Xe ngựa đi từ từ về phía hoàng cung. Ta nhớ đến ánh mắt của Kiều Nguyệt Nhi, lại nghĩ tới vẻ mặt khó chịu của Phó An Triệt. Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực. 

Ta muốn tìm người trò chuyện. Thế là ta do dự hồi lâu, gõ gõ vào thành xe rồi nói: “Lệ Hành Tiết.” 

Người ở bên ngoài xe không trả lời. Trong lòng ta phát hoảng, chẳng lẽ lại có biến cố gì? Thế là vừa sợ vừa gọi “Lệ Hành Tiết!” 

“Tiểu công chúa của thần, ngài sao vậy?” Gã không cầm được mà trả lời “Sao thế, ngài muốn vị Phó thế tử kia hộ tống ngài ư? Vậy thần gọi hắn tới nhé!” 

Ta cuống quýt vội nói: “Không phải, không phải, là ta thấy có chút khó chịu.” 

Lệ Hành Tiết im lặng. 

Ta lại cẩn thận nói tiếp: “Lệ Hành Tiết, có phải ngươi đang tức giận phải không?” 

“Không có!” Gã trả lời rõ ràng rành mạch hai chữ này. 

“Thế nhưng mà bộ dạng này của ngươi rõ ràng là đang tức giận.” 

“Thần đã nói là không có!”

“Nhưng mà...” 

Gã vén rèm lên, dường như ta đang thấy một con chó lớn thở phì phò, hai tay ôm trước ngực đứng ở bên ngoài cửa xe nhìn ta chăm chú. 

“Nếu công chúa thấy khó chịu, vậy chúng ta đi bộ trở về đi.” 

Ta nhìn xe ngựa đã vội vã đi xa, phút chốc không phản ứng kịp. 

Lệ Hành Tiết một mình lấy một cây đao mạch (*) của Cấm vệ quân, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đi nhiều một chút có ích cho sự khỏe mạnh của cả thân xác lẫn tinh thần. Thần thấy thân thể công chúa quá yếu đuối, nên rèn luyện nhiều hơn cũng đỡ cho việc lúc nào cũng bị kẻ xấu để mắt.” 

(*) đao mạch: một loại vũ khí có cán dài như cây thương nhưng có đầu là cán đao. 

Tên này nói xong quay lưng đi về phía trước.

“Này, Lệ Hành Tiết ngươi chờ ta một chút!” Ta vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo gã, đến khi đuổi kịp thì phàn nàn: “Ngươi đi nhanh quá rồi!” 

Gã vẫn không chịu dừng lại. 

Ta không thể làm gì khác cũng chẳng để ý gì nữa vội tóm lấy ống tay áo của gã, giọng nói lẫn chút tủi thân: “Ta đói, không đi được nhanh quá đâu.” 

Thế mà gã bị ta tóm chặt rồi dừng lại, sau khi hít một hơi thật sâu, gã nhíu mày nhìn ta: “Công chúa muốn ăn gì?” 

Ta tóm lấy tay áo của gã rồi nhìn xung quanh. Bỗng nhiên trông thấy một nhà bán bánh ngọt hình con thỏ, ánh mắt ta sáng lên. 

“Kia kìa nhìn qua có vẻ ăn ngon!” 

Lệ Hành Tiết cũng nhìn sang rồi bật cười: “Thật sự làm ăn gì bổ nấy ấy à? Chờ đó.” 

Gã nói xong cũng đi về phía cửa hàng, rất nhanh đã mua xong bánh ngọt. 

Ta vui mừng nhìn gã đang đi về phía mình, đột nhiên thấy mặt gã biến sắc. Vẻ mặt kinh hoảng mà ta chưa bao giờ thấy qua. 

Có tiếng vút xé gió mà đến, ta theo phản xạ nhìn về phía đó. Đó là một mũi bên bắn về phía ta, vốn không thể né tránh. 

Ta bị dọa hai mắt nhắm chặt, nhưng tiếng mũi tên bay đến lại biến mất, ta nghe thấy tiếng Lệ Hành Tiết kêu đau. 

Gã thay ta chắn mũi tên này. 

Vẻ mặt của lệ Hành Tiết vô cùng lạnh lùng, gã dùng tay bẻ gãy mũi tên rồi ném mạnh xuống đất. 

Trước mắt bọn ta có một đám người áo đen xuất hiện còn mang theo sát khí. 

Lệ Hành Tiết nhếch môi cười, hừ một tiếng: “Phòng thủ của thành đúng là quá kém lại để cho nhiều kẻ lạ mặt trà trộn vào như thế này.” 

Không biết từ chỗ nào mà gã lấy ra được một chiếc dây lụa sau đó thì bịt mắt ta lại. 

Ta không hiểu gì, chỉ là tóm thật chặt tay áo của gã, không biết phía trước nguy hiểm như thế nào. 

Gã kéo ta lại, ôm ta như một con thỏ. Nghe thấy tiếng đao được kéo ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng leng keng. 

“Công chúa đừng nghe cũng đừng nhìn. Thần nhất định có thể đưa người trở về bình an.” 

Giọng nói Lệ Hành Tiết thật dịu dàng nhất là vào giây phút này đang có rất nhiều tiếng đao kiếm va chạm không ngừng.

Ta nghe thấy có tiếng người kêu rên, còn có tiếng đao kiếm đâm vào thịt, cũng có mùi máu rất nồng khiến cho người ta thấy buồn nôn. 

Tiếng pháo hoa nổ vang lên, là Lệ Hành Tiết đang gọi Cấm vệ quân đến. 

Lệ Hành Tiết nhanh chóng thả ta ra. Ta vội vàng gỡ dải lụa bịt mắt xuống nhưng mở mắt ra là cảnh thi thể nằm đầy trên mặt đất. 

Ta che miệng của mình mới nhận ra là khi con người ta quá sợ hãi thật sự không thể kêu ra tiếng động nào. 

“Đã nói là đừng có nhìn mà.” Lệ Hành Tiết ngồi dưới đất, cả người dựa vào thanh đao mạch, sắc mặt hơi tái nhợt: “Đừng sợ, Cấm vệ quân sẽ qua đây nhanh thôi. Chờ điện hạ hồi cung thì những kẻ này không có cách nào làm tổn thương ngài được.” 

Ta cố gắng kìm nén để tay mình bớt run rồi đi về phía gã. Ta đưa tay muốn xem vết thương kia của gã như thế nào nhưng mà lại bị gã tránh đi.

“Ngươi, ngươi bị thương rồi?” Ta không hiểu nhìn gã. 

“Vết thương nhỏ thôi, công chúa còn đói không?” Gã lại lộ ra vẻ ngả ngớn trêu đùa như lần đầu tiên gặp nhau, giống như một công tử ngông cuồng không bị trói buộc. 

Gã lấy từ trong ngực ra bánh ngọt đã mua cho ta. Bánh ngọt hình con thỏ cũng hơi biến dạng mất rồi. Gã chậc một tiếng rồi lắc đầu: “Hỏng mất rồi, công chúa hồi cung rồi ăn tiếp. Trong cung vô số kẻ làm ra của ngon vật lạ sẽ làm ra dạng bánh này ngon nhất.” 

Ta đưa tay lấy lại bánh ngọt hình con thỏ rồi giọng có chút khó chịu: “Nhưng mà từ trước đến nay ta vẫn muốn ăn chính là cái bánh này mà.” 

Bánh ngọt đưa vào miệng là một vị ngọt thanh thanh, chỉ một miếng nhỏ cũng đã làm dịu đi chiếc bụng đói và cơn run rẩy của ta.
 
Ta gật gật đầu: “Ăn ngon lắm, ngươi có ăn không?” 

Ta đưa bánh ngọt đến miệng gã, Lệ Hành Tiết nhìn ta, trong mắt là những cảm xúc sóng trào mà ta không hiểu được. 

Ta nghi ngờ mà hỏi gã: “Lệ Hành Tiết, ngươi đang ngẩn người sao?”

Gã bĩu môi: “Ngài mới ngẩn người, thần không làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy đâu.” 

Gã một miếng đã nuốt xong cái bánh con thỏ, ta sợ hãi nhìn gã. 

Không hiểu sao cái bánh con thỏ ấy ta phải cắn chục miếng mới hết mà gã chỉ cần một miếng là nuốt gọn. Quá thần kỳ. 

Rất nhanh thì Lâm tướng quân đã mang theo Cấm vệ quân vội vàng đi tới. 

Ta cũng được đưa về hoàng cung. 

Chỉ là không biết Lệ Hành Tiết đã đi đâu. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play