Kim Giác Quái Đàm Tập 5 💋 Bao Tiểu Tỷ

Chương 1


1 năm


Vào lúc nửa đêm, nếu nghe thấy một giọng nói lạ ở ngã tư đường.

Tuyệt đối đừng có đáp lại.

Tôi chỉ nhất thời chủ quan, nên đã phải trả cái giá bằng máu.

Thậm chí đến giờ, vẫn không thể quên được giọng nói đáng sợ kia:

"Anh đẹp trai, chơi không?"

...

*Bao tiểu tỷ: chỉ những cô gái maidam, như gái bao bên mình ấy

1.

Giọng nói này rất kỳ lạ.

Cảm giác rất xa, nhưng nghe lại vô cùng gần.

Giống như có bờ môi dán ngay bên tôi, khe khẽ nói với tôi vậy.

“Anh đẹp trai, chơi không ~~~”

Tôi không khỏi quay đầu lại liếc mắt một cái.

Trên đường vắng lặng, không hề có ai cả.

Cộp –

Cộp –

Cộp –

Sau lưng dần truyền đến tiếng giày cao gót nện bước.

Vẫn không xa không gần mà đi theo sau lưng tôi, nghe mà khiến lòng người hoảng hốt.

Tôi không dám quay lại nữa, cúi đầu bước nhanh đi.

Đi một lúc thì cảm thấy không đúng lắm, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện lại vẫn là cái ngã tư ban nãy.

Quỷ đả tường* hả?

(*Chỉ hiện tượng đi lòng vòng quanh quẩn mãi một chỗ không thoát ra được)

Quan sát xung quanh một vòng nữa, tôi đột nhiên rùng mình.

Ngã tư lúc nửa đêm, là nơi âm dương giao hội, cực kỳ dễ đụng tà, sao tôi có thể quên mất điều này nhỉ?

Nhớ lại giọng nói kia lần nữa, quả thật hơi kỳ lạ.

Hồi nhỏ đã từng nghe ông Tư nói rồi, cách nói chuyện giữa người và quỷ không giống nhau.

Người sẽ có tiếng vọng, quỷ không có.

Nói theo kiểu điện ảnh chuyên nghiệp thì, tiếng của quỷ không dùng làm âm thanh môi trường được, cho dù rõ ràng, nhưng nghe nó thô cứng, không thể ăn khớp vào hoàn cảnh xung quanh.

Bởi vì tiếng của quỷ vốn không hề tồn tại trong thế giới khách quan, mà thuộc về thế giới chủ quan.

Cũng chính là ảo giác do nội tâm sản sinh ra.

“Anh đẹp trai, chơi không?”

Giọng nói ma quỷ kia lại vang lên sau lưng.

Dù hiện giờ công việc của tôi là biên kịch, nhưng hồi nhỏ đã từng học thuật pháp dân gian, cũng coi như đã gặp không ít quỷ.

Không ngờ nữ quỷ ở phố đèn đỏ nhỏ bé này, lại muốn múa rìu qua mắt thợ ngay trước mặt tôi?

“To gan …”

Tôi quay người vừa định trừ tà, thì lập tức sững lại tại chỗ.

Cô gái trước mặt, đang mặc một bộ đồ hầu gái.

Đôi chân thon dài đi tất lưới đen, làn da trắng muốt, khuôn mặt phấn nộn, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn tôi.

Tôi đã từng thấy không ít nữ quỷ rồi.

Đáng sợ có, quái dị có, yêu diễm đê tiện có, mặc Hán phục cũng có, sớm đã vô cảm rồi.

Nhưng bộ dạng như hôm nay, lại là lần đầu tiên.

Mỗi một milimet trên người cô ta, đều như chiếu theo thẩm mỹ của tôi mà tạo ra vậy!

Đâu ra thất túc nữ quỷ? Rõ ràng là gái anime hạ phàm đây mà!

Cho dù lý trí còn sót lại của tôi đang ra sức nói: Đây chính là nữ quỷ.

Nhưng lại có một giọng nói càng lớn hơn nói với tôi: Mày chỉ cần đáp mày có thích không thôi!

2.

Nữ quỷ chớp đôi mắt long lanh to tròn nhìn tôi.

“Anh ơi, cùng chơi đi?”

Tôi sợ đến mức liên tiếp lùi về phía sau, chỉ vào cô ta quát:

“Tôi cảnh cáo cô đừng có qua đây, tôi, tôi, tôi, tôi biết trừ tà đấy nhé!”

Miệng cô ta nở nụ cười, khinh thị nhìn tôi, chầm chậm vén cái tạp dề lên…

“Được ạ, chủ nhân, gần đây đầu óc em lúc nào cũng đầy suy nghĩ tà ác, mau dùng pháp bảo trừng phạt em đi…”

Trên mặt cô ta thoáng hiện hai ráng hồng ửng đỏ như say rượu, trên đầu mọc ra hai cái sừng ác ma, ánh mắt mê ly đi về phía tôi.

Dáng vẻ này, thần sắc này, không khí này!

Kể cả Pháp Hải có đến cũng không đỡ được mà!

Ngay trước khi tiết tháo sụp mất, chân tôi đạp vũ bộ, đôi tay kết ấn, trong chớp mắt đánh thẳng về phía mị ma nữ anime kia…

Đây là Lôi Tổ Ấn, quỷ quái bình thường mà phải chịu một chưởng như thế của tôi, chắc chắn sẽ lập tức hồn phi phách tán.

Nhưng động tác hôm nay của tôi, chậm rồi.

Lôi Tổ Ấn đánh ngay vào một thứ mềm mềm…

Điều quan trọng nhất khi trừ tà là tâm chí phải kiên định, vững vàng như một.

Ý nghĩ chỉ hơi rối loạn một chút thôi là phép sẽ không linh nữa.

Cô gái ngẩng đầu ưỡn ngực, cười hì hì.

Tôi cảm giác đầu ngón tay như chọc phải ổ điện, một luồng điện giật từ đỉnh đầu tôi đến tận xương cụt.

Não như bị thiếu ô xi, cả người mơ mơ màng.

3.

Bầu trời đêm ở Yến Giao rất đẹp.

Sao băng vụt qua, tinh vân hồng lấp lánh trên dải ngân hà, hắt mọi thứ trở thành màu hồng nhạt.

Trong hoảng hốt, tôi mơ mơ màng màng bắt đầu thăng thiên.

Tôi không hề dùng nhầm từ ngữ mơ mộng để miêu tả cái cảm giác này đâu.

Mà là thật đấy!

Tôi cứ dần dần bay lên, càng bay càng cao, đầu sắp đụng phải đèn đường rồi.

Ơ… không đúng!

Sao sinh hồn của tôi lại bay lên rồi hả?

Cúi đầu nhìn, tôi thấy một bản thân khác đang ở dưới đất.

Đang ngơ ngác đần độn nằm ngửa ra trên ghế đá ven đường.

Gì mà áo khoác, áo len, áo thu đông, tất cả đều đã bị cởi hết ra rồi, nhắm mắt, vẻ say sưa hiện lên đầy mặt.

Nữ quỷ đang bò trên người tôi, giống như một con đỉa lớn đang dần dần hòa tan vào trong thân thể tôi!

Nữ quỷ tầm thường chẳng qua chỉ muốn hút dương khí của người thôi, cô ta lại đang chiếm nhục thể của tôi.

Một khi thành công thì tôi xong đời rồi!

Nghĩ đến đây, tay tôi vội chắp thành hình chữ thập, trong lòng thầm niệm Thanh Tâm Chú, rồi như nhảy cầu, hai chân đạp mạnh, xông thẳng vào Thiên Linh Cái của chính mình.

Vù một tiếng, sinh hồn của tôi đã chui thẳng về nhục thể.

Nữ quỷ không kịp đề phòng, bị tôi bắn bay ra ngoài.

Chắc cô ta cũng không ngờ rằng tôi vẫn còn có thể phản kích, nên cũng sợ nhảy dựng lên.

Chỉ trong nháy mắt đó, tay tôi một lần nữa kết thành Lôi Tổ Ấn, đập thẳng về phía mi tâm của cô ta…

Rầm một tiếng!

Lần này không hề có do dự, nữ quỷ tức khắc hóa thành một luồng tro giấy biến mất.

Đầu óc tôi lập tức tỉnh táo bình tĩnh lại, may mắn một màn này còn chưa bị người qua đường nhìn thấy.

Vội vàng mặc quần áo vào, lại nhìn quanh tứ phía, đã không thấy tăm tích nữ quỷ đâu nữa.

Nhưng tôi vừa định đi, lại cảm thấy dưới chân mình còn có chút quỷ khí, còn như là có âm thanh lạ.

Tôi lấy điện thoại chiếu xuống nhìn, ngây người.

Trên mặt đất là một tấm danh thiếp, trên thẻ in hình một cô gái thân mặc bộ đồ hầu gái, buộc tóc hai bên, còn in ba chữ rõ to màu hồng phấn: “Bao Tiểu Tỷ”.

Thứ tản ra quỷ khí, chính là tấm danh thiếp này.

???

Moẹ boà nó…

Tôi cũng coi như người từng phiêu Nam dạt Bắc đi bắt quỷ, chuyện lạ gì chưa gặp qua, nhưng danh thiếp của gái bao cũng có thể thành tinh đi hại người, quả là lần đầu tiên trông thấy.

Bao tiểu tỷ in trên tấm danh thiếp nhỏ vẻ mặt đau đớn, miệng há to há to, phát ra âm thanh yếu ớt.

“Không cam tâm… không cam tâm mà…”

Quỷ khí trên danh thiếp dần dần nhạt đi, đã sắp phải hồn phi phách tán.

Nhưng lại vẫn chưa chịu đi, hình như có oán niệm và tâm nguyện chưa hoàn thành cực lớn.

Trong chớp mắt ấy, tôi cũng không biết là cọng dây thần kinh nào của mình nối nhầm nữa, hai tay lập tức kết Khám Quỷ Ấn, giữ cái thẻ nhỏ đó lại.

Tôi muốn cấp cứu cho cô ta một chút.

4.

Sau khi về nhà, tôi lấy khay đồng ra, dùng chu sa vẽ Tụ Hồn Trận lên trên, rồi đặt tấm danh thiếp vào chính giữa để cúng, sau đó lấy ra minh hương tôi trân trọng cất giữ lâu năm.

Loại hương này là năm đó tôi sống chết quấn lấy ông Tư xin được. Chuyên môn dùng để cung dưỡng ma quỷ, làm ra rất khó, giá một nén hương đủ cho tôi đi nhà hàng cao cấp ở Bắc Kinh ăn một bữa ra trò, bình thường thật sự không nỡ dùng.

Sau khi đốt ba nén hương, quỷ khí trên tấm danh thiếp bắt đầu ngưng tụ lại, một bóng người nho nhỏ dần rõ ràng, nhưng vì lúc trước bị tôi đánh cho chỉ còn thừa một hơi, nên quỷ ảnh cũng chỉ nhỏ bằng tấm danh thiếp, lại còn là trạng thái kiểu 2D nữa.

Này thì thật sự biến thành gái anime luôn rồi.

Cô gái tỉnh lại, căng thẳng nhìn xung quanh, chỉ vào tôi đặt ra một đống câu hỏi:

“Anh là ai?”

“Đây là đâu?”

“Anh muốn làm gì?”

“Sao lại nhìn tôi thèm thuồng thế hả?”

Tôi tức đến mức thật sự muốn bóp tắt minh hương của cô ta luôn cho rồi, cũng liên thanh trả tiếng y hệt:

“Lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng chứ?”

“Tôi thèm thuồng? Ban nãy kẻ bá vương ngạnh thượng cung* muốn chiếm thân thể tôi chính là cô cơ mà!”

(*Bá vương cố kéo căng cung, chỉ người muốn cậy mạnh bức hiếp hoặc chỉ hành động hấp diem)

“Rốt cuộc là cô muốn làm gì?”

Cô gái bị tôi dọa ngơ ra, trợn mắt nhớ lại một lát, mới chầm chậm gật đầu:

“Ờ đúng rồi, tiếc quá đi, suýt nữa là thành công rồi.”

Tôi tức đến mức đập bàn, đây chính là chả có tí hối hận nào đúng không!

Sau khi cô ta nhận ra mình không chiếm lý, liền lập tức thay đổi bộ dạng khác, vô cùng đáng thương mà nhìn tôi, xin tôi cho cô ta mượn cơ thể dùng một lát.

Cái kiểu oán linh chết rồi còn không muốn rời đi này tôi đã thấy nhiều rồi, đa số là vì còn tâm nguyện chưa hoàn thành, tôi bèn hỏi cô ta:

“Rốt cuộc là cô muốn làm gì? Nếu là việc tôi có thể giúp được, tôi sẽ suy nghĩ một chút.”

Cô gái lập tức xấu hổ đỏ mặt, lúng ta lúng túng.

“Cũng không phải chuyện gì phiền toán… Chỉ là không muốn bị người ta biết được…”

Trong lòng tôi đã đoán được đôi phần, thường những tình huống thế này, đều là có người vướng bận trong lòng, không buông xuống được.

Thế nên tôi bèn nói:

“Yên tâm đi, tôi có thể giữ bí mật thay cô.”

Cô ta vừa nghe vậy liền cười, vẻ mặt rất dễ thương.

“Được nha, được nha, giúp tôi giết chết một người đi!”

...

*Kim Giác đã trở lại và lợi hại hơn xưa!! Mỗi tội vẫn nghèo =)))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play