Trì Liệt nhảy qua tường rào, lúc rơi xuống đất, thân hình khó phát hiện vụt qua.
Bụng dưới truyền đến từng cơn đau đớn như bị xé rách, kèm theo là cảm giác tê dại nơi cằm bị đấm. Anh dừng lại vài giây rồi đi về phía bệnh viện cộng đồng như có gì xảy ra.
Mùa hè nóng bức, vài bóng râm dọc theo chân tường có thể che khuất một con thỏ, nhưng lại không thể che được chàng thiếu niên cao gầy. Ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào mặt, làm lộ rõ những vết bầm cùng vết thương trên người anh.
Những vết sẹo cái dọc cái ngang, kinh khủng hiện rõ từng li từng tí.
Đám côn đồ tốp năm tốp ba đứng tụ tập ở một góc đường, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ nhìn anh đi qua.
Lúc này không ai dám ra oai nữa.
"Không phải thằng tóc đỏ bảo hôm qua nó đâm thằng kia một nhát hả? Sao nhìn dáng vẻ bình thường quá vậy?"
"Câm miệng đi! Sáng nay chúng nó lại đánh nhau với thằng đó đấy, mày không thấy thằng tóc đỏ ra nông nỗi nào à! Ngay cả mặt mà tao còn không nhận ra là ai nữa!"
"Đứng xa ra đứng xa ra, thằng này không muốn sống nữa rồi..."
Đám côn đồ châu đầu ghé tai, hạ giọng nói.
Mặt Trì Liệt vô cảm, dường như hoàn toàn không nghe thấy những tiếng xì xầm bàn tán phía sau.
Có lẽ do trời quá nóng, trán chàng thiếu niên xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Từ viện phúc lợi Ánh Dương đến bệnh viện cộng đồng không xa lắm, bình thường đi bộ chỉ mất 20 phút. Nhưng vì anh đi rất thong thả, nên mất gần 40 phút mới vượt qua quãng đường ngập gió nóng và nắng gắt.
"Cậu thật sự không muốn sống nữa à!" Hôm nay Trịnh Kiến Quân trực ở bệnh viện rất đúng giờ, vừa nhìn thấy Trì Liệt, ông đã tức giận đến nổi hết cả gân xanh lên: "Bảo cậu đi bồi thường cái váy cho cô bé! Rốt cuộc thì sao, một ngày không đánh nhau cậu khó chịu lắm à!"
Trì Liệt cười lạnh: "Là bọn nó tự tìm đến."
Trịnh Kiến Quân không thể tưởng tượng nổi: "Mới chuyển đến chưa được bao lâu? Cậu có thể ngoan ngoãn được không? Ít nhất cũng đừng tạo rắc rối cho mình!"
Làm việc ở bệnh viện cộng đồng hơn 20 năm, Trịnh Kiến Quân đã quá quen với cảnh mấy tên côn đồ ẩu đả đánh nhau, vốn dĩ ông cũng không nên lắm miệng. Nhưng cậu thiếu niên đang cau mày trước mặt lại là người vừa thuê nhà mình hôm qua, xét về tình và lý thì ông cũng nên nhắc nhở vài câu mới phải.
Chỉ tiếc đối phương không hề cảm kích: "Không đánh mới là tự tìm rắc rối."
"Nếu hôm nay tôi không ra tay, sau này chúng sẽ tha cho tôi sao?" Vì ẩu đả quá mạnh nên miệng vết thương vừa khâu hôm qua bị xé ra, máu thấm qua băng, Trì Liệt nhíu mày chặt hơn, nhưng miệng vẫn cười cười, đùa cợt bảo: "Đừng có nằm mơ, không thể nào đâu."
Anh và bọn côn đồ kia không quen biết, tất nhiên cũng không hề có thù hằn gì. Hôm qua vô tình gặp nhau ở ngõ nhỏ, mới chỉ nói dăm ba câu bất hòa, bọn chúng đã lôi kéo đàn em xúm lại đánh anh.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Có lẽ những cú đấm đá ban đầu chỉ là hành động ỷ đông hiếp yếu.
Nhưng nhát dao sau cùng lại suýt cướp đi mạng sống của anh.
Có lẽ bọn chúng cũng ngại gây ra hậu quả nghiêm trọng nên tạm thời không gây chuyện nữa. Tuy nhiên, sau một thời gian, chúng sẽ lại ngóc đầu dậy nữa thôi.
Trì Liệt không có kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa.
Bọn chúng sợ ảnh hưởng đến mạng người, còn anh thì không quan tâm, dù sao cũng chỉ là một cái mạng, bỏ cũng được.
Chỉ cần xem ai dám chết hơn thôi.
Trịnh Kiến Quân đột nhiên không biết nói gì: "Cái thằng này..."
"Khi nào cậu định chuyển đến?" Thế nên, ông chuyển chủ đề nói: "Nhà đó lâu rồi không có người ở, tôi sẽ mua thêm đồ cho cậu."
Khu vực này có khá nhiều thanh niên sống một mình, nên hôm qua khi Trì Liệt hỏi thuê nhà, Trịnh Kiến Quân cũng không quá ngạc nhiên. Cho đến khi nhận thẻ căn cước công dân, ông mới phát hiện, cậu thiếu niên cao hơn mình một cái đầu lại chỉ mới 17 tuổi, thậm chí còn chưa đủ tuổi trưởng thành.
Nhưng Trịnh Kiến Quân cũng không hỏi gì thêm.
Chỉ đơn giản là cho anh thuê với giá rất rẻ.
Ở đây, tất cả trẻ con đều sống không hề dễ dàng, gần có nhóm trẻ ở viện phúc lợi Ánh Dương được viện trưởng Trình thu nhận, xa có mấy đứa trẻ lưu manh bị cha mẹ bỏ rơi 10 năm cuối cùng đành phải lang thang đầu đường xó chợ. Trịnh Kiến Quân là cư dân lâu năm ở đây, đã thấy đủ mọi chuyện trên đời, ông cũng không có ý định hỏi thăm chuyện riêng của người khác.
Trì Liệt hơi sững sờ: "Không cần, tôi có đủ rồi, không thiếu thứ gì."
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ qua bên kia lấy đồ tới, tầm tháng sau sẽ trả tiền thiếu lại cho ông."
Trịnh Kiến Quân không rõ "bên kia" mà anh nói là chỗ nào, có lẽ là nơi làm thuê, ông lập tức phất tay: "Không cần, Dụ Kiến là đứa bé tôi xem như con, coi như tôi mua quần áo mới cho con bé đi."
Ban đầu Trịnh Kiến Quân chỉ coi Trì Liệt là bệnh nhân hiếm gặp trong sự nghiệp, nhưng hôm qua tan ca, chàng trai hiếm khi thu liễm phong mang*, sau khi hỏi chuyện thuê nhà, anh lại nhắc đến việc muốn bồi thường chiếc váy cho Dụ Kiến.
"收敛起锋芒" có nghĩa là: nén chặt/thu hẹp lại lưỡi dao sắc (ở đây là ám chỉ việc thu liễm tính cách sắc sảo, không còn bướng bỉnh nữa).
Điều này khiến Trịnh Kiến Quân hơi bất ngờ.
Cuối cùng thấy Trì Liệt không giống như đùa giỡn, ông cho anh địa chỉ viện phúc lợi và cho mượn 100 đồng.
Trì Liệt không mang theo nhiều tiền, chỉ đủ đóng một tháng tiền nhà, thậm chí tiền đặt cọc anh cũng không đủ để đóng.
"Tuy nhiên..." Ông cảm thấy mình hơi thiếu suy nghĩ nên vội vàng bổ sung: "Bồi thường váy là được rồi, sau này cậu không cần tìm cô bé nữa đâu, trong viện chỉ có trẻ con, nếu cậu đến..."
Trịnh Kiến Quân không nghĩ Trì Liệt giống với đám côn đồ đầu đường xó chợ ngoài kia, nhưng người có thể dùng kim bấm để khâu vết thương chắc chắn cũng không phải người tốt lành gì.
Viện phúc lợi chỉ toàn người già và trẻ con, nếu gặp phải chuyện bất trắc thì ắt hẳn bọn họ không thể đánh trả, bao năm qua yên ổn không xảy ra chuyện đã là một kỳ tích rồi. Nếu Trì Liệt nảy sinh ý định gì khác, đến lúc ấy hối hận cũng không kịp.
Trì Liệt hiểu ý Trịnh Kiến Quân.
Anh đưa tay chạm lên vết bầm ở cằm, nhớ đến giọng điệu làm bộ bình tĩnh của cô gái kia, khóe mắt hơi hạ xuống: "Ông đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ ghét việc nợ người khác thôi."
Nợ nhiều quá, anh trả không nổi.
"Tiền đặt cọc và tiền thuê nhà hai tháng còn lại tôi sẽ trả ông sau, giấy CMND thì tạm gửi ở chỗ ông." Vết thương được xử lý một lần nữa, Trì Liệt đứng dậy, hạ vạt áo xuống, lấy CMND từ túi áo ra, ném thẳng lên bàn trước mặt Trịnh Kiến Quân: "Còn có việc nên tôi đi đây."
Trịnh Kiến Quân giật mình: "Này này! Cậu khoan đi đã!"
Nhưng khi ông chạy ra, cậu thiếu niên đã đi tới cuối ngõ, quay người, biến mất trong ánh nắng mùa hè chói chang.
Trì Liệt men theo chân tường đi tới.
Dọc đường, vẫn có lũ côn đồ thỉnh thoảng mang theo ánh mắt dò xét trộm liếc nhìn anh, nhưng không ai dám nhìn thẳng hay tiến lại gần ra tay bênh vực tóc đỏ.
Ai dám chọc giận một tên điên ngay cả mạng cũng không cần chứ?
Trì Liệt làm ngơ trước ánh mắt sợ hãi của bọn chúng.
Anh nhíu mày, bước từng bước một.
Trước đó ở bệnh viện không cảm nhận được rõ ràng, nhưng có lẽ vì nắng chiều quá gắt, Trì Liệt đi được một lúc lại cảm thấy khắp người đau nhức.
Vết thương bị đâm ở bụng đau nhói, cằm bị đấm cũng nhức buốt, cứ thế bước đi, dường như mỗi khớp xương đều bị đánh thật mạnh, kêu lên những tiếng đau đớn, báo hiệu anh sắp không chịu đựng nổi.
"Cậu trai ơi, ăn dưa hấu không?" Đến khi người bán dưa ven đường nhiệt tình mời mọc, Trì Liệt mới nhận ra mình đã dừng bước tự bao giờ: "Dưa mới cắt này! Một miếng một đồng! Không ngọt không lấy tiền!"
Mùa hè nóng bức khó chịu, dưa hấu ngon ngọt, nhiều nước là món giải khát tuyệt vời.
Những quả dưa hấu được xếp trên xe đẩy quả thật là vừa mới được người bán cắt ra, xếp từng miếng san sát nhau, càng đến gần, gió nóng mang theo hương vị ngọt ngào thổi qua hấp dẫn thấm vào ruột gan.
Trì Liệt không nhịn được nhìn một cái.
Ngay sau đó anh đứng thẳng người dậy, mặt không chút biểu cảm tiếp tục bước đi.
Ăn gì chứ?
Anh liếm nhẹ đôi môi khô nứt, cổ họng khó nhọc nuốt xuống.
Ngay cả tiền bồi thường chiếc váy cho cô bé kia cũng phải mượn, với hoàn cảnh hiện tại, anh không có tư cách để tận hưởng thú vui xa xỉ như vậy.
·
Gió hè thổi nhẹ.
Trong viện phúc lợi, bọn trẻ đang xúm xít dưới tán cây đa, ngồi thành hàng dài ngoan ngoãn chờ cô giáo và Dụ Kiến phát dưa hấu.
Dụ Kiến cầm một quả dưa lên, cẩn thận cầm dao khẽ đặt xuống, cô còn chưa dùng sức mà vỏ dưa đã phát ra tiếng rồi tự nứt ra làm đôi.
Đại Hổ đang háo hức đứng bên cạnh lập tức reo hò: "Quả dưa này ngon quá! Chín rồi! Chắc là ngon lắm!"
Dụ Kiến bật cười: "Trong miệng em thì trên đời này không có thứ gì khó ăn hết!"
Đại Hổ là đứa trẻ khỏe mạnh và ít kén ăn nhất viện, cho ăn cái gì nó cũng nhai sồn sột rất ngon lành. Dù cùng tuổi với Thỏ nhưng Đại Hổ đã cao hơn em ấy tới nửa cái đầu.
Nghe vậy, Đại Hổ cười ngây ngô gãi đầu: "Dưa hấu là món ngon nhất!"
Dụ Kiến đã quen với tính hay khen bất cứ thứ gì ăn cũng ngon nhất của cậu, cô phát cho Đại Hổ một miếng, rồi lại đưa cho Thỏ một miếng: "Em ăn đi, ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn."
Đại Hổ ôm dưa, reo hò sung sướng chạy đi.
Thỏ ngồi xuống bên cạnh Dụ Kiến, vừa ăn vừa im lặng nhìn cô cắt dưa.
Điều kiện Viện Phúc lợi không tốt nhưng Viện trưởng Trình chưa bao giờ keo kiệt với bữa ăn của các em. Một ngày ba bữa có thịt có rau, cách vài ngày còn có trái cây nữa.
Mùa hè ăn dưa hấu, mùa đông ăn quýt.
Hai mùa xuân thu cũng có hoa quả ăn theo mùa.
Dụ Kiến giúp các cô giáo chia dưa hấu xong, cô tự lấy một miếng ngồi xuống cùng ăn với Thỏ.
Dưa hấu được ướp trong đá lạnh, tuy tháng Bảy nóng bức nhưng dưa ăn vào miệng vẫn có cảm giác mát lạnh. Chỉ cần cắn nhẹ một cái, sẽ lập tức cảm thấy mát lạnh.
Thỏ ăn hết miếng dưa trên tay, thấy Dụ Kiến cầm quả dưa chỉ mới cắn được một miếng rồi ngẩn người ra, cậu bé không khỏi thắc mắc: "Chị, chị sao thế?"
Dụ Kiến giật mình tỉnh lại: "À không, không có gì."
Cô mỉm cười với Thỏ rồi tiếp tục ăn dưa, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến thiếu niên tên Trì Liệt kia.
Có nên kể chuyện anh ta đến đây cho viện trưởng Trình biết không nhỉ?
Dụ Kiến hơi do dự. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vì không muốn gây thêm phiền phức cho viện trưởng Trình, Dụ Kiến rất ít khi nhắc đến bất cứ chuyện gì ở bên ngoài – đây cũng là suy nghĩ chung của tất cả các bé trong viện, bà đã vất vả chạy ngược xuôi vì chúng, về đến viện bọn trẻ không muốn làm bà mệt mỏi thêm.
Chỉ cần không phải là bị bắt nạt quá đáng, các em sẽ không chủ động nói ra.
Nhưng lần này có gì đó rất khác.
Tuy bọn côn đồ có gan lớn nhưng chung quy lại bọn chúng không có cam đảm và bản lĩnh vượt qua bức tường cao ngất xung quanh viện. Nhưng Trì Liệt chỉ cần nhảy phóc qua một cái, là đã dễ dàng lọt vào bên trong.
Dụ Kiến không cảm thấy Trì Liệt giống với bọn kia, dù có phần điên khùng, tính khí khó chịu, lời nói sắc nhọn, nhưng anh không hề làm hại cô, thậm chí còn đặc biệt chạy tới bồi thường cái váy.
Chỉ là kiểu dáng của chiếc váy đó không có trong tủ quần áo của Dụ Kiến, viện trưởng Trình nhìn thấy chắc chắn sẽ hỏi han vài câu.
Dụ Kiến chầm chậm nhai miếng dưa.
Cuối cùng cô quyết định tạm thời giấu chiếc váy vào trong hộp, không nhắc đến chuyện này nữa.
Nếu chàng trai bất cần kia lại trèo tường vào một lần nữa, cô sẽ kể cho viện trưởng Trình sau cũng được.
Ăn dưa xong, cô giáo phụ trách việc sinh hoạt đi chuẩn bị cơm cho bữa tối, còn Dụ Kiến thì dẫn các bé lớn đi dọn dẹp vỏ dưa và rác thừa.
Vừa dọn xong thì viện trưởng Trình đã về.
Dụ Kiến hơi ngạc nhiên: "Hôm nay cô về sớm thế ạ."
Thông thường viện trưởng Trình sẽ ra ngoài cả ngày, bà sẽ đi khi trời vẫn còn tờ mờ, và trở về vào chiều tối khi đèn đường đã sáng.
Quay về giữa buổi trưa thế này đúng là hiếm thấy.
Sau đó, Dụ Kiến nhìn thấy chiếc xe đưa viện trưởng Trình về - chiếc xe được sơn màu xanh trắng một cách thống nhất, trên nóc còn có đèn cảnh sát màu xanh đỏ nhấp nháy, bên trong, cảnh sát nhân dân mặc đồng phục nhạt màu mùa hè đang mỉm cười chào cô.
Dụ Kiến lập tức hiểu ra.
"Em đi cùng cô nhé." Viện trưởng Trình nắm tay Dụ Kiến: "Đừng lo, cô sẽ ở bên cạnh em, chúng ta không cần phải sợ."
Dụ Kiến gật đầu: "Em không sao đâu ạ."
Nói vậy nhưng Dụ Kiến vẫn vô thức nắm chặt tay viện trưởng Trình.
Dù niềm vui ban đầu đã dần phai nhạt sau những lần trì hoãn của nhà họ Sầm, nhưng giờ đây, cảm xúc khó tả ấy lại đột ngột trỗi dậy, theo nhịp tim đập thình thịch, dữ dội đến mức như muốn xuyên thủng xương thịt.
Bọn họ sẽ là những người như thế nào?
Dụ Kiến nghĩ.
Cô không dám dùng hai từ xa lạ mà quen thuộc ấy để gọi, từ khi có ký ức, hai từ đó bình thường và phổ biến nhất, nhưng cũng xa vời nhất với cô.
Dụ Kiến thở nhẹ.
Sợ rằng chỉ cần hít mạnh một cái, sẽ đánh thức giấc mộng đẹp đẽ hiếm hoi trong mùa hè này.
Xe cảnh sát lái một mạch, nhanh chóng tới đồn công an.
Dụ Kiến dìu viện trưởng Trình xuống xe, cô ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy một cặp vợ chồng đang đứng cạnh nhau trước cổng trụ sở.
Cô ngẩn người ra.
Ánh mắt chạm nhau, hai mắt người phụ nữ mà cô vừa gặp sáng nay đột nhiên đỏ hoe, bà lảo đảo chạy tới, ôm chầm lấy Dụ Kiến: "Con của mẹ! Con đã chịu khổ nhiều!"
"Đứa trẻ này trông không giống mười sáu tuổi chút nào." Người đàn ông bên cạnh lấy khăn lau khóe mắt, giọng nghẹn ngào nói: "Nhìn nhỏ quá!"
Dụ Kiến đột ngột rơi vào vòng tay mềm mại ngập mùi nước hoa, cả người cô cứng đờ, sống lưng vô thức căng lên, ngay lập tức chuyển sang trạng thái tự vệ.
Qua một lúc lâu, trong tiếng nức nở của người phụ nữ, cô chậm rãi giơ tay lên, bắt chước cảnh tượng cô từng thấy ở viện phúc lợi, nhẹ nhàng đặt lên vai người phụ nữ.
Dụ Kiến ôm lấy bà, nhưng trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện hoàn toàn không liên quan tới cuộc hội ngộ này.
Ra là vậy.
Câu hỏi của thiếu niên hôm qua về tuổi của cô thì ra không phải là để trêu chọc.