Tôi ngây thơ cho rằng chỉ cần mình vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học và đỗ vào một trường đại học tốt là tôi có thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại.

Vì thế nên tôi không còn quan tâm đến lời nhận xét của người khác, không còn đòi hỏi tình cảm từ gia đình.

Tôi dồn hết thời gian và sức lực vào việc học.

Sau giờ học, tôi luôn cùng Châu Triết học thêm, chúng tôi giúp đỡ và động viên lẫn nhau.

Mặc dù học tập thực sự rất mệt mỏi nhưng tôi luôn có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Châu Triết.

Khi cậu ấy cười sẽ để lộ chiếc răng khểnh, rất đáng iu và đẹp trai.

Khi cậu ấy cười, tôi cũng cười theo, tâm trạng của tôi cũng theo đó trở nên tươi sáng hơn.

Nhờ có Châu Triết ở bên, tôi không còn gặp ác mộng, mất ngủ hay sợ hãi nữa.

Ngày nào tôi cũng học đến hai giờ sáng, nếu buồn ngủ thì nằm gục luôn xuống bàn.

Khi thức dậy sẽ luôn có một cái chăn ấm đắp trên người, trên bàn sẽ có sữa nóng và bánh mì.

Tôi biết đó là do mẹ tôi đưa lên.

Bố mẹ và tôi đã không nói chuyện với nhau trong một thời gian dài.

Tuy nhiên, mẹ luôn lén vào phòng khi tôi ngủ say, đắp chăn cho tôi, vuốt lại mái tóc bù xù của tôi, nhìn tôi thật lâu và rơi nước mắt tự trách.

Nhưng tôi biết, chỉ cần trong lòng tôi còn oán hận thì rất khó để quay về quá khứ.

Vì vậy tôi luôn giả vờ ngủ, lưu luyến sự dịu dàng đã mất từ lâu của mẹ.

Trong khoảng thời gian này do tôi học tập rất chăm chỉ nên tôi tiến bộ rất nhanh, lọt vào top 3 của lớp, ngay cả giáo viên cũng khen tôi trước mặt mọi người, nói tôi có cơ hội rất cao đề trúng tuyển vào trường đại học A.

Trong lòng tôi tràn đầy hy vọng.

Tôi đang từng chút một thoát khỏi cơn ác mộng mình sợ hãi, tôi đang dần trở nên tốt hơn.

Châu Triết nói rằng cậu ấy có phần thưởng muốn cho tôi, cậu ấy muốn đưa tôi đến công viên giải trí.

Cầm điện thoại trên tay, tôi lăn qua lăn lại trên giường vì sung sướng.

Ngày hôm sau tôi ra ngoài từ rất sớm, cố ý mua rất nhiều món ngọt mà Chu Triết thích ăn.

Nhưng tôi đã đợi rất lâu ở cổng công viên giải trí mà Châu Triết vẫn không xuất hiện.

Gửi tin nhắn cũng không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy.

Lưỡi của tôi bị đau và phồng rộp vì ăn quá nhiều kẹo mút.

Lúc này bạn cùng bàn nhắn tin đến xin lỗi tôi không ngớt.

Tôi cảm thấy khó hiểu thì cô ấy đã gửi cho tôi một video.

Tôi vừa bấm vào video thì một tiếng khóc chói tai quen thuộc phát ra khiến tôi sợ đến mức vứt cả điện thoại, cúi rạp người xuống đất, hai tay ôm đầu, run rẩy vì sợ hãi.

Đó là đoạn video tôi bị bắt nạt.

Không biết ai đã đăng nó lên mạng và nó thậm chí còn đang lan truyền một cách chóng mặt.

Các video và hình ảnh khiếm nhã của Tống Chi Chi cũng bị lộ, dậy lên sự lên án mạnh mẽ.

Mọi người cuối cùng cũng nhìn được bộ mặt thật của Tống Chi Chi, buộc tội và chỉ trích chị ấy, chị ấy trở thành một con chuột ngoài đường, bị mọi người gạt sang một bên.

Nhà trường không chịu được áp lực của dư luận nên đã yêu cầu chị gái tạm dừng việc học và ở nhà.

Tống Chi Chi cuối cùng cũng đã bị trừng phạt.

Lẽ ra tôi phải cảm thấy hạnh phúc nhưng sao hiện thực lại hụt hẫng và ngột ngạt đến vậy.

Rõ ràng là tôi chỉ thiếu một chút nữa thôi, một chút nữa là có thể trốn thoát khỏi đây cơ mà.

Rõ ràng là tôi chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã hoàn toàn có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.

Nhưng tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play