Ta có thể còn sống sót ở chùa Vân Sơ dĩ nhiên cũng không phải là loại lương thiện gì.
Tất cả ni cô Hoa Kinh đều biết, làm ni cô ở chùa Vân Sơ là không hề dễ, tỉ lệ t.ử vong rất nhiều.
Ta ở chùa Vân Sơ mười tám năm, gặp rất nhiều trận ám sát, to nhỏ đều có.
Đã đổi rất nhiều lứa ni cô mà ta vẫn bình yên vô sự.
Ta tập võ từ thuở nhỏ, trời sinh kỳ tài.
Nếu không phải là thân nữ nhi, lại còn là công chúa cao quý, có khi ta có thể xách thương lên ngựa g.i.ế.t địch báo quốc.
Đáng tiếc, ta lại là nữ tử.
Ngực ta có “đồi núi”, cũng không thể lộ ra chút nào.
Ta chỉ có thể làm ra vẻ nhỏ bé yếu đuối không nơi nương tựa, tìm kiếm chút thương xót của phụ hoàng mẫu hậu.
Mà ta không biết, sự thương xót này có thể kéo dài bao lâu.
Dù sao thì không ai muốn luôn phải sống trong sự áy náy.
Ngụy Chiêu đóng cửa đủ bốn chín ngày mới được ta thả ra, y giống như một con sói bị chọc tức, vừa được thả, đã hùng hổ khí thế xuất phủ.
Ta cho là y muốn về tướng phủ tố khổ, ai ngờ lại là đi Hồng Ngọc Lâu…
Đồng thời đi lần này là ba ngày…
Hồng Ngọc Lâu là chỗ nào?
Là cái động mà các quyền quý Hoa Kinh tiêu tiền.
Cô nương bên trong thực sự là đỉnh cao.
Ta nghe được tin, tức quá mà bật cười.
Ngụy tướng thông minh một đời, không ngờ lại sinh ra một kẻ quần áo là lượt.
Được lắm, đúng lúc ta cũng muốn nhìn xem Hồng Ngọc Lâu là cái gì, là sản nghiệp của kẻ nào.
Ta nhiều người khí thế cuồn cuộn đi về phía Hồng Ngọc Lâu.
Đường đường công chúa làm loại chuyện này cũng thực sự mất thể diện, nhưng mà ta thì không sao cả, ai bảo ta lớn lên trong chùa, là một công chúa điêu ngoa không có người dạy bảo đâu?
Ta bước chân vào Hồng Ngọc Lâu, bị sự tráng lệ bên trong làm cho kinh sợ.
Đồ vật bên trong mọi thứ đều tuân thủ lễ chế nghiêm ngặt, nhưng để một nơi như thế này tuân thủ theo lễ chế quả là tốn tâm, thật sự là tốn một số tiền lớn.
Ta ngồi xuống ở đó, ba trăm cấm vệ quân phủ công chúa đương nhiên sẽ từng lớp từng lớp vây quanh.
Tất cả tú bà, quy công (*), cô nương, ân khách đều bị dồn xuống dưới, trong đó cả cả Ngụy Chiêu đã uống đến say khướt.
(*) chỉ người làm tạp vụ trong kỹ viện.
Ta che mũi, ngăn mùi rượu, lại giả bộ thương tiếc dùng khăn lau lung tung lên mặt Ngụy Chiêu.
Ta cảm thấy Ngụy Chiêu bỗng nhúc nhích, cố gắng thoát khỏi sự khống chế, ngẩng đầu lên mặt cứng lại.
Ta âm thầm véo tay hắn một cái, nhìn y nhịn đau cũng không dám làm gì, ta thật sự là vui mừng.
Ta nhìn về phía tú bà, trầm mặt.
Trương ma ma quát, “Một ả tiện tịch, còn không xứng cùng công chúa nói chuyện, gọi chủ tử của ngươi ra đây bồi tội với công chúa.” Đáng khen cho Trương ma ma.
Không hổ là trợ thủ đắc lực mà mẫu hậu ban cho ta.
Tú bà không dám do dự, rất nhanh đã sai người đi bẩm báo.
Không bao lâu, người trở về, phía sau có một người có vẻ là quản sự đi theo, cầm một cái hộp, rất cung kinh giao cho ta.
“Công chúa, lúc trước Hồng Ngọc Lâu không có chủ tử, từ ngày hôm nay, ngài chính là chủ tử của Hồng Ngọc Lâu.”
Đây là giấy tờ nhà, giấy tờ đất.
Quả là ra tay hào phóng.
Dễ dàng đưa Hồng Ngọc Lâu cho ta, còn có thể nhanh chóng làm thỏa đáng mấy thủ tục này, lợi hại!
Nhưng mà, ta biết, những thứ này không phải cho ta.
Bọn hắn đưa cho Hoàng hậu ở sau lưng ta.
Ta khẽ cười.
Xé mấy tờ giấy kia.
“Thái tổ hoàng đế có lệnh, quan viên không được buôn bán, không được cùng dân tranh lợi, bản cung thân là công chúa Hoàng gia đương nhiên sẽ không vi phạm tổ huấn, các ngươi đây là muốn bản cung cố tình vi phạm?”
Người kia biến sắc.
Mà vào lúc này, bỗng nhiên Ngụy Chiêu khó chịu kêu rên.
Khuôn mặt tuyết trắng của hắn bỗng dần đen sạm, đúng là dấu hiệu trúng độc.
Ta vỗ bàn đứng dậy.
“Các ngươi dám hạ độc phò mã? Người đâu, bắt hết đám người này cho bản cung.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT