Nhưng thật ra cũng không hề nghiêm trọng tới vậy.

So với các bạn cùng trang lứa, Dụ Kiến chỉ thấp hơn một chút, hàng năm cô đều nhận được đồng phục cỡ nhỏ nhất trường, lúc tập trung chào cờ cũng hay được đứng ở giữa đầu hàng.

Cô gầy, làn da trắng bệch đến kỳ lạ, đứng giữa đám đông thường sẽ bị người ta che khuất, trông cứ như một đứa trẻ.

Người phụ nữ ôm chặt Dụ Kiến không buông, cuối cùng, cảnh sát đến đón bọn họ phải lên tiếng: "Hay là chúng ta vào trong nói chuyện đi, đừng đứng ngoài nữa, mắc công con bé lại trúng gió."

Sau đó mọi người đi vào bên trong.

Đồn đã sắp xếp phòng họp chuyên dùng để gặp mặt, cảnh sát lịch sự đưa họ vào, giới thiệu với Viện trưởng Trình: "Đây là ông Sầm Bình Viễn và bà Phương Thư Nghi."

Phương Thư Nghi vẫn ôm Dụ Kiến khóc, Sầm Bình Viễn cởi kính đeo bằng vàng, lau đôi mắt đỏ hoe: "Viện trưởng Trình, cảm ơn bà đã chăm sóc cháu Kiến trong suốt nhiều năm qua."

Viện trưởng Trình đã lớn tuổi, phải suy nghĩ vài giây bà mới hiểu cháu Kiến mà Sầm Bình Viễn nhắc tới là ai: "Đâu có, em ấy gọi tôi bằng cô, tôi chăm sóc em ấy là việc nên làm thôi.".

Viện trưởng Trình vừa nói vừa quan sát Sầm Bình Viễn.

Bà vẫn chưa quên thái độ tránh né trước đây của nhà họ Sầm.

Sầm Bình Viễn hoạt động trong giới kinh doanh nhiều năm, là người vô cùng khôn khéo, nghe xong ông lập tức hiểu được Viện trưởng Trình đang nghĩ cái gì: “Trước đây gia đình tôi gặp vài chuyện cần phải xử lý, thực sự không phải cố ý bỏ rơi đứa trẻ này..."

Dường như có điều gì đó khó nói, Sầm Bình Viễn nói được một nửa thì quay đầu, thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình: "Vẫn là lỗi của người làm cha làm mẹ như chúng tôi, khiến Dụ Kiến và bà phải lo lắng rồi."

Nói rồi ông đứng dậy cúi người.

Viện trưởng Trình vội tránh né: "Ông Trầm khách sáo quá rồi."

Sầm Bình Viễn nói một cách chân thành, thái độ nghiêm túc, viện trưởng Trình cũng không tiện hỏi thêm, bà chỉ có thể nhìn sang hai mẹ con bên cạnh đang tìm lại nhau.

Phương Thư Nghi ôm chặt Dụ Kiến, nghẹn ngào nói: "Sáng nay mẹ không dám nhận con... Tất cả đều là lỗi của cha mẹ, nếu năm đó không thuê cô bảo mẫu kia, con cũng sẽ không..."

Dụ Kiến chỉ biết bản thân được cảnh sát giải cứu sau một vụ bắt cóc, cũng không rõ tình huống cụ thể như thế nào. Giờ đây, từ lời kể đứt quãng của Phương Thư Nghi, cô cũng đoán ra được một chút. - App T Y T

Lúc đó người bảo mẫu phụ trách chăm sóc Dụ Kiến còn quá trẻ, trong một lần đưa cô đi kiểm tra y tế đã bất cẩn để bọn buôn người nhân cơ hội bắt cóc cô.

Nhà họ Sầm lập tức báo cảnh sát, tuy nhiên hệ thống giám sát mười năm trước chưa được hoàn thiện, cũng không có dữ liệu ADN, thế là sau nhiều nỗ lực vẫn không tìm thấy Dụ Kiến.

Nhắc lại chuyện cũ, Phương Thư Nghi khóc nức nở: "Tại mẹ không tốt! Tất cả là lỗi tại mẹ!"

Dụ Kiến an ủi Phương Thư Nghi một cách vụng về: "Đừng trách mình, không phải lỗi của cô đâu."

Các bé ở viện phúc lợi được chia làm hai kiểu, một kiểu là bị cha mẹ ruồng bỏ vì khuyết tật bẩm sinh như Thỏ, còn lại là bị bắt cóc để buôn bán như Dụ Kiến.

Những bậc cha mẹ thuộc nhóm phía trước không xứng đáng làm cha mẹ.

Còn những đứa trẻ ở nhóm sau chỉ là tai bay vạ gió, thủ phạm thực sự là bọn buôn người táng tận lương tâm kia kìa.

Dụ Kiến an ủi như vậy, khiến Phương Thư Nghi càng khóc khổ sở hơn, bà ôm chặt cô nói: "Con ngoan, con ngoan của mẹ..."

Dụ Kiến vốn không phải người thích khóc, nhưng nghe tiếng nức nở của Phương Thư Nghi, mắt cô cũng không kiềm được mà ươn ướt, dịu dàng ôm lại người đối diện.

Cuộc hội ngộ này kéo dài vài tiếng đồng hồ, đến khi vầng trăng treo trên ngọn cây, Phương Thư Nghi mới dần bình tĩnh, sau khi nói vài câu với viện trưởng Trình, bà cũng trở lại dáng vẻ dịu dàng lúc sáng.

Vợ chồng ông Sầm cũng có cảm tình với viện phúc lợi vì đã chăm sóc Dụ Kiến, nên họ không yêu cầu Dụ Kiến phải chuyển về nhà ngay, mà mời cô hôm sau sang nhà họ Sầm xem qua một chút.

Dụ Kiến nhìn ánh mắt mong đợi của Phương Thư Nghi rồi gật đầu: "Được ạ."

May mắn thay.

Cô không phải là đứa trẻ bị cha mẹ ruồng bỏ.

·        

Sáng hôm sau.

Khi tài xế nhà họ Sầm đến đón Dụ Kiến, Dụ Kiến cùng Thỏ và Đại Hổ đang đứng bên dưới nhìn nhóm thợ sửa mái nhà.

Tòa nhà 2 tầng của viện phúc lợi đã có tuổi, đội thi công năm đó giờ không biết đã đi đâu, do lâu ngày không bảo trì, mấy hôm trước Thỏ và Đại Hổ chạy chơi trên tầng thượng thì phát hiện mái nhà có một vết nứt không lớn cũng không nhỏ, thậm chí còn mọc cả cỏ dại.

Viện trưởng Trình lập tức liên hệ người đến xử lý, sắp xếp lịch đúng ngay ngày hôm nay.

Dụ Kiến nghe tiếng động lộp cộp, lại nghiêm nghị căn dặn: "Sau này không được tự ý lên gác nữa nhé! Lỡ té xuống thì làm sao!"

Dụ Kiến hiếm khi nổi giận, nên khi cô lạnh mặt xuống đều khiến mọi người sợ hãi, Thỏ ngoan ngoãn gật đầu, ngay cả Đại Hổ vốn hồn nhiên cũng cắn môi, lí nhí đáp: "Em không dám nữa."

Thấy Đại Hổ mím môi sắp khóc mà lại không dám, cuối cùng Dụ Kiến cũng mềm lòng, vỗ vỗ đầu cậu: "Chị chỉ lo cho các em thôi."

Thỏ gật gù: "Em hiểu mà chị."

Tài xế không gấp gáp, ông đeo găng tay trắng đứng sau, chờ Dụ Kiến nói xong mới lịch sự cúi người với cô: "Tiểu thư."

Dụ Kiến không quen với cách xưng hô này, nghe rất khó chịu nhưng cô vẫn không nói gì: “Phiền chú rồi, chúng ta đi thôi."

Rời khỏi con hẻm nhỏ quanh co, ra đại lộ, chỉ 20 phút xe chạy, họ đã đến một nơi hoàn toàn khác.

Trái ngược với khu phố cũ đầy rêu và con hẻm tối tăm, vào giờ cao điểm buổi sáng, các tòa nhà chọc trời san sát trong khu thương mại. Những tấm kính trong vắt in bóng mọi người đi lại vội vã, họ trang điểm cẩn thận, vest lịch sự, dù là ảnh phản chiếu nhưng cũng thật rực rỡ.

Dụ Kiến ngồi sau xe.

Đôi bàn tay đặt trên đùi vô thức nắm chặt.

Tài xế lái xe rất êm, chiếc xe vòng qua khu thương mại, cuối cùng chạy đến một khu biệt thự độc lập tại trung tâm thành phố.

"Tiểu Kiến đến rồi!" Hôm nay Phương Thư Nghi và Sầm Bình Viễn không ra ngoài, vừa thấy Dụ Kiến xuống xe, bọn họ đã thân thiết nắm tay cô: "Mau vào xem phòng ngủ chúng ta chuẩn bị cho con đi, con có thích không!"

Dụ Kiến bị Phương Thư Nghi kéo vào trong.

Trong lòng cô phần nhiều là cảm giác bối rối.

Sau khi kết quả xét nghiệm ADN lần đầu trùng khớp, viện trưởng Trình và Dụ Kiến đều không rõ thông tin về nhà họ Sầm. Cho đến hôm qua sau khi gặp chính thức, cảnh sát mới cho cô mới biết danh tính của Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi.

Nhà họ Sầm kinh doanh ở Bình Thành hơn 100 năm, hoạt động rộng khắp, hiện họ là một thế lực lớn không thể coi thường trong giới kinh doanh. Với tư cách là con thứ, Sầm Bình Viễn đã vượt qua anh cả để thừa kế gia nghiệp, Phương Thư Nghi là bạn thời thơ ấu của ông ấy, bọn họ sinh được hai cô con gái.

Một là Dụ Kiến.

“Tháng trước chị con đi chơi nước ngoài với bạn cùng lớp tuần sau mới về, nếu không mẹ đã bắt hai đứa gặp nhau rồi."

Người còn lại là chị gái mà Phương Thư Nghi nhắc tới.

Tuy gọi là chị nhưng thực ra Sầm Thanh Nguyệt chỉ sinh trước Dụ Kiến có 2 phút - Năm đó Phương Thư Nghi hoài thai là song thai khác trứng, vì thế nhà họ Sầm đã mời hơn phân nửa giới kinh doanh trong thành phố đến dự tiệc mừng.

Không ngờ sau đó lại xảy ra vụ bắt cóc.

Rõ ràng Phương Thư Nghi cũng nghĩ tới điều này, đôi mắt bà hơi đỏ lên: "Giá như lúc đó..."

"Thôi nào, Tiểu Kiến vừa mới về, nói những chuyện buồn này làm gì." Sầm Bình Viễn cười rồi nhìn sang Dụ Kiến: "Sao rồi, con thích phòng ngủ của mình chứ?"

Thực ra hoàn toàn không cần hỏi câu này.

Nhà họ Sầm giàu có, mua căn biệt thự ba tầng độc lập này mỗi tấc đất đều đáng giá, phía trước và sau đều có vườn hoa, nội thất bên trong tinh xảo. Dụ Kiến vắng mặt 16 năm, hai phòng chính là dành cho vợ chồng ông Sầm và Sầm Thanh Nguyệt, phòng ngủ riêng họ sắp xếp cho cô cũng không hề kém cạnh, chỉ riêng ban công đã rộng hơn căn phòng đơn ở viện phúc lợi rồi.

Nhưng Dụ Kiến lại không thấy thích thú gì.

Cô chợt nhớ đến bụi cỏ mọc um tùm trong vết nứt trên mái nhà ở viện phúc lợi, gật nhẹ đầu bảo: "Rất tốt ạ."

Phương Thư Nghi cười: "Con thích là được rồi!"

Sau khi xem phòng, vợ chồng Sầm lại đưa Dụ Kiến đi tham quan những nơi khác. Biệt thự có rất nhiều phòng, ngay cả hai chú Samoyed cưng của Sầm Thanh Nguyệt cũng có phòng riêng.

Quay lại tầng một, Phương Thư Nghi vỗ nhẹ tay Dụ Kiến, thân mật nói: "Mệt rồi phải không? Ăn gì đã nhé?"

Dụ Kiến định gật đầu thì thấy sắc mặt Sầm Bình Viễn ở đối diện bỗng trầm xuống:

"Sao mày vào được đây?"

Ông lạnh lùng hỏi.

*

Trì Liệt không ngờ hôm nay vợ chồng nhà họ Sầm sẽ ở nhà.

Theo lịch trình thường ngày, vào giờ này họ phải đang họp với cấp dưới ở công ty, hoặc là chơi golf nói chuyện phiếm với bạn bè chứ.

Nhưng anh chưa bao giờ để tâm đến Sầm Viễn Bình: "Tôi đi vào thôi."

Không ai dám cản anh tại cổng.

Thiếu niên khẽ nhếch mép, nở nụ cười đầy khiêu khích. Vết bầm tím trên cằm càng sưng hơn sau đêm qua. Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng liếc qua, ánh mắt ngạo mạn và sắc lẻm hiện rõ không thể che giấu.

Trong khoảnh khắc chạm mắt.

Dụ Kiến và Trì Liệt đều sững sờ.

Sầm Bình Viễn nổi giận, ông cũng không chú ý tới cái chạm mắt ngắn ngủi vừa nãy: "Mày còn mặt mũi vào nhà tao à?!"

"Cút ngay!" Bỏ hẳn dáng vẻ một ông chủ nhân hậu trước mặt Dụ Kiến, Sầm Bình Viễn tiến lên, dùng sức đẩy mạnh vào ngực Trì Liệt, "Mày là thứ lòng lang dạ sói! Nhà họ Sầm của tao không chào đón mày!"

Trì Liệt đánh nhau hai ngày liên tiếp, vết thương mới chồng vết thương cũ, bây giờ còn bị đẩy mạnh như vậy, anh lảo đảo lùi lại hai bước.

"Ba Thanh Nguyệt à!" Phương Thư Nghi vội ra giải hòa: "Anh đừng nóng như thế, dù sao cậu ấy cũng là... Dừng tay đi anh! Người đâu! Bảo vệ! Bảo vệ đâu rồi!"

Trì Liệt không hề ngã nhào như Sầm Bình Viễn dự đoán, anh lùi lại vài bước để giữ thăng bằng, rồi tiến lên đấm một phát thật mạnh vào mặt đối phương.

Chiếc kính mắt bằng vàng của Sầm Bình Viễn bay ra, ông hoàn toàn bất ngờ, cuộn tròn trên mặt đất, rên rỉ đau đớn.

Tiếng rên rỉ không khiến Trì Liệt dừng tay, trái lại, anh chỉ lạnh lùng nhếch mép, sau đó túm cổ áo Sầm Bình Viễn, kéo mạnh đối phương từ dưới sàn lên, rồi đẩy đầu ông thẳng vào tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bên cạnh. ( truyện trên app tyt )

"Trì Liệt, mày điên rồi!" Cú đập này không nhẹ, tác phẩm điêu khắc bằng ngọc lập tức nhuốm máu. Phương Thư Nghi không còn để ý đến Dụ Kiến nữa, bà la hét với bảo vệ đang chạy tới: "Kéo nó ra ngoài! Rồi gọi cảnh sát! Nhanh lên!"

Đội trưởng đội bảo vệ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn tiến lên.

Trì Liệt cũng không làm khó đội trưởng, anh thả tay ra, Sầm Bình Viễn đã bất tỉnh bị anh không chút do dự ném xuống đất như rác rưởi.

Phương Thư Nghi lập tức lao tới: "Ba Thanh Nguyệt!"

"Mày đừng tưởng tuổi còn nhỏ thì muốn làm cái gì thì làm!" Phương Thư Nghi dùng khăn lau vết thương chảy máu trên trán Sầm Bình Viễn, quay sang nhìn Trì Liệt bằng ánh mắt căm phẫn: "Đây không phải nơi mày nên đến! Tao sẽ báo cảnh sát! Đánh người thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!"

Gia thế của Phương Thư Nghi không tầm thường, bà lại là phu nhân họ Sầm nhiều năm, mắt trợn trừng khi đe dọa rất có uy lực.

Trì Liệt lạnh lùng cười.

Như không để lời nói của Phương Thư Nghi vào tai, thậm chí anh còn không thèm liếc nhìn vợ chồng nhà họ Sầm một cái mà chỉ ngước mắt, cách đám bảo vệ đang chạy tới nhìn Dụ Kiến.

Vẫn là đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Giữa mùa hè như chứa đựng cơn lốc lạnh buốt.

Tim Dụ Kiến đập dồn dập, cô há miệng, nhưng Trì Liệt đã quay mặt đi trước khi cô kịp lên tiếng.

Như lúc nhẹ nhàng vượt qua tường rào hôm qua.

Trì Liệt hoàn toàn không để ý đến tình trạng hỗn loạn trong phòng khách, bảo vệ cũng không dám cản mà chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đút tay vào túi, bước đi nhàn nhã vào sâu trong biệt thự.

Một cơn gió thổi qua.

Vạt áo rộng bị gió thổi bay lên, trong nháy mắt lộ ra vết thương được băng bó rồi lại khuất sau làn gió.

Trước đó Phương Thư Nghi còn có thể gắng gượng, nhưng thấy vết thương trên trán Sầm Bình Viễn không ngừng rỉ máu, chân bà mềm nhũn, tê liệt ngã sụp xuống sàn. May mắn là đội trưởng đội bảo vệ đã gọi xe cứu thương trước khi đi vào.

Xe cứu thương nhanh chóng đến, đưa hai vợ chồng rời khỏi.

Dụ Kiến cũng muốn đi theo, nhưng bị đội trưởng ngăn lại: "Chuyện bên ngoài thư ký sẽ lo, tiểu thử cứ ở nhà trước đã."

Sau đó dì Dương phụ trách ở đây dẫn cô vào phòng.

Dì Dương bưng ra đủ loại bánh ngọt, nhưng vừa trải qua chuyện vừa rồi, cô đâu còn hứng ăn uống nữa.

Vì mới đến nên cô không thể hỏi thẳng mà phải cẩn thận dò hỏi: "Cậu trai vừa rồi..."

Nghe thế, dì Dương mỉm cười an ủi: "Tiểu thư đừng sợ, không có chuyện gì đâu. Lúc trước Trì Liệt cũng sống ở đây, nhưng mấy hôm trước có mâu thuẫn với ông chủ và bà chủ nên cậu ấy dọn ra ngoài rồi. Chắc hôm nay chỉ đến lấy đồ thôi."

Dụ Kiến: "...?"

Cô không biết nên ngạc nhiên vì Trì Liệt có quan hệ với nhà họ Sầm, hay là kinh ngạc khi dì Dương không quan tâm đến việc ông Sầm bị đánh.

Dụ Kiến nghẹn lời, nhìn vẻ bình thản trên mặt dì Dương, cô im lặng trước đĩa bánh một hồi lâu, rồi lại nghĩ đến chuyện kỳ lạ khác.

"Dì à..." Dụ Kiến hỏi nhỏ: "Anh ấy ở phòng nào vậy?"

Vừa nãy vợ chồng nhà họ Sầm dẫn Dụ Kiến đi tham quan khắp biệt thự, trừ căn phòng của Sầm Thanh Nguyệt là không được vào thì họ đã giới thiệu tất cả các phòng rồi.

Từ phòng sách đến phòng khách, thậm chí cả chỗ ở riêng của hai chú chó, không bỏ sót một nơi nào.

Nhưng Dụ Kiến không hề nghe Phương Thư Nghi nói Trì Liệt ở đây, cô cũng không thấy phòng nào có trang trí phù hợp với phong cách của một thiếu niên.

Dụ Kiến hỏi như vậy, khiến dì Dương rất khó xử.

Lúng túng một hồi, nghĩ rằng sau này cô cũng sẽ sống trong biệt thự, dì mới nói: "Trì Liệt không ở phòng nào cả, tiểu thư có thể không chú ý, nhưng đồ đạc của cậu ấy để ở cầu thang phía sau."

Căn biệt thự này có hai cầu thang.

Phía trước là cầu thang chính dành cho chủ nhân và khách, phía sau là cầu thang phụ cho bảo mẫu và nhân viên dọn dẹp sử dụng.

Dụ Kiến sững sờ khi nghe điều này.

Vậy là trong căn biệt thự sang trọng này, mọi người đều có chỗ ở riêng. Vợ chồng nhà họ Sầm và Sầm Thanh Nguyệt ở phòng chính, Dụ Kiến ở phòng riêng, bảo vệ và bảo mẫu ở khu dành cho người giúp việc, thậm chí hai chú chó cũng có phòng riêng của chúng.

Vậy mà Trì Liệt lại sống ở cầu thang.

Còn chẳng bằng một con chó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play