“Lạc đường?” Gã nhìn qua chung quanh rồi cười: “Này, cô không phải là yêu quái trong núi đấy chứ? Muốn lừa ta vào sào huyệt của cô hả?” 

Tên này nói sao mà đáng ghét như vậy chứ?

Ta tức giận rồi nói lại: “Ngươi mới là yêu quái, cả nhà ngươi là yêu quái!” 

Gã kia ngẩn người, rồi nhếch môi cười, giọng nói lạnh lùng hẳn đi: “Cô nói không sai, cả nhà của ta đúng là yêu quái.” 

Ta ngốc luôn tại chỗ, thì ra bây giờ còn có người tự đánh giá mình như vậy.

“Nói đi, nhà cô ở đâu?” Gã nhặt kiếm rơi dưới đất lên, huýt sáo một tiếng, một con ngựa màu đỏ phi từ trong bụi rậm ra ngoài làm cho ta giật cả mình. 

“Nhà ta? Nhà ta ở dưới chân hoàng thành.” Ta cúi đầu nói dối: “Ngươi để ta xuống ở cửa hoàng cung là được rồi.” 

Gã hơi híp mắt lại: “Cửa hoàng cung? Nhà cô nương cũng có tiền thật đấy?” 

“Cũng được, cũng được.” Ta nói vội vàng qua loa. 

Bỗng nhiên trời đất xoay vần, ta còn chưa kịp hét lên đã bị kéo lên ngựa. 

“Cô nương ngồi vững, nếu như ngã xuống thì ta cũng không kéo cô đâu.” Ở sau lưng ta tiếng cười thoải mái của thiếu niên vang lên, cùng với tiếng roi ngựa quất, con ngựa lao vút như mũi tên rời khỏi cung tên, gió mạnh lướt qua hai người bọn ta, bỗng nhiên ta có một cảm xúc lạ lẫm mà vui sướng. 

Về sau ta mới biết được, cảm giác đó chính là tự do. 

-----

Thiếu niên đưa ta đến một ngã rẽ. Sau đó thì thả ta xuống. 

Gã ngồi trên yên ngựa nhìn ta còn ta thì thành tâm hành lễ với gã.

“Đa tạ công tử cứu giúp.” 

“Lời nói cảm tạ thì không có thành ý chút nào, như vậy đi, cô cho ta chút thù lao đi.” Gã hơi nhếch môi lên, trong mắt giống như là đang che đi muôn ngàn ánh sáng để cho người ta không dám nhìn thẳng. 

Ta mấp máy môi: “Vậy xin hỏi công tử nhà ở nơi nào, tên họ của công tử là gì? Vàng bạc châu báu, chỉ cần là thứ công tử muốn, tiểu nữ nhất định sẽ dâng lên để bày tỏ sự cảm kích.” 

“Ta gọi là Lệ Hành Tiết, nhà ở ngõ Trúc Chi. Nói nhiều như vậy thì cô nương tên là gì?” 

Ta ngẩn người, tính toán một chút rồi mới nói: “Ta họ Lý, trong nhà tỷ muội đứng hàng thứ sáu, tất cả mọi người gọi ta là Lý Lục Nương.” 

“Lý Lục Nương?” Lệ Hành Tiết hứng thú nhắc lại một lần, khẽ cười: “Được rồi, ta nhớ kỹ. Vàng bạc tài bảo thì không cần lắm quá tục, về sau nếu gặp lại cô nương thì hãy thỏa mãn một cái điều kiện của ta là được.” 

Gã nói xong thì phóng ngựa đi mất. 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play