9.

Bao Nhụy hít vào một hơi thật sâu, hít sạch nén hương cuối cùng tôi đã đốt cho cô ấy.

“Cảm ơn anh hôm nay đã chứa chấp tôi, đại ơn đại đức đành kiếp sau hồi báo.”

Bao Nhụy quay người định đi, tôi lại kéo cô ấy lại.

Giờ chuyện quan trọng hàng đầu của cô ấy vốn không phải là báo thù, mà là sống sót.

Làm một lệ quỷ mà sống tiếp.

Lúc trước Bao Nhụy bị biến thành nữ quỷ trong âm bài, mặc dù có thể chạy ra, nhưng nếu trong vòng ba ngày không trở lại sẽ bị hồn phi phách tán.

Cho dù có hấp thu minh hương của tôi cũng chống đỡ không được bao lâu.

Tôi khuyên cô ấy trở lại âm bài trước, nếu không thì sẽ bị tiêu biến mất.

Bao Nhụy liên tiếp lùi lại:

“Anh kêu tôi về làm nữ quỷ cho Trình Công tiếp á?”

“Ai nói cô về âm bài là phải làm nữ quỷ cho hắn tiếp chứ?”

Bao Nhụy ngây ra, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Đúng rồi! Tôi có thể làm nữ quỷ của anh mà, sau đó khiến anh vượng vận thế, đợi đến một ngày chúng ta phát đạt, thì có thể nghiền nát hắn rồi!”

Bao Nhụy càng nói càng vui vẻ, ngoại hình cũng ngưng thật hơn trước một chút, chỉ vào tôi nói:

“Chủ nhân, mau báo tên của anh đi!”

Tôi vội vàng xua tay.

“Tôi tên là Kim Giác, nhưng không phải chủ nhân của cô, làm bạn là được rồi.”

Bao Nhụy ngây ra, sau đó dùng sức bụm chặt miệng, nhưng khuôn mặt cô ấy đã bắt đầu đỏ cả lên.

Cô ấy đang nhịn cười.

Nhưng thất bại.

Bao Nhụy ôm lấy bụng, cười ngã trái ngã phải, đấm đất cười.

“Ha ha ha ha Kim Giác… Kim Giác đại vương!”

Tôi đã sớm quen việc người khác cười cái tên của mình rồi.

Nhưng hôm nay thì hơi khác, bộ dạng khi cười của cô ấy, khiến tôi nhớ đến một người.

Bao Nhụy cười xong, cố gắng khôi phục lại bộ dạng bình thường.

“Được rồi, Kim Giác, từ hôm nay tôi sẽ làm nữ quỷ của anh, bảo đảm cuộc đời anh như được đi cửa sau, làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.”

Tôi vội nói không được.

Nhưng Bao Nhụy đã không thèm để ý đến tôi, còn đang kéo lấy một ngón tay của tôi.

“Đây chính là chuyện mà bao người cầu cũng không có được đấy, anh không thử thì sao biết là không được?”

Tôi đột nhiên kéo cô ấy ra.

“Sao cô biết là tôi chưa từng thử!”

Bao Nhụy không ngờ tôi đột nhiên như thế, tức khắc ngây ra, ngơ ngác nhìn tôi.

Thấy dáng vẻ của cô ấy, tôi đột nhiên cảm thấy ban nãy mình có chút không phải, lại hạ giọng nói:

“Xin lỗi… Nói chung, chuyện nuôi quỷ này, tôi không biết làm đâu.”

Bao Nhụy nhìn tôi một lát, nói:

“Trước đây anh cũng từng nuôi nữ quỷ à?”

Tôi không đáp.

Cô ấy lại nhẹ thở dài.

“Cô ấy có thể gặp được anh, nhất định là rất hạnh phúc.”

“Không đâu, nhân quỷ thù đồ, ở bên nhau sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.”

Thấy Bao Nhụy không nói nữa, tôi lại bảo:

“Làm người với làm quỷ đều như nhau, vẫn nên nhìn về phía trước, ván này ta bị oán ức, ván sau làm lại là được rồi, tôi sẽ siêu độ cho cô vào một nhà tốt nhé.”

Bao Nhụy cúi đầu, trầm mặc không nói.

Tôi nói: “Trước đừng nói chuyện sau này, vẫn phải nhanh chóng đưa cô về âm bài đã.”

Quan hệ giữa nữ quỷ và âm bài, không giống như quan hệ giữa thần tiên và bàn thờ thần.

Thay vì nói âm bài là nhà của nữ quỷ, chẳng bằng nói đó là mật mã khống chế nữ quỷ.

Mỗi âm bài do pháp sư tạo ra đều chứa truyền thừa riêng biệt của họ, bên trong bao gồm rất nhiều mật mã cùng phương thức chú ngữ, người khác không thể nào nhái lại được.

Biện pháp tôi nghĩ ra, chính là trộm.

10.

Tôi và Trình công hợp tác làm một kịch bản phim thể loại huyền nghi, nhưng vì hợp đồng cứ đẩy mãi không chịu xuống, tôi lo mất công thừa nên viết rất chậm, bàn suốt nửa năm, cũng chỉ định ra được giá cả đại khái.

Vì để sớm đến công ty họ mở họp, ngay đêm đó tôi đã viết gấp một vạn chữ đề cương gửi cho lão Trần tổ sản xuất, nói câu chuyện này khiến tôi rất kích động, có được rất nhiều ý tưởng mới, không đợi nổi muốn nói chuyện với họ.

Sau khi lão Trần xem xong, lập tức sắp xếp, hẹn tôi hôm sau đến công ty bàn việc.

Tôi vừa thấy cơ hội đến, vội vàng chuẩn bị, lấy Thái Ất Tiểu Ẩn Phù tôi trân trọng cất giữ nhiều năm ra.

Đây mặc dù là bùa ẩn thân, nhưng hiệu quả hữu hạn.

Nói đơn giản, một khi tôi dán thứ này lên, thì sẽ trở thành điểm mù trong tầm nhìn của đối phương, chỉ cần người bên cạnh không thời thời khắc khắc nghĩ đến tôi, thì sẽ không thể nhìn thấy được tôi.

Nhưng một khi nhớ đến tôi, thì tiểu ẩn phù này sẽ mất linh.

Mỗi lần dùng cái này, tôi đều khiếp hồn khiếp vía.

Bao Nhụy cũng muốn đi theo, nói có thể giúp tôi chỉ đường.

Trước khi đi, tôi đặc biệt đốt cho cô ấy ba nén minh hương nữa, gia tăng quỷ khí của cô ấy.

Sau đó tôi liền bỏ tấm danh thiếp của bao tiểu tỷ vào túi áo, mang theo.

Công ty của Trình Công rất lớn, có cả một tòa nhà chuyên dụng trong khu phố thương nghiệp.

Vừa lúc đến giờ ăn cơm, cổng lớn có rất nhiều người ra ra vào vào, tôi dán tiểu ẩn phù lên xong, cũng đi theo người khác vào trong.

Lúc trước mỗi lần bắt quỷ, thường là lẻn vào nhà cổ hoặc những tòa nhà bỏ hoang.

Nhưng lần này thì khác, lần này là đi ăn trộm.

Khi bắt quỷ, điều quan trọng nhất là phải tin rằng ác không thắng thiện, tin rằng pháp thuật bản môn nhất định có thể tiêu diệt tà linh, trong lòng không dung được dù chỉ một chút hoài nghi, phải quang minh chính đại, lẽ trực khí hùng.

Một khi trong lòng buông lỏng, thì coi như xong đời rồi.

Nhưng ăn trộm lại không giống thế, nếu thật bị bắt được, vậy tôi sẽ phải cút khỏi ngành điện ảnh này luôn.

Thế nên khó tránh khỏi tâm loạn.

11.

Tôi trốn sau một bụi cây phát tài chờ đợi thời cơ, xa xa đã trông thấy có người xách túi đồ ăn mua bên ngoài đi tới.

Bao Nhụy ở trong túi áo tôi nhẹ giọng nói:

“Mau lên mau lên, đây là trợ lý của Trình Công đấy, đi theo hắn đi.”

Tôi đi theo trợ lý tiến vào thang máy, hắn quả nhiên tới phòng làm việc của Trình Công, sau khi đặt túi đồ ăn xuống liền rời đi.

Trình Công đang bàn chuyện với một người, người kia chính là lão Trần phòng sản xuất lát nữa sẽ hẹn gặp tôi.

Tôi vội trốn sau sô pha, trong thời điểm này nếu hắn ta nhớ đến tôi, vậy thì bùa của tôi mất linh rồi.

Trình Công đang cầm kịch bản trên bàn lên đọc.

“Mở đầu của số hai không tệ, cao trào sự kiện của số ba, với cả thiết lập sát nhân của số bốn cùng plot twist của số năm nữa, đều ổn cả.”

Lão Trần vội vàng nói:

“Vậy được, để em bảo số sáu chỉnh hợp tất lại, thằng bé kia nhanh tay, làm việc còn nhanh nhẹn hơn lũ lừa trong đội sản xuất nữa, lại còn ngại không giục chúng ta đưa tiền.”

Trong lòng tôi còn đang thầm nghĩ xem “số sáu” là đứa ngơ bị lợi dụng nào, thì lão Trần đã nói:

“Lát nữa em có hẹn với cậu ta, vừa lúc nói hết những ý kiến này cho cậu ta.”

Tôi chửi thầm trong lòng, Trình chắp vá này đúng là không hổ danh, một dự án thôi mà tìm về cả đống người làm kịch bản như nuôi cổ, cuối cùng chỉ cần hắn đánh bóng thêm một tí, vậy là thành tác phẩm của hắn rồi.

Lão Trần mang kịch bản rời đi, tôi ở phía sau sô pha liếc nhìn Trình Công một cái, trên cổ hắn quả thật có đeo một sợi phật bài, âm bài chắc là nằm khuất sau áo của hắn.

Tôi đang nghĩ xem nên động thủ thế nào, thì một người đại diện lại nhẹ nhàng đi tới, dẫn theo hai cô gái, nói muốn để chủ tịch Trình xem thử xem có vai diễn nào phù hợp không.

Trước khi quản lý ra ngoài, còn cười hì hì hai tiếng, không quên hiểu ý đóng cửa lại tử tế.

Hai cô gái này cả cách ăn mặt lẫn ngoại hình đều giống nhau như đúc, là một cặp chị em song sinh, sau khi tự giới thiệu xong, thì giống hệt như món hàng, đứng trước mặt Trình Công cho hắn ngắm nghía.

Trình Công rõ ràng rất có hứng thú với họ, dâm đãng quan sát họ từ trên xuống dưới.

Trong lòng tôi tức khắc bắt đầu chờ mong.

Sớm đã nghe đồn đời sống riêng tư của Trình Công rất hỗn loạn, tốt nhất hôm nay cũng hỗn loạn một lát đi.

Bởi vì tôi biết, có những điều cấm kỵ khi đeo âm bài, lúc làm những việc không thể miêu tả được, thì nhất định phải tháo xuống, đó chính là thời cơ cho tôi động thủ.

Hai chị em như hoa như ngọc kia trông dáng vẻ cũng sớm đã quen với quy tắc của ngành này rồi, uốn éo thân thể đến gần, nói mình rất muốn được cống hiến một phần sức lực cho ngành điện ảnh trong nước.

Ba người dần dần cuốn lấy nhau, sau khi Trình Công cởi áo sơ mi xuống, thì bắt đầu cởi quần.

Chỉ cần cởi quần, bước tiếp theo chắc chắn là cởi phật bài.

Tôi trốn sau ghế sô pha, y như tên biến thái nhìn chằm chằm bọn họ.

Bao Nhụy ở trong túi tôi còn sốt ruột hơn cả tôi, không kìm được quát:

“Lề mà lề mề cái gì? Các người làm khẩn trương lên đi!”

Ngay lúc tôi và Bao Nhụy xem đến thời khắc quan trọng, di động trên bàn đột nhiên lại vang lên.

Trình Công nghe điện thoại một hồi, sắc mặt nghiêm lại, cúp máy, rồi cười nói với hai chị em kia:

“Xin lỗi, lát nữa có mấy nhà đầu tư tới, tôi phải đi tiếp đãi họ, tối hẹn các cô ăn cơm nhé.”

Nói xong lại kéo quần lên.

Lòng tôi sốt ruột đến sắp rống cả ra tiếng.

Boà moẹ nó, Trình Công có phải đàn ông không đấy? Quần cũng cởi rồi, nói đi là đi luôn?

Hắn đi thì tôi phải làm sao đây??

...

______________

#Mochi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play