Tin đồn lần nữa bị thổi bùng lên, không ai trong chúng tôi thoát được khỏi sự tấn công.
Tống Chi Chi không thể chấp nhận hiện thực, cô ấy túm lấy cổ áo của tôi, điên cuồng hỏi: “Tao đã xin lỗi mày rồi, tao cũng đã định làm hòa với mày rồi, sao mày vẫn còn muốn hại tao !”
Chị ấy nhốt mình trong phòng tắm, ngâm mình trong bồn còn rạch cổ tay.
Khi anh trai phá cửa xông vào thì Tống Chi Chi đã chìm vào trạng thái hôn mê sâu.
Nước hòa với má.u tươi không ngừng tràn ra, loang lổ khắp sàn.
Tôi nhìn khuôn mặt giống hệt mình đang nằm trong bồn tắm đỏ tươi, nhợt nhạt không chút máu. Hoảng hốt như mình mới là người đã c.hết nằm đó.
Tống Chi Chi được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Mạng của chị ấy thật lớn, cứa sâu đến thế, chảy nhiều máu đến thế nhưng vẫn còn sống sót.
Bố mẹ tôi khóc lóc trách móc tôi sao lại nhẫn tâm ác độc đến thế, sao lại phải đẩy chị gái mình vào đường c.hết.
Lần này, tôi không giải thích gì cả.
Tôi trốn trong phòng, sững sờ nhìn ảnh đại diện WeChat của Châu Triết, ngây ngốc nhìn tin nhắn cuối cùng cậu ấy gửi cho tôi.
Cậu ấy nói xin lỗi.
Nhưng tôi không tin Châu Triết là người làm chuyện này.
Tôi muốn tìm cậu ấy, mặt đối mặt trực tiếp hỏi cậu ấy.
Nhưng Châu Triết đã nhiều ngày không đến lớp, lúc tôi hỏi thì giáo viên nói rằng cậu đã chuyển trường.
Tôi vẫn không tin.
Tôi không tin rằng những gì trước đây Châu Triết nói với tôi đều là nói dối.
Tôi tìm được địa chỉ nhà Châu Triết, đứng trước cánh cổng sang trọng, lấy hết dũng khí bấm chuông cửa.
Bảo mẫu mở cửa, đưa tôi vào phòng khách. Tiếp đó tôi nhìn thấy bố của Châu Triết.
Bác ấy trông có vẻ cao thượng, tiếp tục đọc báo mà không nâng mắt nhìn tôi: "Cô là Tống Niệm Chi."
Biết mình mang tiếng xấu, tôi lúng túng gật đầu: "Bác ơi cháu muốn gặp Châu Triết."
"Không cần gặp, nó cũng không muốn gặp cô. Những video và ảnh đó đều là do con trai tôi đăng lên, đó là câu trả lời tốt nhất cho cô rồi. Tôi khuyên cô nên tự biết thân biết phận đi, cũng đừng có níu kéo con trai tôi nữa."
"Cháu không tin, Châu Triết cậu đi ra đây, cậu tránh tớ là có ý gì ?"
Tôi gần như hét lên, mong rằng Châu Triết có thể nghe thấy giọng của tôi, ra gặp mặt nói chuyện rõ ràng.
Đáng tiếc đến cuối tôi vẫn không thấy bóng dáng của cậu ấy đâu.
Tôi bị coi như một kẻ điên đuổi khỏi nhà họ Châu.
Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, tôi cứ như bị ma nhập, ngày nào tôi cũng nhắn tin, gọi điện cho cậu ấy.
Không có bất ngờ gì, tất cả đều chìm vào biển sâu.
Cậu ấy không có chút tăm tích, Châu Triết dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Tống Chi Chi rất nhanh đã được xuất viện.
Chị ấy lại giả làm người bình thường, mang mặt nạ đạo đức giả của mình, giả vờ ngoan ngoãn lễ phép để lấy được sự đồng tình của bố mẹ và anh trai.
Mẹ gần như không thể tách rời khỏi chị ấy, bố cũng cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của chị ấy đề ra.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa tôi và gia đình đã tụt dốc đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Chúng tôi thậm chí còn không thể ngồi cùng một b dùng chung bữa.
Bây giờ tôi trong gia đình này có cũng được mà không thì càng tốt.
Đêm nào tôi cũng trằn trọc, rõ ràng kẻ hại tôi đã bị trừng phạt, nhưng sao tôi không thấy vui chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT