Sự thật thì ta có đại sự muốn làm.

Ngụy Chiêu là mồi câu, có mồi câu, tự nhiên sẽ có cá cắn câu.

Rất nhanh, Ngụy tướng đã đến bái phỏng phủ công chúa.

Ta mời Ngụy tướng vào.

Khí thế Ngụy tướng đoan chính, cúi đầu ngồi ngay ngắn như một bức tượng Phật.

Ông ta đợi ta mở miệng, ta thì cứ vậy mà thong thả dùng bữa.

Sau khi dùng bữa xong, ta rửa sạch tay, dùng ngọc thủ cao mà mẫu hậu ban thưởng, bắt đầu tỉ mỉ bôi dưỡng.

Thật lâu, ta mới nói: “Ngụy tướng, ngài đã từng gặp ta chưa?”

Trong mắt Ngụy tướng thoáng có vẻ ngạc nhiên.

Tướng gia đương triều tất nhiên sẽ không quen biết Trường An công chúa ở bên trong chùa miếu.

Nhưng ông ta là phụ thân của Ninh Tắc, có lẽ đã từng thấy qua ta.

Hiển nhiên Ngụy tướng cũng nghĩ đến tầng này, ông ta khẽ thở dài, chấp tay một cái.

“Đa tạ công chúa hào hiệp ra tay tương trợ, bảo vệ Ngụy gia, Ngụy gia thiếu ngài một phần ân tình.”

Lại đến ta kinh ngạc.

Không nghĩ tới, ông ta sẽ nhận.

Ngụy tướng cay đắng nói, “Công chúa đoán không sai, lão thần đã từng ba lần cầu thân với bệ hạ, đều bị bệ hạ cự tuyệt.”

Ta gật đầu.

Làm gia chủ của Ngụy gia, Ngụy gia đang đón mưa bão như thế nào, so với người khác Ngụy tướng cảm nhận càng rõ rệt hơn.

Ông ta mưu tính muốn Ngụy Chiêu thông gia với Khang Nhạc, muốn lấy lòng phụ hoàng, để phụ hoàng yên tâm.

Đáng tiếc, việc phụ hoàng đã quyết định, ngay cả mẫu hậu cũng chưa chắc có thể khiến ông thay đổi quyết định.

Vào thời điểm Ngụy tướng tuyệt vọng, đành phải từ bỏ Ngụy Chiêu, dồn tinh lực bồi dưỡng trưởng tử và thứ tử Ngụy gia.

Đừng nhìn đại huynh và nhị huynh của Ngụy gia không có danh tiếng hiển hách, nhưng luận về tài năng đều vượt xa Ngụy Chiêu.

Tội nghiệp Ngụy Chiêu không hề hay biết chiếc danh tiếng đệ nhất quý công tử Hoa Kinh là do phụ thân mình tỉ mỉ dựng lên.

Cũng vì hắn lớn lên có một tướng mạo rất được, mà gương mặt ấy đã khiến Khang Nhạc công chúa vừa gặp đã cảm mến.

Phụ hoàng không chịu tứ hôn, Ngụy gia bấp bênh.

Đúng vào lúc này, ta xuất hiện, chọn Ngụy Chiêu.

Ngụy Chiêu từ một đứa con rơi, lại biến thành một quân cờ chân chính, mà bản thân không hay biết.

Ngụy tướng thật tâm thật ý hành lễ với ta.

Ta cũng thản nhiên nhận lấy.

Sau ta hỏi hắn.

“Bản cung cùng Ninh Tắc quen biết, có phải do ngài sắp xếp?”

Toàn thân Ngụy tướng run lên, đột nhiên quỳ xuống.

“Vi thần sợ hãi, vi thần không dám.

Ta từ trên cao nhìn ông ta ở dưới, ở trên
mặt ông ta không thấy một xíu chột dạ.

Ta có chút thở phào, thực thì, ta và Ninh Tắc gặp nhau cũng là ngẫu nhiên.

Bất kể như thế nào, Ninh Tắc ch.ết rồi, vẫn là vì ta mà chết.

Mà nếu thật do Ngụy tướng sắp xếp, ta cũng cảm ơn ông ta, khi tuổi tơ ta lạnh lẽo cô đơn đưa tới một tia ánh sáng.

Ta lấy từ trong ngực ra một viên ngọc bội ném cho Ngụy tướng.

“Đây là ngọc bội của A Tắc, đưa lại cho Ngụy tướng làm kỷ niệm.” Ta nhắc nhở ông ta, đừng quên A Tắc.

A Tắc chỉ có một mình ông ta là người thân, nếu ông ta không hóa vàng mã cho A Tắc, thì lúc ở dưới suối vàng có lẽ A Tắc sẽ phải sống nghèo khổ.

Ngụy tướng nắm chặt ngọc bội, che giấu sự u buồn.

Lúc sau ông ta nói: “Hay là vi thần đi khuyên A Chiêu, nói ra việc bệ hạ cự hôn cho nó biết?”

Ta cười.

“Nói cho hắn biết làm cái gì? Hắn sẽ tin sao?”

Để hắn hận bản cung cũng tốt, bản cung đối với hắn cũng không chút tình cảm.

“Còn để hắn quấn lấy bản cung, bản cung ngại phiền.”

“Ngụy tướng cũng biết con trai mình, lúc yên tĩnh như một bông hoa, nếu cho hắn biết, bản cung chỉ sợ diễn không nổi, tự tau giết hắn."

Ngụy tướng im lặng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play