Ngụy Chiêu say khướt ngã trái ngã phải đi vào động phòng, nhìn từ trên xuống dưới đều nhận ra được là hắn cũng không tình nguyện.
Hắn cũng không có chút nào che giấu, trên khuôn mặt ửng đỏ say rượu, một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng.
Hắn hận ta.
Nhưng ta cũng không để ý chút nào.
Ta - Trường An công chúa Triệu Tử Ngọc, bây giờ chính là tân sủng Hoa Kinh.
Ta vì nước cầu phúc mười tắm năm, tuổi xuân đều trôi qua tại chùa, bây giờ vinh quang trở về, hoàng hậu đối với ta dĩ nhiên là muốn gì được nấy.
Ngay cả Khang Nhạc công chúa được hoàng hậu sủng ái mười tám năm cũng phải tránh ta.
Một Ngụy Chiêu nhỏ bé, có thể làm gì được ta?
Nhưng nhìn gương mặt này, thật sự ta không tức giận được.
Ngụy Chiêu bộ dáng lớn lên anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, phiêu dật như tiên, với dung mạo như thế này nuôi trong phủ nhìn cũng gọi là cảnh đẹp ý vui. Ngụy Chiêu đi đến trước mặt ta, nhếch mép cười.
Hắn tức giận cởi bỏ lớp áo đỏ hoa phục bên ngoài, lớp áo trong cùng rõ ràng là một bộ đồ tang màu trắng nhìn chói mắt.
Hắn đúng là phu quân của ta, đồ hắn mặc cũng là đồ tang, rất rõ ràng là hi vọng ta chết
Sắc mặt Trương ma ma đại biến, mở miệng trách mắng.
“Phò mã, sao ngài lại dám vô lễ như thế?”
Ta vẫy tay, ta hiệu cho Trương Ma Ma im lặng.
Ta bình tĩnh nói: “Ngươi thấy vui không?”
“Ngài biết rõ còn cố hỏi!”
Ngụy Chiêu nghiến răng nghiến lợi, hẳn uống rượu, say rồi nên có lẽ cũng không thèm cố kỵ.
“Nếu không phải ngài, ở chỗ này thành thân vào giây phút này chính là ta cùng Doãn Nhi.”
Nhưng bây giờ, ta đã trở về, phủ công chúa này cũng thuộc về ta.
Ta mỉm cười.
Thì ra cảm giác cướp đồ vật của người khác lại thoải mái như thế.
Khó trách trước đây phụ hoàng không chỉ cướp đoạt ngôi vua của Tiên hoàng, còn chiếm đoạt cả hoàng hậu của Tiên hoàng nữa.
Mẫu hậu của ta, năm đó chính đệ nhất mỹ nhân Hoa Kinh, khiến cho cả hai vị hoàng tử đều động lòng.
Tiên hoàng trước một bước ôm mỹ nhân về.
Mà phụ hoàng chỉ là kẻ đến sau, ấy mà không chỉ có giết chết tiên hoàng chiếm ngai vàng còn đổi thân phận hoàng tẩu, danh chính ngôn thuận giữ lại bên người làm hoàng hậu của chính mình.
Chưa nói đến ta không biết Ngụy Chiêu và Khang Nhạc là lưỡng tình tương duyệt, cho dù biết, chuyện hôm nay ta làm ra, cũng chỉ là làm theo Tiên hoàng.
Ngụy Chiêu trước mắt đây, cũng đúng là đệ nhất mỹ nam tử của Hoa Kinh.
Hồi còn ở chùa Vân Sơ, đã nghe qua danh tiếng của hắn.
Lúc ấy không chú ý, cho đến khi gặp, ta mới biết ta nông cạn.
Thật sự dáng vẻ của hắn rất đẹp.
Chỉ tiếc, đầu óc không được tốt.
Khó trách lại chỉ là con rơi của Ngụy gia.
Nhưng mà, nếu nói lời này cho Ngụy Chiêu nghe, chỉ sợ có đánh chết hắn cũng không tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT