Ta cho Ngụy Chiêu hai lựa chọn.

Một là bây giờ cởi bỏ đồ tang, ta sẽ bỏ qua.

Hai là hắn cứ mặc đồ tang cút ra hậu viện ngủ, đêm động phòng thì không cần.

Ngụy Chiêu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, quả quyết lựa chọn cái thứ hai.

Hắn muốn thủ thân vì Khang Nhạc.

Hắn vội đi nhanh về phía hậu viện.

Trương ma ma ngạc nhiên.

“Công chúa, ngài thật hả phò mã đi?”

“Không thì sao?”

Ta ra lệnh cho bà giúp ta tháo xuống châu quan nặng nề.

Ta nhìn xuống móng tay đỏ xinh, ánh nến chiếu rọi, vô cùng lộng lẫy.

Đáng tiếc.

Lần đầu tiên trong đời ta mặc đồ đẹp như vậy, nhan sắc tuyệt mỹ như vậy, vậy mà lại không phải vì người kia.

Lúc ta còn ở chùa Vân Sơ, đã quen biết Ninh Tắc. Hắn là con trai của mấy người nông dân

dưới núi, tướng mạo cũng dễ nhìn.

Ta ở chùa Vân Sơ mười tám năm, thường lén lút xuống núi tìm hắn vui đùa, chúng ta cùng nhau bắt cá, lấy trứng chim, bắt ve sầu, làm hết mấy chuyện nghịch ngom.

Mãi cho đến khi ta cập kê, thành thiếu nữ.

Bỗng dưng hắn trở nên câu nệ, nói nam nữ thụ thụ bất thân, cho ta về sau bớt tìm hăn.

Nực cười!

Trong mắt công chúa, không có nam nữ, chỉ có quân thần.

Ta ra lệnh cho hắn cùng ta chơi đùa, hắn cũng bất đắc dĩ tuân lệnh.

Đến tận lúc hắn chết trong ngực ta, ta mới hiểu được, người như ta không nên có bạn chơi, có bạn chơi chính là khiến cho kẻ đó mất mạng.

Ta nói, “Ninh Tắc, chỉ cần ngươi không chết, ta có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu, bất kể khó khăn như thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi làm được.”

“Thật sao?”

Trong đôi mắt của Ninh Tắc, lóe lên chút ánh sáng cầu sinh.

Hắn nắm lấy áo của ta, yếu ớt cầu khẩn.

“Vậy ngài giúp ta che chở cho Ngụy gia, Ngụy gia sụp đổ, thiên hạ đại loạn, hãy cố hết sức nếu người có thể làm được như thế, còn nếu không, cũng không sao.”

Ngụy gia, hắn cùng Ngụy gia có quan hệ gì?

Ninh Tắc cười, một nụ cười đắng chát.

“Ta là con riêng của Ngụy gia”

Sau khi mẫu thân của hắn là hậu nhân của tội thần, Ngụy tướng lén lút sai người giải cứu.

Sau lại, âm thầm bố trí, ai ngờ thường xuyên qua lại, cũng dần sinh tình cảm, có hăn.

Nhưng sự tồn tại của hắn, sẽ kéo toàn bộ Ngụy gia xuống nước, chỉ đành phải giấu kín, gửi nuôi tại nhà nông dân.

“Khi mẫu thân chết, cũng không trách phụ thân, ta cũng không trách ông, ta chỉ là hận..”

Hận cái gì.

Trong lòng ta biết rõ.

Phụ hoàng thí huynh thượng vị, lúc trước nhiều đại thần của Tiên hoàng không thể trọng dụng.

Khi đó, khắp thành Hoa Kinh đều là tội thần.

Mà Ngụy gia nhìn có vẻ phong cảnh, thực ra cũng là thủ đoạn mà phụ hoàng dùng để ổn định triều thần.

Bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, Ngụy gia đã không còn hữu dụng, nếu ta là phụ hoàng, cũng là thời điểm cần trừ bỏ cái gai trong lòng này.

Ta cắn răng, “Được, chỉ cần ngươi còn sống, ta đồng ý với ngươi, ta không chết, Ngụy gia cũng sẽ không tàn”

“Được...ta nhất định...còn sống”

Ninh Tắc thân xác lạnh dần, vẫn là chết trong ngực ta.

Năm đó, ta cảm giác được từng chút từng chút như thế nào là cơn lạnh thấu xương, mặc cho bên ngoài là ánh nắng mặt trời chói chang, trong lòng ta vẫn một mảnh băng giá.

Không bao lâu sau.

Cuối cùng mẫu hậu cũng đã nhớ ra ta, bà triệu ta hồi kinh.

Trên đường hồi kinh, ta tự giễu nghĩ, ta là một nàng công chúa không quyền không thế, ngay cả ân sủng của phụ hoàng mẫu hậu cũng mỏng manh, làm sao để bảo vệ Ngụy gia?

Duy nhất có thể để cho ta và Ngụy gia có dính líu quan hệ, cũng chỉ có mối quan hệ thông gia.

Ta ỷ vào lúc mới hồi kinh, một chút áy náy còn sót lại của mẫu hậu, đường hoàng ương bướng muốn Ngụy Chiêu.

Vừa khéo, hắn cũng như Ninh Tắc, cũng đều là con rơi của Ngụy gia.

Hơn nữa, hắn cực kỳ giống Ninh Tắc.

Lúc mới gặp, ta cho là mình bị hoa mắt.

Nhưng nhìn kỹ lại, mới hiểu được... Chuyện cũ không thể quay đầu, cố nhân

khó tìm lại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play