Sau ngày đại hôn, công chúa cần phải vào trong cung bái kiến phụ hoàng mẫu hâu.

Sau mấy lần thúc giục, Ngụy Chiêu từ từ mới đến.

Giữa hai đầu lông mày lộ rõ sự chán ghét.

Ta cũng không thèm để ý, bãi giá đi về phía trong cung.

Thái giám dẫn đường, vừa cung kính lại hời hợt.

Hậu cung là thiên hạ của mẫu hậu, mẫu hậu thực sự yêu thương ai chiều chuộng ai, những người này đều rất tỏ tường.

Ở trong Trường Ninh cung ta gặp phụ hoàng, mẫu hậu và Khang Nhạc.

Đôi mắt Khang Nhạc sưng lên như quả hạch đào, khóe mắt đỏ ửng, rất rõ là vừa khóc xong, nàng có chút ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác, có vẻ nghĩ đến điều gì đó, không được tự nhiên ngẩng đầu lên, không cam lòng yếu thế nhìn về phía ta, cũng không hề chớp mắt nhìn về phía Ngụy Chiêu.

Mà Ngụy Chiêu cũng như vậy.

Một đôi bích nhân, vì ta, mà mãi xa cách tận chân trời.

Thật sự là thê thảm!

Ta hành lễ có thứ tự nề nếp.

Mẫu hậu mỉm cười, vẫy tay cho phép ta tiến lên.

“Với phụ hoàng mẫu hậu, sao phải câu nệ như vậy? Doãn nhi, con nên noi theo Tử Ngọc học quy củ, nếu ngày nào đó con được như Tử Ngọc, mẫu hậu cũng không cần bận tâm.”

Ta nhoẻn cười ấm áp, cúi đầu xuống, mặc cho mẫu hậu đang nắm hơi chặt những ngón tay có vẻ thô ráp của ta.

Hài tử lớn lên trong thôn quê, không có được sự tinh tế như vậy (ở đây ám chỉ là tay không được mềm mại nhỏ nhắn).

Mẫu hậu dừng một chút, buông tay ta, ý cười cũng ảm đạm đi vài phần.

Mắt Khang Nhạc lại đỏ lên, nàng cắn môi, dậm chân liên tục.

“Mẫu hậu ngài không cần có mới nới cũ, nếu như con cũng giống như Trường An công chúa, sao có thể rơi xuống tình trạng này?”

Một câu nói, đều khiến cho phụ hoàng và mẫu hậu biến đổi sắc mặt.

Ta che đi ý cười trong mắt, lặng lẽ trong lòng cho Khang Nhạc một cái tán.

Chỉ bằng một câu đắc tội nhiều người như vậy, ít người có bản lĩnh, Khang Nhạc là đệ nhất không ai dám là thứ hai.

Chỉ bằng điểm này, nàng và Ngụy Chiêu

thực sự là giai ngẫu thiên thành.

Rốt cục Khang Nhạc cũng kịp phản ứng.

Nàng lưỡng lự một chút, sau đó vùi đầu vào ngực mẫu hậu, vừa ôm vừa lay, còn lặng lẽ kéo tay áo của phụ hoàng.

Rất nhanh, hai người đế hậu bị nàng chọc cười.

Ba người, vui vẻ hòa thuận.

Ta giống như một người ngoài.

Không, ta chính là một người ngoài.

Mẫu hậu lại hỏi thăm ta vài câu sau đại hôn như thế nào, rồi đuổi ta rời đi, thậm chỉ giữ lại ăn một bữa cơm cũng không có.

Ra khỏi Trường Ninh cung, ta cũng không giữ được nụ cười trên mặt.

Ta mặc bộ đồ công chúa hoa mỹ, uyển chuyển di chuyển về phía trước, Ngụy Chiêu thì vừa đi vừa dừng, mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau.

Ta đứng ở chỗ rẽ chờ hắn, thấy hắn đã dừng lại hẳn.

Mà sau hắn, có Khang Nhạc công chúa nâng váy, giống như chim yến lao về tổ, vồn vã đuổi theo.

Lúc hai người chuẩn bị nắm tay, ta bước ra, khế ho một tiếng.

Mà đôi uyên ương sắp nắm chặt tay nhau kia bỗng dừng lại.

Ngụy Chiêu xanh mặt hung hăng lườm ta, mà Khang Nhạc vừa thẹn vừa xấu hổ.

Trước đó chưa có ta, nàng đúng là công chúa được sủng ái nhất ở trong cung, mà sau khi ta trở về, cuộc sống vô ưu vô tư của nàng có chút mù mịt.

Nhưng hết lần này “đám mây mịt mù” là ta cũng không có chút tức thời, không có ý định di chuyển ra chỗ khác.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng, Ngụy Chiêu ra vẻ quyết tâm, xốc lên hỉ phục màu đỏ, lộ ra một góc áo bên trong màu trắng, là áo vải gai, chính là đồ tang lễ. “Khang Nhạc, trái tim thần không thay

đổi, ngài yên tâm!”

Yên tâm cái gì?

Dĩ nhiên là sẽ không bị ta làm bẩn.

Hắn tự quyết muốn thủ thân như ngọc vì Khang Nhạc.

Khang Nhạc thốt lên một tiếng, dĩ nhiên là vui mừng.

Ý mừng trên mặt nàng không giấu được, liếc mắt nhìn về phía ta.

Nàng chế giễu ta, có được người lại không chiếm được trái tim.

Ta cũng cười.

Hai con chim hoàng yến vô tư vô lo này, sống thật đơn thuần.

Trên đường trở về.

Ngụy Chiêu ngồi im trong góc xe, sợ ta chọc ghẹo hắn.

Ta cảm thấy buồn cười, không nhịn được muốn trêu chọc hắn, muốn xem có phải đầu hắn bị hỏng hay không.

Ta hỏi, “Ngươi thật sự cho rằng, nếu không có ta, ngươi và Khang Nhạc có thể ở bên nhau?”

“Đó là dĩ nhiên, phụ thân thần đã cầu thân với bệ hạ, chỉ kém một xíu nữa là ý chỉ tứ hôn của bệ hạ sẽ đến Ngụy phủ, nhưng mà vì người..”

Ngụy Chiêu càng nói càng tức giận, con ngươi đỏ lên, hắn đấm một cái vào thành xe, tay chảy máu, vẫn nhất quyết không chịu kêu đau.

Hắn rất vất vả nhịn đau mà ta cũng vậy, rất vất vả nhịn cười.

Dù sao bây giờ ta cũng thật sự là một người ngoan tâm đoạt ái, tham luyến mê sắc, một công chúa xinh đẹp mà si tình, ta vì tình mà khổ sở, tinh thần chán nản, dù có như thế nào cũng không được cười.

Trở về phủ công chúa.

Ngụy Chiêu không cần đợi ra ra lệnh, tự giác đi trước về phía hậu viện.

Ta nói: “Đợi đã.”

“Triệu Tử Ngọc, ngài còn muốn như thế nào!” Ngụy Chiêu đè nén lửa giận.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, nói với Trương ma ma.

“Truyền lệnh của bản cung, phò mã quyết lấy thân mình bái tế tình yêu, cần giữ hiếu bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong bảy bảy bốn mươi chín ngày này, phò mã phải niệm kinh, đóng cửa hỗi lỗi, không cho phép ai được quấy rầy.”

“Vâng!” mặc dù Trương ma ma ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ đáp ứng.

Ngụy Chiêu kinh hãi.

“Ngài muốn giam lỏng ta?”

Ta không thèm quan tâm, đi lướt qua bên cạnh hắn.

Phải!

Ta muốn giam lỏng hắn.

Dù sao thì Triệu Tử Ngọc ta đây cũng là kẻ phát cuồng vì yêu, giam lỏng một tên phò mã như hoa như ngọc, cũng không bị gì mà?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play