Lần gặp Lệ Hành Tiết tiếp theo cũng là một thời điểm khá lúng túng. Lúc ấy ta đang định hy sinh anh dũng, sau đó thì bị gã tóm được rồi còn bị chế giễu một trận. 

Trong một yến hội mà cô cô tổ chức thế mà lại có thích khách xuất hiện. 

Lúc ta hoảng loạn chạy trốn thì gặp Kiều Nguyệt Nhi cả người đổ máu, ánh mắt nàng ta lạnh lùng đến tận xương, tay cầm một thanh đoản kiếm sắc nhọn. Khác biệt hoàn toàn với cô nương thông minh, ngọt ngào cười nói như mọi khi. 

“Lục công chúa, là cô đấy à?” Kiều Nguyệt Nhi mỉm cười, cười khiến cả người ta lạnh toát. 

Nàng ta nói: “Gặp được là có duyên, mượn tính mạng của ngài dùng một chút.” 

Nàng ta đánh ta ngất xỉu. Lúc tỉnh lại, ta lại trở thành con tin ở trên vách núi cao. Phía trước mặt ta là một nhóm Cấm vệ quân. 

“Thả bọn ta đi! Nếu không bọn ta sẽ gết chết cô công chúa này!” 

“Làm càn! Mấy kẻ Bắc Man bọn ngươi còn chưa được phép vào Đại Chu ta, Đại Chu ta còn chưa hỏi tội các ngươi tự ý xâm nhập. Các ngươi còn dám ra tay với công chúa! Mau thả công chúa và Cố lão tướng quân ra, Lâm Vĩ ta sẽ tha cho tội chết.” 

Cuối cùng thì ta cũng hiểu, đám người này là đến vì Cố lão tướng quân. 

Cố lão tướng quân cả đời vì nước, đã gi-ết vô số kẻ địch khiến cho quân Bắc Lương nghe tên đã sợ mất mật mà trong tay ông ta còn có nửa mảnh hổ phù…

Vậy thì Kiều Nguyệt Nhi trong này đóng vai nhân vật gì? 

“Cứu Lục công chúa! Lão hủ đã như ngọn đèn trước gió chẳng còn tác dụng gì nữa. Lục công chúa là hòn ngọc quý trên tay bệ hạ, không thể có chút tổn thương nào được.” 

Ta cắn môi, sờ trong tay áo có con dao nhỏ kia, đó là món đồ mà tam tỷ tặng ta trong lễ cập kê cách đây không lâu.

“Cố lão tướng quân, ngài không thể chết. Ngài yên tâm, Vân Thành tuyệt đối không để cho đám người này được như ý.” 

Ta run run rẩy rẩy cầm lấy con dao, một nhát cắt đứt dây thừng. 

Đây thật sự là một việc can đảm nhất mà ta đã từng làm qua. 

Phó An Triệt nói ta hèn yếu nhát gan lại vô dụng, thật ra thì ta biết hắn nói đúng nhưng mà ta lại không chấp nhận đó là mình. 

Hôm nay ta muốn chứng minh, ta không chỉ là một nàng công chúa vô dụng. 

Ở trong tiếng âm thanh hốt hoảng của đám người, ta nhắm mắt chuẩn bị nghênh đón cái chết. Bỗng nhiên có người tóm lấy cổ tay của ta. 

“Lý gia tiểu lục nương, thù lao của ta ngài còn chưa trả đâu, sao ngài lại có thể đi chết như vậy chứ?” 

Không biết Lệ Hành Tiết đã nhảy xuống từ lúc nào, nắm chặt lấy cổ tay của ta, sau đó gào to với những người ở trên: “Lâm tướng quân, mau thả dây thừng ra, đã cứu được Lục công chúa!” 

Ta ngạc nhìn gã: “Ngươi…ngươi là người của Cấm vệ quân?” 

Lệ Hành Tiết nhếch miệng lên cười, gần như ta có thể thấy được ánh sáng phản chiếu từ mấy chiếc răng của gã. 

“Đúng vậy.” 

“Vậy, có phải là ngươi đã sớm biết ta chính là –” 

“Cả người mặc cung trang hoa lệ, lại nói mình là lục nương Lý gia, nhà ở hoàng cung. Ngài còn thiếu là chưa nói thẳng quý danh, đồ công chúa thỏ con ngốc nghếch ạ!” Gã bĩu môi, “Tính mạng của ngài rất quan trọng, trước khi ta đến lấy thù lao thì không cho phép được chết.” 

-----

Ta được Lệ Hành Tiết an toàn ôm mang lên trên sườn núi, lại nhận ra Phó An Triệt cũng ở đó. 

Kiều Nguyệt Nhi không ở bên cạnh hắn. 

Cánh tay của hắn cũng bị thương, nhiều máu chảy ra nhưng mà dường như hắn không hề hay biết, chỉ cứ ngồi đó âm trầm. 

Ta có phần bận tâm hắn nhưng thấy nét mặt của hắn có chút sợ hãi, không dám đi qua. 

Lâm tướng quân tủm tỉm đi đến trước mặt ta nói: “Lục công chúa, phò mã tương lai của ngài bị thương, mau đến bôi thuốc cho ngài ấy đi.” Nói xong thì hắn tự ý nhét thuốc trị thương cho ta. 

Ta cầm lấy thuốc trị thương, run run đi về phía Phó An Triệt. 

“Điện hạ làm gì thế?” Phó An Triệt nhìn ta không cảm xúc “Ta không cần.” 

“Ngươi bị thương.” Ta nói nhỏ. 

“Liệu công chúa đã từng gặp Nguyệt Nhi?” Đột nhiên Phó An Triệt nhìn ta chằm chằm, ta mới phát hiện giọng hắn ta hơi khàn khàn. 

Nghĩ đến cảnh Kiều Nguyệt Nhi đánh ta ngất xỉu. Ta cũng không biết phải nói với hắn như thế nào. Nói ta nghi ngờ Kiều Nguyệt Nhi là gian tế? 

Ta suy nghĩ một lúc rồi mới nói giọng hơi ngắc ngứ “Đúng là có nhìn thấy mà nàng ta còn đánh ta ngất xỉu.” 

“Sao có thể! Nguyệt Nhi không phải là người như thế. Xin công chúa điện hạ ăn nói cẩn thận!” Tự nhiên Phó An Triệt kích động, ánh mắt nhìn ta ngày càng lạnh lùng, thậm chí ta còn hoài nghi hắn muốn giết ta.

Ta lại bắt đầu run rẩy thậm chí thuốc trị thương cầm trong tay cũng sắp không cầm chắc được. 

Bỗng nhiên có một bàn tay thon dài cầm lấy thuốc trị thương trong tay ta. 

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu mới thấy là Lệ Hành Tiết đã đi gần về phía này từ bao giờ. 

“Công chúa điện hạ là cành vàng lá ngọc, việc bôi thuốc này không phải dân chuyên, vẫn là ta kẻ thô lỗ này tới làm đi.” Gã mở nắp bình thuốc một cách tự nhiên, nhìn Phó An Triệt cười mà như không cười “Phó đại thế tử, làm phiền ngài kéo ống tay áo lên, để ta bôi thuốc cho ngài.” 

Cuối cùng thì cũng không phải đối mặt với Phó An Triệt nữa, ta thầm thở phào một hơi. 

“Lệ thống lĩnh?” Vẻ mặt của Phó An Triệt càng không tốt, “Lại nói, vừa rồi tài năng bắn cung của Lệ thống lĩnh quả là không tồi.”

“Nào có, ta thấy thế tử vì bị thương mà chậm chạp không lên tên, lúc này mới hỗ trợ. Nhưng ta tuyệt đối không muốn cùng ngài 
tranh công. Dù sao thì thân phận ngài cao quý, tiền đồ rộng lớn, ngay cả công chúa cũng muốn gả cho ngài, làm sao ta dám cùng ngài đoạt công lao đây?” 

“Chỉ tiếc kẻ bịt mặt kia chạy nhanh quá, ta không thể một tên bắn trúng điểm yếu, thật sự là đáng tiếc.”  

“Kẻ bịt mặt?” Ta hơi tò mò một chút. 

Lệ Hành Tiết nhìn ta rồi từ từ nói: “Nhìn giống nữ tử, mặc một bộ quần áo màu tím, thân thủ nhanh nhẹn, dáng người cũng gần giống công chúa nhưng mà linh hoạt hơn ngài.” 

Ta ngây người nữ tử áo tím lại có dáng người gần giống ta? 

Dáng người Kiều Nguyệt Nhi gần giống với ta mà trước lúc ta bị đánh ngất xỉu lại mặc cả người áo tím!

Chẳng lẽ kẻ bịt mặt chính là Kiều Nguyệt Nhi nên Phó An Triệt nhận ra nàng ta. Vì thế mới không thể giương cung bắn?

Không! Điều này sao có thể? Phụ thân còn giữ một chức vụ trong Lễ bộ. Nàng ta vì sao lại làm mấy việc này?

Nhất định là ta đã suy nghĩ nhiều. Ta lắc lắc đầu mình để mong mình tỉnh táo một chút. 

Lệ Hành Tiết vẻ mặt khó hiểu nhìn ta rồi nói: “Ngài đang lắc nước trong đầu mình sao?”

Ta: …

Chắc Lệ Hành Tiết rất giỏi nếu không sao bây giờ tên này còn chưa bị đánh chết vậy? 

Từ xa có tiếng Lâm tướng quân vọng đến: “Lục công chúa, nên hồi cung!” 

Ta lên tiếng, vội kéo tay áo của Lệ Hành Tiết. 

Gã nhíu mày: “Được rồi, ta thấy thế tử bị thương khá nặng, vẫn là nên dưỡng thương cho ổn. Còn việc đưa công chúa hồi cung cứ để ta làm.” 

Gã tùy tiện chỉ vào một tên thị vệ rồi nói tiếp: “Ngươi, mau tới đây, bôi thuốc cho thế tử của chúng ta. Cần phải thật cẩn thận! Không đến lúc thế tử đại nhân vì vết thương này mà trở bệnh nặng nằm liệt trên giường sắp chết là ngươi không có nhận nổi trách nhiệm này đâu đấy!”

Lông mày Phó An Triệt xoắn lại, vẻ mặt không hiểu gì nhìn Lệ Hành Tiết. 

Ta biết vẻ mặt này có ý gì đó là hắn đang rất tức giận, nhưng thiết lập công tử nho nhã ôn hòa không cho phép hắn chửi nhau với người khác. Cho nên nhất định Phó An Triệt đang suy nghĩ lúc nào mình đã đắc tội cái miệng này của Lệ Hành Tiết. 

Hơn nữa ta cũng rất tò mò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play