Tôi ngồi trên mặt đất, cuộn tròn thành một quả bóng.

Gió lạnh cũng giống như một con dao từng nhát một cứa vào xương và tứ chi của tôi.

Nỗi đau tột cùng khiến tôi dường như tê liệt với cảm giác đau.

Ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng rằng mạng sống của mình đang dần yếu đi.

Thông qua lớp cửa kính, tôi thấy họ có vẻ như vẫn còn giận tôi và đang an ủi chị gái.

Nhưng không một ai quay đầu lại nhìn tôi, dù chỉ một lần.

Họ buộc tôi phải nhận lỗi, họ sẽ cho tôi vào nhà với điều kiện tôi phải xin lỗi chị gái.

Nhưng rõ ràng tôi không sai, tại sao hết lần này đến lần khác tôi phải nhận lỗi và đi xin lỗi.

Tôi nghiến chặt răng, ánh mắt dần mất đi ánh sáng.

Cuối cùng tôi được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Do bị bỏng lạnh nặng nên các dây thần kinh đã bị tổn thương, tai trái bị điếc, tay co giật và run không kiểm soát.

Điều này có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ có thể chơi piano được nữa.

Giấc mơ của tôi cũng tan tành mây khói.

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy chán nản, bản thân giống như một con búp bê bị vùi dập đến mức không còn ý chí sinh tồn.

Mẹ tôi ngày đêm túc trực bên giường bệnh khóc lóc van xin tôi mau tỉnh lại.

Bố thì tự trách mình rất nhiều, tự tát mình hết lần này đến lần khác.

Anh tôi nắm thật chặt tay tôi cứ như sợ một giây sau tôi sẽ biến mất.

Họ có vẻ như đã thực sự hối hận, nhưng tôi phải trả cái giá rất đắt cho việc đó.

Đến ngày thứ ba tôi hôn mê, đột nhiên bên tai tôi truyền đến một giọng nói vô cùng dịu dàng: “Tống Niệm Chi, mở mắt ra, đừng sợ, tôi sẽ giúp cậu.”

Gợn sóng bắt đầu xuất hiện trong hồ nước trái tim tôi, những vòng tròn lan rộng, vừa ấm áp vừa đau đớn.

Là Châu Triết.

Tôi lại bị mê hoặc, mở mắt ra, ánh trăng dịu dàng đang chiếu xuống mặt đất.

Tôi như vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, liên tục lắc đầu, nói năng ngọng nghịu không ngừng giải thích: “Tớ thật sự không có, tớ không hút thuốc, tớ không uống rượu, tớ không có dây dưa với những đứa con trai khác, tớ không, tớ không có......"

"Tớ biết, tớ tin cậu."

Hóa ra cảm giác được người khác tin tưởng, thật sự rất yên tâm.

Tôi dần lấy lại được sự bình tĩnh từ trong tuyệt vọng, nhưng nước mắt vẫn đang chảy không kiểm soát.

Đầu ngón tay Châu Triết có hơi lạnh, cậu ấy kiên nhẫn lau khô nước mắt cho tôi.

Cậu ấy nói muốn đưa tôi đến một nơi, tôi hầu như không có chút do dự nào mà đi theo cậu ấy.

Khi bố mẹ biết tôi mất tích thì rất hoảng loạn.

Họ sợ rằng tôi sẽ rời bỏ họ, sợ rằng tôi sẽ tự tử, sợ rằng tôi sẽ sống trong mặc cảm mãi mãi.

Họ điên cuồng tìm kiếm tôi khắp nơi.

Anh tra gọi điện không ngừng cho tôi, nhưng tôi không trả lời.

Tất cả những gì tôi muốn chỉ là trốn thoát.

Tôi đi theo Châu Triết , càng lúc càng đi sâu vào con hẻm tối, cuối cùng dừng lại trước một nhà máy bỏ hoang.

Sau đó, tôi nhìn thấy những kẻ đã bắt nạt tôi.

Dù họ đã bị đánh bầm dập, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó tôi vẫn sẽ run sợ và liên tục lùi về phía sau.

Châu Triết nắm tay tôi, ấm áp và mạnh mẽ: "Đừng sợ."

Nhưng ánh mắt Châu Triết dần trở nên hung ác.

Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy như thế này, tràn đầy sự thù địch khiến mọi người sợ hãi.

Khi những tên đầu gấu đó nhìn thấy Châu Triết , họ như thể nhìn thấy ác quỷ, mềm nhũn chân quỳ xuống trước mặt tôi, xin lỗi và thừa nhận sai lầm của mình, cầu xin sự thương xót từ tôi.

Châu Triết bịt mắt tôi lại và đá thật mạnh vào những tên đầu gấu đó.

Bên tai tôi là tiếng rên rỉ đau đớn của đám đầu gấu cùng với giọng nói lạnh lùng của Châu Triết.

Cậu ấy để tôi trút giận bằng cách đánh đập mắng mỏ tùy ý, miễn không c.hết người là được.

Tôi lấy tay Châu Triết ra, nhìn cậu ấy hỏi: “Bọn họ bị cậu đánh à ?”

 "Ừm."

 "Tớ cũng không ngờ được, thì ra học sinh giỏi thì đánh nhau cũng giỏi như vậy."

 "Còn nhiều chuyện mà cậu không biết nữa, cậu muốn tìm hiểu tớ không ?"

Đây là lời mời của cậu ấy, lẽ ra tôi phải rất vui mừng, nhưng tôi lại thấy sự né tránh và lo lắng trong mắt cậu ấy.

Châu Triết đưa cho tôi một chiếc điện thoại, trong album ảnh ngoài video tôi bị bọn họ bắt nạt còn có những bức ảnh thân mật của Tống Chi Chi và tên đầu gấu.

Không ngờ ngoài mặt Tống Chi Chi giả vờ ngoan hiền nhưng sau lưng lại giở trò đồi bại như vậy.

Cảm giác nặng nề quá lớn, tôi không thể xem tiếp được nữa.

Chỉ cần có những bằng chứng này, tôi có thể chứng minh là mình vô tội và cũng có thể khiến Tống Chi Chi vĩnh viễn không thể đứng lên nữa.

Tôi nhìn Châu Triết với ánh mắt đầy biết ơn.

Châu Triết sắc mặt bình tĩnh, cậu ấy xoa tóc tôi: "Bị bắt nạt thì phải đánh trả, đánh không lại thì hãy nhẫn nhịn. Đến lúc nào đó rồi sẽ có cơ hội đánh trả thôi, cậu còn rất trẻ, đừng lúc nào cũng nghĩ đến cái chết, điều đó thật có lời cho họ."

Châu Triết thực sự không biết cách an ủi người khác.

Nhưng tôi bị sự nhẹ nhàng của cậu ấy làm cho cay hết cả mắt: "Biết rồi, học sinh giỏi."

Lần này, tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa, và tôi cũng sẽ không tha thứ cho Tống Chi Chi nữa.

----------

Về đến nhà, tôi trực tiếp đưa điện thoại cho bố mẹ xem.

Bọn họ nghi ngờ cầm điện thoại lật giở album ảnh, sắc mặt ngày càng khó coi.

Như dự đoán, họ cũng không xem hết album.

Mẹ tôi dường như đã bị sốc nặng, bà bàng hoàng ngã xuống ghế sofa, không nói một lời.

Tống Chi Chi hoảng sợ muốn giật điện thoại.

Trong cơn hoảng loạn, bố đã đập điện thoại về phía của Tống Chi Chi.

Chỗ xương trán của Tống Chi Chi bị rách ra, máu đỏ sẫm chảy xuống đuôi mắt.

Chị ấy sững sờ nhìn chiếc điện thoại vỡ nát trên sàn , sau một hồi im lặng, cuối cùng cũng thốt ra lời nguyền độc ác nhất được giấu trong lòng.

"Tống Niệm Chi sao mày không chết đi ! Tại sao mày còn trở về làm gì ? Tại sao mày lại phá hủy những gì mà tao khó khăn lắm mới lấy lại được ?"

Tống Chi Chi lảo đảo đứng lên, ánh mắt đen kịt quét qua mọi người, đột nhiên điên cuồng hét lớn: "Tôi không sai, người sai là mấy người."

Chị ấy vừa trở về phòng vừa ngân nga một điệu nhạc quái lạ, khóa cửa lại nhưng tiếng khóc thét chói tai vẫn vang lên.

Trái tim của mọi người cứ như bị bao phủ bởi sự u ám và ngôi nhà từng ấm áp một thời giờ đã tan vỡ.

Nhưng ngày hôm sau, Tống Chi Chi lại cư xử như một người bình thường.

Chị ấy làm nũng với mẹ như mọi khi, nói rằng chị ấy muốn ăn cua lông vào bữa tối và nói với bố rằng đừng quên mua cho chị ấy một quả cầu pha lê lớn khi bố đi làm về, thúc giục anh trai mau chở chị ấy đến trường.

Không một ai muốn để ý đến chị ấy nhưng chị ấy vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Như thể chị ấy vẫn là cô công chúa nhỏ được mọi người yêu mến.

Khi đó tôi vẫn nghĩ chị ấy rất đáng thương.

Nhưng sau này tôi mới biết, con người một khi phát điên thì rất đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play