Mặc dù Tống Chi Chi đã bị trừng phạt nhưng cuộc sống của tôi cũng bị hủy hoại hoàn toàn.
Những tin đồn ác ý vẫn không ngừng tấn công tôi, có đi đến đâu thì mọi người vẫn nhìn tôi với ánh mắt phán xét, cười nhạo không kiêng nể gì và vẫn tiếp tục cô lập tôi.
Tôi ghét mọi thứ xung quanh mình, thậm chí càng ghét bản thân mình hơn.
Tôi ghét việc tôi trông giống hệt với Tống Chi Chi, tôi ghét cái cách mọi người không phân biệt được tôi với chị ấy.
Chị ấy muốn bắt chước tôi, muốn thay thế tôi, vì thế tôi liền vứt bỏ những sở thích trước đây của mình.
Kể từ khi tôi quyết định cắt tóc ngắn thì chưa bao giờ để lại tóc dài nữa, trong ánh mắt của tôi cũng không còn sự trong sáng trước đây vốn có.
Tôi rơi vào sự đau khổ mâu thuẫn tột cùng không sao thoát ra được.
Sự áy náy của gia đình tôi đối với tôi cũng dần phai nhạt.
Tôi đã đưa ra yêu cầu rằng Tống Chi Chi phải xin lỗi tôi trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường, nhưng họ đều không đồng ý.
“Niệm Chi, mẹ biết con chịu nhiều ấm ức, tất cả đều là lỗi của mẹ, nhưng chuyện này có thể cứ thế cho qua có được không con, hãy để thời gian giải quyết mọi chuyện. Nếu con bắt Chi Chi xin lỗi trước công chúng thì việc đó sẽ hại c.hết nó, con muốn trách thì cứ trách mẹ, mẹ thực sự biết sai rồi, là do mẹ không dạy dỗ mấy đứa con tốt.”
Khi nói đến đoạn xúc động, mẹ lại không cầm được nước mắt.
Nhưng tôi không thỏa hiệp, tôi quyết tâm làm sáng tỏ sự thật.
Bố cũng tức giận: "Con nhỏ này, sao bây giờ con lại trở nên độc ác như vậy hả ? Bây giờ cho dù Chi Chi có xin lỗi con thì được ích gì ? Người khác không quan tâm đến sự thật như thế nào. Nếu chuyện này lại bị khơi ra, gia đình chúng ta sẽ lại trở thành trò cười trong miệng của người khác, đây có phải là những gì con muốn thấy không ?"
Thật ra tôi cũng không muốn làm cho gia đình này tan nát, tôi chỉ muốn xem thái độ của bố mẹ như thế nào mà thôi.
Chỉ cần họ ưu ái tôi hơn một chút thì có lẽ tôi sẽ mềm lòng.
Nhưng không.
Mặc dù tôi đã đoán trước được kết quả nhưng trái tim vẫn bị tổn thương nặng nề.
Nếu tôi không được sống tốt vậy thì mọi người cũng đừng hòng yên ổn.
"Bố, mẹ, mặc dù điện thoại bị đập nhưng những video và hình ảnh đó con đều đã sao lưu một bản phụ. Nếu Tống Chi Chi không xin lỗi thì con sẽ công khai hết tất cả."
Lúc này Tống Chi Chi sắc mặt tái nhợt đi tới, giả vờ tỏ vẻ đáng thương, cả người lạnh run.
"Con đồng ý xin lỗi, ba mẹ, con thực sự biết mình sai rồi."
Mặc dù đang là mùa đông nhưng chị ấy vẫn mặc một chiếc váy ngủ hai dây mát mẻ, để lộ ra những vết sẹo cũ trên người, mỗi một vết thương đều khiến cho người khác phải chú ý đến, khiến người ta sửng sốt.
Chị ấy đang cố gắng nhắc nhở mọi người rằng chị ấy đã từng bị ngược đãi tàn nhẫn như thế nào.
"Em gái, chị thật sự biết mình sai rồi, chị biết em hận chị, nếu không em có thể tát chị vài cái để trút giận, chỉ cần em có thể tha thứ thì chị sẽ làm bất cứ điều gì mà em muốn."
Tống Chi Chi nắm lấy tay tôi tự đánh liên tiếp vào mặt mình.
Anh trai tôi không thể chịu đựng được nữa, vội lấy áo khoác lên người Tống Chi Chi, nhìn tôi với vẻ mặt vừa mâu thuẫn vừa đau khổ.
"Niệm Chi, cứ cho là anh cầu xin em, đừng làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nữa có được không ? Nếu mẹ buồn quá thì lại đổ bệnh nữa, tại sao em lại không nghĩ cho gia đình này vậy ?"
Tống Chi Chi luôn có thể dễ dàng nhận được sự tha thứ của mọi người.
Họ lại bắt đầu đổ lỗi cho tôi, như thể tôi mới là đứa gây ra mọi chuyện.
"Các người có từng nghĩ cho tôi hay không !?"
Tôi tuyệt vọng chạy ra khỏi nhà, cơn gió lạnh thấu da thịt càng làm lòng tôi nguội đi.
Tôi bước đi trong vô định, rồi tôi đã dừng lại trước một quầy thịt nướng.
“Cô bé có muốn ăn thịt nướng không ?”
Tôi lắc đầu: “Nhưng cháu không có tiền.”
Ông chủ nở một cườ, cũng không để ý đến tôi.
Lúc này có một chiếc áo ấm ấp được khoác lên người tôi: "Muốn ăn gì tớ mời cậu."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Châu Triết, nước mắt lại vô thức chảy xuống.
Châu Triết xoa đầu của tôi: "Cậu làm sao vậy, bị người khác bắt nạt cũng không khóc, sao mới nhìn thấy tớ thì khóc liền vậy, kỳ lạ thật đó."
Tôi ngụy biện: “Đó là do khói nướng thịt làm cay mắt đó.”
Cuối cùng, Châu Triết và tôi ngồi xổm bên đường ăn cánh gà nướng.
Rõ ràng là tôi không nói bất cứ điều gì, nhưng tâm trạng lại dần tốt hơn.
Một cảm giác kỳ diệu biết bao.
Châu Triết nhìn màn đêm bị gió lạnh bao phủ, lạnh giọng nói: "Tống Niệm Chi, nếu tớ không phải là người tốt thì cậu có còn thích tớ không ?"
"Có."
Châu Triết bị sự nghiêm túc của tôi chọc cười.
Một lúc sau tôi mới ngợ ra và bắt đầu đỏ mặt.
Đêm đó chúng tôi đã đồng ý cùng nhau thi vào trường đại học A, cùng nhau trốn khỏi nơi này, cùng nhau lên kế hoạch cho một tương lai chưa biết rõ phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT