Phó An Triệt đúng là người mà ta muốn gả nhưng mà hắn không thích ta. Người hắn thích là ân nhân cứu mạng của hắn khi hắn còn bé tên là Kiều Nguyệt Nhi.
Nhưng hôn nhân của chúng ta lại do trưởng bối làm chủ, ta thích Phó An Triệt, phụ hoàng cũng cần ta gả cho Phó An Triệt, hôn sự của ta và hắn cứ thế mà được quyết định.
Ngày chỉ hôn hôm ấy, trong mắt của hắn là sự giận dữ không sao mà che giấu được, ánh mắt kia nhìn về phía ta khiến cho cả người ta run lên. Thế là ta luôn luôn cẩn thận đối xử với hắn, cho dù mỗi lần hắn nhìn thấy ta đều vô cùng lạnh lùng, cho dù hắn có ở ngay trước mặt ta bày ra sự thâm tình với Kiều Nguyệt Nhi.
Ta là Lục công chúa hèn nhát nhất trong cung, đối với người mình thích không biết phải nói gì, mà đối với sự việc mà mình không thích cũng không biết từ chối như thế nào.
Kiểu người như ta ở trong mắt mọi người chỉ là một công chúa nhỏ khúm núm. May mà có sự yêu thương của Hoàng đế nên được chỉ hôn cho thế tử Phó AnTriệt của phủ Tề Quốc Công.
Thật ra thì ta không nguyện ý cho lắm, dù là ta thích Phó An Triệt như thế nào thì mối hôn sự này cũng là ta không nguyện ý.
Ngày ấy, phụ hoàng và Tề Quốc Công mang ta và Phó An Triệt ghép lại ở chung, nói là phải bồi dưỡng tình cảm cho tốt.
Thế là ta và hắn đi ngắm hoa.
Hắn cứ mang bầu tâm sự đi thẳng về phía trước, còn ta thì cứ nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.
Giọng Phó An Triệt thật lạnh lùng, hắn nói: “Trong lòng thần không có công chúa, mong công chúa hiểu.”
Mũi ta hơi nhức, vẫn cố gắng nói: “Ta biết.”
“Công chúa biết là tốt rồi, nếu thần biết được ngài làm gì với Nguyệt Nhi…” Hắn nhếch môi lạnh lùng rồi nói “Thần sẽ gi-ết ngài.”
Ta biết hắn nói là thật, thế là ta quá hèn kém nên bị dọa sợ, sắp khóc đến nơi: “Ta…ta sẽ không làm gì cả.”
Phó An Triệt lại lạnh lùng nhìn ta”Lần trước nữ quyến gặp gỡ, Nguyệt Nhi bị thương.”
Thân phận của Kiều Nguyệt Nhi hơi thấp lại thêm mối quan hệ của nàng ta với Phó An Triệt, tất nhiên là không tránh được nhóm quý nữ vì ghen ghét mà công kích nàng.
Mà ta lại ở đó, không ít người muốn dùng ta làm đao, muốn xem ngao cò tranh nhau làm ngư ông đắc lợi.
Ta thì lại càng toàn tâm toàn ý làm cái bình hoa. Dù sao yến hội toàn là cô cô bảo ta đi. Đối với yến hội ta chỉ là một vật phẩm trang sức cao quý mà thôi, chỉ cần có mặt là hoàn thành nhiệm vụ.
Dạo gần đây ta lại càng không muốn tham gia những cuộc tụ hội nhàm chán này.
Ta nhìn Phó An Triệt nhỏ giọng nói: “Vậy, về sau ta sẽ chú ý, cố gắng không để nàng ta bị thương.”
Phó An Triệt nhìn ta một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Lục công chúa, ngài biết ta ghét nhất ngài điểm gì không?”
“Hả?” Mặt ta lộ ra sự không hiểu.
Phó An Triệt xoay người đi, giọng nói lạnh lùng: “Thân là công chúa lại không có chút cao quý nào của công chúa, yếu ớt mà nhát gan, vô dụng và ngu xuẩn, không có chút nào mạnh mẽ dũng cảm, hoạt bát thông minh như Nguyệt Nhi cả.”
Ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được điều gì để phản bác lại, chỉ là từng giọt nước mắt xuống, khiến cho tầm nhìn bỗng mù mịt.
Có lẽ ta đúng là công chúa không giống công chúa nhất của Đại Chu.
__________
Hoàng hôn buông xuống, ta mới nhận ra mình để mất dấu Phó An Triệt.
Ta không khỏi có chút bối rối, trong đầu ta hiện lên vô số câu chuyện ma quỷ chốn thâm cung. Ta vừa chạy vừa cố gắng tìm lối ra, nhưng mà địa hình này cứ như mê cung khiến ta hoàn toàn thất bại.
Thế là ta ngồi xuống dưới gốc bụi hoa thược dược mà òa khóc.
“Ồ, từ đâu có một bé thỏ bị lạc đường thế này?”
Có một giọng nam lả lơi vang lên, ta kinh hãi ngẩng đầu, phát hiện đó là một người đang mặc quần áo thị vệ, cả người áo xám, ôm kiếm dài, nhìn mặt mũi trông vô cùng ngang ngược.
Gương mặt lạnh sắc như kiếm, cũng không giống gương mặt bình thường của người Trung nguyên, nhìn thoáng qua như con chim ưng mà ta vô tình nhìn thấy trong vườn thú.
Nam tử như thế này chắc chắn thân phận không hề kém nhưng vì sao ta chưa bao giờ nhìn thấy?
“Tại sao không nói chuyện? Cô là bị câm điếc sao?” Gã nhíu nhíu mày quan sát ta kỹ hơn “Hay là bị thương rồi?”
Ta cử động chân thì phát hiện ta ngã xuống mà không phát hiện ra mình bị trật chân từ bao giờ.
“A, đau.” Nhìn mắt cá chân sưng đỏ, nghĩ tới mọi việc xảy ra trong ngày hôm nay. Bỗng ta cảm thấy vô cùng tủi thân rồi thế là bật khóc.
“Sao lại dễ khóc như thế? Thảo nào mắt loài thỏ đều là màu đỏ. Chậc, phiền quá đi.”
Gã nhanh nhẹn ném kiếm sang một bên, ngồi xổm xuống nâng cổ chân của ta lên nhìn, “Thì ra là đau chỗ này ư?”
Ta hốt hoảng muốn thoát khỏi tay của gã: “Ngươi, ngươi..tên dê xồm này!”
“Đừng có mà động đậy, ta đang trị thương cho cô đó!” Gã ta nhíu mày “Mấy tên hủ nho (*) kia nói gì là sống c.h.ế.t là chuyện nhỏ mất danh tiết là chuyện lớn. Chẳng lẽ cô cũng cho là danh tiết của cô quan trọng hơn mạng sống?”
(*) Người có học thức cũ kĩ, hẹp hòi, cố chấp, lạc hậu
Ta ngập ngừng nói ra: “Nhưng mà đây là sự trong sạch của nữ tử –”
“Ừ thế thì có chút khó khăn nhỉ.” Gã suy nghĩ một lúc, bỗng vỗ tay thành tiếng rồi nói, “Vậy thì cô gả cho ta không phải được rồi sao!” Ta trợn mắt: “Ngươi quả thực là một tên dê á”
“Được, nào thử đi vài bước đi.” Gã chỉnh lại tay áo, “Bé thỏ định trả thù lao cho ta như thế nào đây?”
Ta hơi đỏ mặt, nói cảm ơn với gã rồi khẽ nói: “À thì, ta bị lạc đường, ngươi có thể đưa ta về nhà hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT