Hồng Ngọc Lâu bị ta niêm phong.

Ngụy Chiêu được ta nhấc về nhà. 

Thái y trong cung vội vàng chạy đến, với độc của Ngụy Chiêu lắc đầu liên tục.

“Loại độc này vô cùng kỳ quái, không có thuốc nào chữa được, công chúa xem ra phải nghĩ cách khác.”

Ngụy Chiêu hôn mê bất tỉnh.

Sau tân hôn ta là một nàng công chúa si tình, tất nhiên là cần phải chạy vào trong cung tố khổ với mẫu hậu. 

Ta quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, không rên một lời.

Mà lúc này, Khang Nhạc đang nũng nịu trong ngực mẫu hậu, lay lay người bà.

“Mẫu hậu, van cầu ngài mau cứu A Chiêu, con không chịu được A Chiêu c.h.ế.t, con muốn chàng còn sống.”

Mẫu hậu bị lay lay người không chịu được, cưng chiều thở dài.

“Con đó! Thật là…khó khi nào hai tỷ muội các con đồng tâm như vậy, mẫu hậu sẽ giúp hai đứa lần này, lần sau không thể như thế này nữa.”

Bà lại nhìn về phía ta, đôi mắt sâu thêm mấy phần. 

“Tử Ngọc, con cũng sát sao phò mã hơn nữa, vẫn còn là tân hôn, nó làm như thế, thực sự là không ra thể thống gì, đây chính là một bài học. 

Ta cung kính dạ vâng.

Mẫu hậu như bị nghẹn, khẽ thở dài.

“Giữa hai mẹ con ta, không cần xa lạ như thế, qua thời gian nữa, con sẽ hiểu được tâm ý của mẫu hậu.”

Ta ngẩng đầu, lộ ra nụ cười cảm kích, cố gắng để ánh mắt của mình trông chân thành một chút.

Lúc ta rời khỏi cung Trường Ninh thì Khang Nhạc đuổi theo.

“Triệu Tử Ngọc, tỷ đứng lạ!”

Ta dừng bước, ngoái lại nhìn nàng.

Mắt Khang Nhạc hơi đỏ, có vẻ vừa khóc xong, nàng thật sự thích Ngụy Chiêu. 

Thần sắc trên mặt nàng thay đổi, cuối cùng vì Ngụy Chiêu, buông xuống sự kiêu ngạo và tự tôn của mình.

“A Chiêu như thế nào? Ta muốn gặp A Chiêu.”

Ta thản nhiên nói, “Ngụy Chiêu rất tốt, không nhọc công chúa đại giá.”

“Triệu Tử Ngọc, ta chỉ muốn đi gặp A Chiêu một chút, tỷ đừng khinh người quá đáng.” Khang Nhạc trợn tròn mắt.

Dung mạo của nàng xinh xắn đáng yêu, bộ dáng như vậy thật khó khiến người ta tức giận được, trái lại còn khiến người khác thấy thương tiếc.

Đáng tiếc, ta lại không có chút thương tiếc nào.

Trước dung nhan tuyệt thế, đáng yêu thì có đáng gì?

Ta lười để ý đến nàng, xoay người rời đi.

Khang Nhạc lại ở phía sau nói to: “Triệu Tử Ngọc, đừng tưởng ta không biết, tỷ chính là ghen tị với ta, tỷ ghen tị với ta nên mới cướp đi Ngụy Chiêu, cướp đi phủ công chúa, sao tỷ lại xấu xa như vậy?”

Ta cười.

Ta ghen tị với nàng?

Ai sẽ ghen tị với một con chim hoàng yến đây.

Nực cười.

Ta để lại cho nàng một câu.

“Không bằng muội đi cầu xin mẫu hậu, nếu mẫu hậu cho muội đến, muội đến, bản cung sẽ không cản.”

“Tỷ cho rằng ta không dám? Ta đi.”

Khang Nhạc tức giận chạy về phía cung Trường Ninh.

Ta vẫn luôn chờ Khang Nhạc đến, nhưng vẫn không đợi được.

Ta nhìn lên trăng trên ngọn liễu, lại nhìn cho tới khi mặt trời mọc.

Cũng đã rõ, mẫu hậu vẫn là thương Khang Nhạc, cho nên, không muốn nàng rơi vào những trận tranh đấu này, nhưng hết lần này tới lần khác, bà vẫn để cho ta bị rơi vào. 

Cho dù đúng là ta cam tâm tình nguyện.

Nhưng khi đó, nếu bà cản ta một chút, ta cũng sẽ cảm ơn ân tình của bà…

Ta không chờ được Khang Nhạc đến, lại chờ được tin tức của Hồng Ngọc Lâu. 

Mẫu hậu trong lúc giận dữ, điều tra tường tận về Hồng Ngọc Lâu, tra được Hồng Ngọc Lâu chính là sản nghiệp của Tả tướng.

Phụ hoàng hạ chỉ khiển trách Tả tướng, tả tướng đóng cửa hối lỗi, mà phụ hoàng cũng thừa cơ cắt giảm thế lực của Tả tướng. 

Ta khẽ thở dài một hơi, tạm thời coi như Ngụy gia đã được bảo vệ.

Phụ hoàng cũng không quá ngu xuẩn, đương nhiên sẽ không cùng lúc xử lý cả hai vị Tể tướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play