Chị gái của tôi trốn thoát thành công khỏi địa ngục.
Chị ấy mang theo thân thể đầy thương tích trở về, vừa khóc vừa trách móc tất cả mọi người là tại sao hồi đó làm lạc mất chị ấy, tại sao lại khiến chị ấy trở nên bất hạnh như vậy.
Đặc biệt là ánh mắt chị ấy khi nhìn tôi, đen tối và tràn đầy thù hận.
Nhìn khuôn mặt giống hệt tôi của chị ấy, cả gia đình tôi đều kinh ngạc không nói nên lời.
Mẹ ôm chị ấy vào lòng, dịu dàng lại cẩn thận vuốt ve khuôn mặt chị ấy. Tay mẹ run run, mẹ khóc không ra tiếng, chỉ xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Mắt bố đỏ hoe, ông nghẹn ngào gọi tên chị ấy: “Chi Chi, tất cả đều là lỗi của bố.”
Lúc ấy tôi mới biết được rằng mình còn có một người chị song sinh.
Chị ấy tên là Tống Chi Chi, còn tôi tên là Tống Niệm Chi.
Thì ra cái tên Chi Chi được gọi trong mười hai năm đó hoàn toàn không thuộc về tôi.
Sở dĩ bố mẹ tốt xử với tôi như vậy cũng chỉ là để bù đắp cho cảm giác hối hận vì đã làm lạc mất chị gái.
Kể từ ngày chị gái quay về đó, bố mẹ tôi đối xử rất tốt với Tống Chi Chi.
Còn tôi thì hoàn toàn bị phớt lờ.
Bọn họ đều nói Tống Chi Chi rất khổ, sau khi bị bọn buôn người bắt đi liền bị bán về một vùng quê nghèo, từ nhỏ đã bị ngược đãi, trên người thường xuyến xuất hiện đủ loại vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Tại vì chị ấy đã nhìn thấy tôi trên "Cuộc thi piano dành cho thiếu niên", thấy tôi được mọi người khen ngợi yêu mến. Có lẽ từ đó mà suy đoán được thân phận của bản thân, nên chị ấy đã bí mật trốn đi, trải qua bao vất vả để tìm về đây.
Ai cũng bảo tôi phải hiểu chuyện hơn, chị ấy đã rất đau khổ rồi, việc gì tôi có thể nhường được thì đều phải nhường.
Tôi đã nghĩ đến việc kết thân với chị ấy, nhưng chị ấy nhân lúc không có ai liền đẩy tôi ngã xuống đất, trong mắt chỉ có sự oán giận và chán ghét: "Tại sao mày không phải là người bị lạc mất mà lại là tao, thật không công bằng, tất cả những gì mày đang được hưởng đáng ra đều thuộc về tao mới đúng!"
Chị ấy bắt đầu nuôi tóc dài, bắt chước lời nói và cử chỉ của tôi, giả vờ cư xử ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Trước mặt mọi người thì nắm lấy tay tôi giả vờ ghen tị mà nũng nịu nói: "Em gái, phòng của em đẹp quá, em nhường lại cho chị được không? Em gái, búp bê của em đáng yêu quá, hay là tặng cho chị có được không ?"
Mẹ tôi nghe thấy vội vàng thay tôi trả lời: "Đương nhiên là được, chỉ cần Chi Chi thích thì cứ nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ thực hiện tâm nguyện của con."
Chị xúc động ôm lấy mẹ, bố thì gật đầu nhẹ nhõm, anh trai nhìn chị với ánh mắt tràn đầy cảm thông.
Cả nhà cùng vui, chỉ có tôi trong phút chốc liền trở thành người ngoài cuộc.
Tôi mở miệng nhưng lại không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nuốt xuống những gì mà mình muốn nói.
Kể từ đó, miễn là thứ tôi thích thì đều sẽ bị chị gái giành đi hết.
Nhưng chị ấy không hài lòng với chỉ bấy nhiêu đó. Chị ấy cố chấp, bệnh hoạn muốn độc chiếm mọi thứ, chị ấy không chỉ muốn thay thế tôi mà còn muốn tất cả mọi người ghét bỏ tôi, thậm chí còn muốn tôi biến mất.
Năm mười bảy tuổi, chị ấy bí mật cặp với một người bạn trai là đầu gấu, tung tin đồn thất thiệt trong trường, điều này không chỉ khiến các bạn cùng lớp ghét tôi mà còn dẫn theo một nhóm côn đồ bắt nạt tôi.
Họ nhốt tôi trong nhà vệ sinh của trường, dùng kéo cắt phăng đi mái tóc dài yêu thích của tôi.
Họ sỉ nhục tôi bằng những ngôn từ bẩn thỉu nhất, cạy miệng tôi ra và liên tục đổ rượu vào.
Tôi khóc đến cạn nước mắt, rượu nồng độ cao như đốt cháy dạ dày tôi, tôi nôn mửa không ngừng.
Tống Chi Chi nhìn dáng vẻ khốn đốn của tôi thì nở nụ cười đắc thắng, kề vai hôn tên bạn trai đầu gấu của chị ấy.
Cuối cùng, Tống Chi Chi đưa tôi về nhà và giả vờ rất lo lắng chăm sóc tôi nhưng lại lén nhét thuốc lá, rượu và những thứ khác vào cặp sách của tôi.
Mẹ tìm thấy những thứ này trong cặp sách của tôi, quay đầu lại nhìn thấy tôi nằm trên giườn, say cứ như một đống bùn, khắp người toàn là mùi thuốc lá và rượu cay nồng.
Bà bỗng nổi cơn thịnh nộ, lấy một chậu nước lạnh dội lên người tôi.
Tôi bị đánh thức, vẫn còn trong cơn ác mộng, run rẩy vì sợ hãi.
Mẹ tôi thì mặt mũi khó coi, la hét và mắng tôi là đồ vô liêm sỉ, còn nhỏ tuổi mà cái gì tốt không học lại đi học hút thuốc, rượu chè yêu đương, chẳng ra cái thể thống gì cả.
Tôi liều mạng lắc đầu, nói rằng tôi không có, là Tống Chi Chi muốn hãm hại tôi.
Tống Chi Chi lập tức rặn vài giọt nước mắt rơi xuống, khóc lóc thảm thiết nói: "Mẹ, đều là lỗi của con, con không khuyên ngăn được em, lẽ ra con nên sớm nói cho mẹ biết chuyện yêu sớm của em gái nhưng con không muốn nhìn thấy mọi người tức giận, buồn bã."
Không ai tin những gì tôi nói, họ chỉ tin vào những gì Tống Chi Chi nói.
Bố mẹ muốn kéo tôi đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng tôi có chết cũng không chịu đi, do đó bố tôi đánh tôi.
Có lẽ khi họ đánh tôi lần đầu thì họ có cảm thấy tội lỗi, nhưng lần thứ hai họ đánh tôi thì lại coi đó là điều hiển nhiên. Kể từ đó, mỗi khi họ đánh tôi, mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn.
Cuối cùng tôi như một con rối bị lôi lên xe, tê liệt nằm trên giường bệnh, tê liệt cởi quần, tê liệt để bác sĩ xét nghiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT