Việc tôi bị bố mẹ ép đến bệnh viện xét nghiệm đã nhanh chóng lan truyền trong khu nhà và trong trường.

Tin đồn lan truyền với tốc độ chóng mặt, một truyền mười, mười truyền trăm.

Mọi người bàn luận và đánh giá sau lưng tôi. Nói rằng tôi không chỉ hút thuốc, uống rượu và đánh nhau mà còn dây dưa với nhiều nam sinh ở trường, nói tôi có thai mà cũng không biết là của ai, vì vậy chỉ đành đến bệnh viện phá thôi.

Hết chậu nước bẩn này đến chậu khác đổ lên người tôi, họ có thể nói tôi tồi tệ cỡ nào thì cứ nói tồi tệ thế đó.

Tất nhiên, cũng có một số người có nước mắt cá sấu. Trước mặt thì nói tôi đáng thương, nhưng cũng chính họ lại là người thổi gió vào thêm, đổ dầu vào lửa, khiến cuộc đời của tôi càng thêm bi thảm.

Kể từ đó, mỗi lần bố mẹ nhìn thấy tôi thì họ sẽ mắng mỏ tôi thậm tệ, nói rằng tôi làm họ mất mặt và xấu hổ khi gặp người khác.

Khi tin đồn lên đến đỉnh điểm, tôi suýt bị đuổi học.

Lúc đó, cả thế giới của tôi như chìm trong bóng tối, trái tim tôi bắt đầu thối rữa.

Tôi trở nên im lặng, không ăn được gì, mất ngủ suốt đêm. Mỗi khi nhắm mắt lại tôi chỉ nghe thấy những lời lăng mạ, buộc tội và chế giễu.

Tôi cảm thấy rằng mình bị bệnh, tôi cảm thấy mình như bị vỡ vụn, cảm thấy bản thân sống không còn ý nghĩa gì nữa.

Có phải chỉ cần tôi c.hết thì bố mẹ mới chịu tin tôi, những lời đồn đoán sẽ dừng lại và họ sẽ ăn năn hối cải.

Nhưng tôi vẫn không đủ can đảm, tôi sợ một mình, sợ đơn côi đi trên con đường xuống Hoàng Tuyền.

Tôi chỉ mới mười bảy tuổi, tôi vẫn còn rất nhiều việc chưa làm, nhiều nơi chưa đi, tôi không cam tâm.

Tôi lang thang trên phố trong sự bàng hoàng, không biết nên đi về đâu.

Đến góc ngõ, tôi thấy một thiếu niên hai tay đút vào túi quần đang đứng dựa vào tường. Giàn hoa giấy sum suê nhô ra khỏi tường đổ bóng lên người cậu ấy.

Châu Triết đưa tay về phía tôi, trong lòng bàn tay cậu ấy có một cây kẹo mút: "Ăn kẹo không ?"

Trước giờ tôi vẫn yêu thầm Châu Triết.

Cậu ấy không giỏi Ngữ văn nên sẽ mượn bài tập của tôi về chép, còn tôi không giỏi toán nên sẽ nhờ cậu ấy chỉ bài.

Chúng tôi đã từng trực nhật cùng nhau, từng cùng nhau đọc sách trong thư viện và từng cùng nhau ngẩn ngơ trên hành lang.

Cậu ấy là một người thờ ơ và xa cách, chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau, tình bạn cũng khá nông cạn. Nhưng mỗi lần tiếp xúc với cậu ấy đều khiến trái tim tôi đập nhanh hơn và tôi nghĩ đó là một niềm vui thầm kín chăng.

Tôi mong được gần cậu ấy hơn, nhưng không phải ở tình trạng như bây giờ.

Tôi không muốn cậu ấy thấy tôi trong bộ dạng hỗn loạn như hiện tại.

Tôi vội vàng quay người rời đi nhưng cậu ấy lại chạy tới chặn trước mặt tôi, chậm rãi xé lớp giấy gói kẹo: “Há miệng ra.”

Tôi cứ như bị cậu ấy mê hoặc vậy, từ từ khẽ mở miệng. Cậu ấy đưa cây kẹo mút vào miệng tôi, tôi ngậm miệng lại, ngọt lắm nhưng sao nước mắt lại cứ chảy dài trên mặt.

Tuy nhiên, bí mật của tôi rất nhanh đã bị Tống Chi Chi phát hiện.

Chị ấy lấy trộm nhật ký của tôi và nhờ người đọc nó trên đài phát thanh của trường. Những suy nghĩ mà tôi ấp ủ cẩn thận bấy lâu nay giờ đây bị người ta chế giễu.

Tôi hỏi chị ấy tại sao lại đối xử như thế với tôi.

Nhưng chị ấy trốn sau lưng anh trai cứ như một con mèo con đang sợ hãi.

Diễn xuất thực sự tốt, anh trai tôi cũng tin điều đó.

Đó là lần đầu tiên anh trai nổi nóng với tôi, lần đầu tiên mắng tôi: “Tống Niệm Chi em không biết xấu hổ hay sao, em đã phạm quá nhiều lỗi lầm rồi mà còn không biết hối cải, giờ còn muốn ức hiếp Chi Chi, xem ra trước đây mọi người đều đối xử với em quá tốt có phải không!"

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm cái tên của mình, mọi ủy khuất, bất bình và tức giận lập tức bùng nổ.

Tống Chi Chi đã giành lấy búp bê của tôi, phòng của tôi, bố mẹ tôi và anh trai của tôi.

Chị ấy khiến tôi trở thành trung tâm của tin đồn, khiến tôi bị mọi người ghét bỏ.

Bây giờ ngay cả tình yêu thầm kín đẹp đẽ, non nớt của tôi cũng bị phá hủy.

Tôi mất đi lí trí, chạy về nhà, cầm lấy kéo, cứ như điên vậy cắt hết những con búp bê mà tôi thích nhất.

Mẹ tôi dùng hết mọi sức lực để mắng tôi, tức đến mức ngất đi.

Còn bố tôi tát liên tiếp mấy cái lên mặt tôi, má tôi trở nên bỏng rát.

Anh trai thì kéo chị gái về phía sau lưng mình, nói tôi ích kỷ, bốc đồng là do mọi người chiều chuộng tôi quá mức mà nên.

Nhưng bọn họ đều quên hết những gì mà họ đã từng nói, họ nói tôi vĩnh viễn là cô công chúa bé nhỏ của họ, khi ở cạnh bọn họ thì có thể tùy ý phá phách, gây sự vô điều kiện.

Tôi bị nhốt ngoài ban công để tự mình suy ngẫm.

Bọn họ là người thân cận nhất với tôi, nhưng bây giờ họ cũng là người đối xử vô tình nhất.

Buổi đêm vào tháng một, lạnh đến mức cả người tôi đều run cả lên.

Thật ra tôi rất sợ đau, cũng rất sợ chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play