là hai cục máu thịt lẫn lộn, nhưng thứ đó vừa ngẩng đầu, tôi đã nhìn rõ…
Đó là hai đứa bé toàn thân đầm đìa máu, đang dùng tốc độ quỷ dị bò dọc lên theo chân tôi!
14.
Đôi mắt của đứa bé giống như hai cái lỗ sâu không thấy đáy, miệng há to, lộ ra hàm răng nhọn hoắt, trong miệng phát ra âm thanh “chá chá chá”.
Hai chân tôi dậm mạnh, hất bay hai huyết đồng* kia ra, kết Lôi Tổ Ấn đang định đánh sang ——
(*"Đồng" trong từ "huyết đồng" "đồng linh" là chỉ đứa bé/ trẻ con)
“— Đừng mà!”
Bao Nhụy nhảy vụt từ trong túi tôi ra, hóa thành một cái bóng to bằng người thật, dang rộng hai tay chắn trước mặt tôi.
Bởi vì quỷ khí của cô ấy đã quá yếu, nên sau khi biến lớn, cô ấy trông như một bóng ma trong suốt, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.
Tôi nhất thời thất thần, hai đứa huyết đồng kia đã nhào về phía tôi, một đứa nhảy lên mặt tôi, một đứa nhảy lên ngực tôi, móng tay như móc sắt cắm chặt vào da thịt tôi.
Hai huyết đồng há to miệng, quái thanh kêu, bắt đầu gặm nhấm tôi.
Tôi thầm kêu không ổn.
Trong phật bài của Trình Công, ngoại trừ Bao Nhụy ra, còn có hai tiểu quỷ!
Tôi mặc kệ đau đớn, hai tay kết Kim Cang Chưởng Ấn, đập về phía bọn nó.
Hai tiểu quỷ hét lên, ngã vật xuống đất co giật.
Bao Nhụy nhào đến bên người chúng nó, ôm chúng nó lên.
Sau khi hai tiểu quỷ bị tôi đánh, quỷ khí trên người nhạt đi nhiều, biến thành dáng vẻ của hai thằng nhãi, vừa khóc vừa ôm Bao Nhụy hô:
“Mẹ ơi… mẹ ơi… người xấu kia đánh con! Ông ta động thủ trước!”
Tôi đần ra, nhìn phật bài trong tay.
Hình dạng của miếng phật bài này không giống bình thường cho lắm, ở giữa có hình lớn, hai bên có hai hình nhỏ, hợp lại thành hình tam giác, đây chính là âm bài Tam Nguyên Sát Cực Vi Học Kiến đây mà.
Tôi tức khắc phản ứng lại.
Năm đó khi Bao Nhụy tự sát, đã có thai rồi…
Sau khi cô ấy chết liền biến thành lệ quỷ, hai đứa bé chưa sinh ra cũng biến thành đồng linh.
Sau khi Bao Nhụy chạy ra khỏi âm bài, đầu óc đã bị thù hận chiếm cứ, lại bị tôi đánh thương, ký ức khuyết thiếu, nên quên mất mình có hai đứa con.
15.
Hai tiểu quỷ mặc dù đã bị Bao Nhụy ôm vào lòng, nhưng vẫn rất hung hãn nhì chằm chằm tôi, hét lên:
“Người xấu! Dám trộm đồ của cha!”
Bao Nhụy kinh ngạc nhìn hai đứa bé, vội vàng nói:
“Không, anh ta đến cứu chúng ta đó!”
Hai đứa bé cùng ngẩng đầu nhìn Bao Nhụy, vẻ mặt hung ác, dùng ánh mắt và giọng nói quỷ dị mở miệng:
“Mẹ là mẹ xấu, mẹ đã phản bội cha!”
Bao Nhụy ngây người, nước mắt lập tức lăn dài.
“Bảo bảo, không phải đâu…”
Hai đứa nhóc dần dần biến về dáng vẻ huyết đồng, cùng nhau nói:
“Mẹ! Mẹ đã vứt bỏ chúng con! Mẹ không phải là một người mẹ tốt!”
Bao Nhụy gần như sụp đổ, nước mắt đầm đìa.
“Xin lỗi… mẹ… mẹ đi cùng các con…”
Cô ấy còn chưa nói dứt lời, hai huyết đồng đã cùng nhào lên người cô ấy bắt đầu gặm.
Bao Nhụy đầy mặt tuyệt vọng, không nhúc nhích mặc cho hai tiểu quỷ cắn xé người mình.
Tôi thấy Bao Nhụy sắp bị hai con tiểu quỷ kia xé xác ăn thịt rồi, vội vàng rút ra tấm danh thiếp nhỏ, thu cô ấy vào trong.
Hai tiểu quỷ thấy thế, lại hét lên the thé nhào về phía tôi.
Tôi móc ra hai lá Khu Quỷ Phù, đang định ném ra thì giọng nói của Bao Nhụy truyền đến từ trong danh thiếp:
“Đừng mà! Cầu xin anh đừng làm hại chúng!”
Giờ tôi còn chưa rõ lắm cân lượng của hai tiểu quỷ này, nếu mà ném Khu Quỷ Phù ra, hoặc là đánh chúng nó hồn phi phách tán, hoặc là tôi sẽ bị chúng nó cắn thương mà vẫn chưa thể thu phục được chúng nó.
Hình như tiểu quỷ không hề sợ Khu Quỷ Phù của tôi, hét the thé muốn nhào đến, miệng quát to:
“Dám trộm đồ của cha, chết hết đi!”
Tôi nhìn Bao Nhụy đang van xin trong túi, lại nhìn hai tiểu quỷ trước mặt, lo nếu cứ lằng nhằng mãi thế này thì sẽ bị Trình Công phát hiện, nên chỉ đành cắn răng, ném phật bài qua.
Hai tiểu quỷ thấy phật bài, lập tức nhào tới.
Nhân lúc ấy, tôi chạy một mạch xuống cầu thang.
Suốt cả chặng đường, tôi đều nghe thấy tiếng Bao Nhụy khóc trong túi, cô ấy muốn quay lại phật bài.
Nhưng đó chính là địa ngục của cô ấy.
16.
Sau khi hoảng loạn về nhà, tôi lấy tấm danh thiếp nhỏ ra xem.
Tấm danh thiếp của bao tiểu tỷ đã bị trầy xước đến không thể nhận ra được, sinh hồn của Bao Nhụy gần như sắp tán.
Tôi vội đặt cô ấy vào Tụ Hồn Trận trong hộp, lấy tất cả minh hương còn sót lại ra, đốt hết lên cho cô ấy.
Hình bóng của Bao Nhụy dần dần xuất hiện lại ở bên trong, chỉ là lần này còn nhỏ hơn, nửa người dưới gần như trong suốt không thấy rõ, từ lúc cô ấy rời khỏi phật bài, đã sắp ba ngày rồi.
Cô ấy không còn khóc nữa, chỉ là ngồi trên đất, cúi gằm mặt không nói gì.
Mãi lâu sau, cô ấy mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn tôi, sắc mặt hôi bại, đã không còn nhìn thấy thần thái như trước.
“Kim Giác à, tôi không báo thù nữa, chỉ xin anh cứu hai đứa con của tôi ra thôi…”
Lúc đầu cô ấy nói rất khẽ, nhưng nói đến cuối, lại gần như dùng toàn bộ sức lực hét lên:
“Cuộc đời của chúng nó còn chưa bắt đầu, không thể làm quỷ được!”
Toàn bộ sức mạnh của lệ quỷ, đều dựa vào oán khí, không cam lòng, hoặc nỗi hận thù cực lớn.
Nhưng oán khí, không cam lòng, hận thù của Bao Nhụy, giờ đã không còn nữa.
“Này!” Tôi hét lên với Bao Nhụy.
“Đừng nản chí! Cô phải hận lên chứ! Không có hận thì cô sẽ biến mất đó!”
Đây thật sự có hơi buồn cười, hôm trước tôi còn khuyên cô ấy phải buông bỏ hận thù mà đi đầu thai, nhưng giờ tôi lại cố dùng nhiều cách khác nhau để khơi lại nỗi hận của cô ấy:
“Cô mau nhớ lại những chuyện tên khốn Trình Công kia đã làm với cô, với con của cô đi, cho dù cô có thể tha cho hắn, nhưng tôi cũng không thể tha cho hắn!”
“Kiên cường lên! Tôi rất xem trọng cô mà!”
“Cô là nữ quỷ còn đáng sợ hơn cả Sadako nữa cơ đấy! Cô còn phải tự tay giết chết kẻ thù của mình mà!”
Nhưng đều vô dụng, bất kể tôi có nói gì, Bao Nhụy cũng chỉ cúi thấp đầu, thân hình dần mờ nhạt đi.
Cô ấy đã bị sự tuyệt vọng đánh bại.
Cảm xúc của con người là có hạn.
Bất kể là thù hận hay là hy vọng.
Dùng hết, thì đã hết rồi.
Cô ấy là một nữ quỷ, nhưng cũng là một người mẹ.
Hai đứa bé kia chính là điểm yếu của cô ấy.
Cô ấy có thể hóa thành lệ quỷ đi báo thù, nhưng tuyệt đối không thể để hai đứa bé cũng biến thành lệ quỷ.
Đôi mắt cô ấy dần chảy ra máu, dùng giọng nhỏ nhẹ nói với tôi:
“Cầu xin anh, hãy cứu chúng nó…”
Lòng tôi rất loạn, liên tục lắc đầu, thật sự không thể thốt ra được lời nào, chỉ có thể chảy nước mắt theo.
Tôi hận chính mình hồi xưa không tu luyện tử tế, hận chính mình vô dụng, cứ vào lúc mà người khác cần mình nhất, mình lại vô dụng như thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy đau khổ.
Bao Nhụy nhìn dáng vẻ của tôi, có lẽ cũng đoán ra được kết cục, nở nụ cười với tôi:
“Không sao đâu, đời người sợ là cũng chỉ như thế thôi, nhưng tôi vẫn rất biết ơn anh…”
Bóng dáng của Bao Nhụy ngày càng nhạt hơn, gần như đã thành một làn khói.
“Này!”
Tôi thấy Bao Nhụy sắp tan thành khói bụi, thầm giãy giụa hồi lâu, cuối cũng vẫn nói ra câu kia:
“Đừng đi, tôi nuôi cô!”
...