Xe cứu thương rời đi không lâu thì Dụ Kiến nhận được điện thoại gọi về nhà của Phương Thư Nghi.
Trong điện thoại, Phương Thư Nghi đã khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: "Tiểu Kiến đừng lo, ba con không sao cả, ba mẹ sẽ ở bệnh viện quan sát vài tiếng rồi mới trở về. Con cứ ở chờ ở nhà đi, có cần thứ gì thì tìm dì, còn nếu tên điên kia lại phát bệnh thì con lập tức đi tìm chú Khương tới giúp."
Đội trưởng đội bảo vệ họ Khương.
Dụ Kiến đã nhiều lần chứng kiến các băng nhóm côn đồ đánh nhau tàn bạo ở khu phố cổ, nhưng cô không hề nghĩ tới Trì Liệt lại có liên quan đến nhà họ Sầm, lại càng không ngờ anh dám đấm thẳng vào mặt Sầm Bình Viễn như vậy.
Nhất thời không biết phải trả lời thế nào, Dụ Kiến có phần hơi trầm mặc, Phương Thư Nghi ở đầu bên kia dường như hiểu lầm gì đó, lại vội vã nói tiếp.
"Vừa hay thừa dịp này mẹ cũng nói cho con biết, vốn dĩ những chuyện xấu xí này không đáng để nhắc đến nên ba mẹ cũng không muốn nói với con." Phương Thư Nghi thở dài: "Cái người tên Trì Liệt này không có quan hệ máu mủ gì với nhà mình cả, cậu ta là con trai của bạn ba con. Ba mẹ cậu ta bỏ mặc không quản cậu ta từ nhỏ, ba con mới thấy tội nên đón cậu ta về nhà mình, chỉ là không ngờ cuối cùng lại nuôi cậu ta thành cái tính tình này."
"Mấy tháng trước khi ông nội con qua đời, ba mẹ muốn tổ chức tang lễ thật tốt coi như là đưa tiễn ông nội con chặng đường cuối cùng, không ngờ cậu ta lại ầm ĩ làm loạn ngay trong đám tang, suýt chút nữa là phá hủy toàn bộ tang lễ. Mẹ và ba con nhịn không nổi nữa, định đuổi cậu ta về, kết quả cậu ta lại đập phá đồ đạc, hung hăng đánh người. Cũng chính vì như vậy nên mấy tháng nay ba mẹ vất vả xoay xở chuyện này, nếu không chúng ta đã sớm đón con về chứ không phải kéo dài đến tận bây giờ."
Đây coi như là lời giải thích cho sự chậm trễ trước đó của họ đối với Dụ Kiến.
"Hôm nay làm con sợ rồi phải không? Con đừng để tâm, dù sao cậu ta cũng không thể quay quậy phá gì nữa đâu." Phía bên kia Phương Thư Nghi có vẻ bị bác sĩ gọi, đành phải tăng tốc nói nhanh: "Con muốn ăn gì thì nói với dì, bây giờ đây là nhà của con, đừng có ngại ngùng gì hết."
Nói xong, Phương Thư Nghi vội vã cúp máy.
Dụ Kiến ngồi trên ghế sofa, cầm ống nghe trong tay, nghe thấy tiếng tút tút liên hồi.
Dì Dương đứng bên cạnh, tất nhiên nghe hết những gì Phương Thư Nghi nói. Bà có hơi hối hận vì mồm miệng bép xép của mình, không tiếp tục tiện bịa chuyện nữa, đành đổi sang đề tài khác: "Sáng nay mới cắt tỉa vườn hoa, tiểu thư có muốn ra xem thử hay không?"
Dụ Kiến đặt ống nghe xuống, lắc đầu: "Dì cứ đi làm việc đi, cháu ngồi đây một lát."
Dì Dương vốn đã lúng túng, nghe Dụ Kiến nói thế thì nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Vậy thì tốt, tiểu thư cần gì thì cứ gọi tôi."
Sau khi dì Dương rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Dụ Kiến.
Gió hè thổi qua khung cửa sổ mở hé, mang theo hương thơm ngọt ngào mềm mại của nụ hoa, ấm áp và tươi sáng.
Nhưng Dụ Kiến không hề bị khung cảnh vườn hoa đẹp đẽ bên ngoài cửa sổ thu hút.
Cô ngồi một mình một lúc, cuối cùng đứng dậy, đi sâu vào trong biệt thự.
*
Cầu thang phụ dành cho người giúp việc rất khuất và hẹp.
Cũng bởi vậy nên không gian còn lại của cầu thang cũng chật hẹp, tồi tàn, rất khó bước đi.
Với chiều cao của người bình thường muốn hoàn toàn đứng thẳng cơ trong đây thì rất miễn cưỡng, huống hồ là cậu thiếu niên có cơ thể cao lớn.
Nhưng Trì Liệt hiện tại không còn để ý đến những thứ đó.
Chỉ có anh mới hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình nhất, sở dĩ anh chọn đến vào thời điểm này, chính là vì không muốn gây thêm xung đột với nhà họ Sầm. Không ngờ vợ chồng họ Sầm lại ở nhà hôm nay, Sầm Bình Viễn còn hung hăng động thủ với anh.
Trì Liệt cũng chẳng có lý do gì phải nhẫn nhịn Sầm Bình Viễn.
Mà cơ thể anh cũng không thể chịu đựng được cách anh tự ngược đãi thân thể mình.
Từ ngày bị tên côn đồ kia đâm một nhát, Trì Liệt hầu như chẳng ăn uống gì đàng hoàng cả, thứ duy nhất có thể coi là thức ăn chính là cái bánh mì cuộn mà Trịnh Kiến Quân tiện tay đưa cho anh lót dạ. Cái bánh ấy chỉ vừa bằng lòng bàn tay, nhưng là lòng bàn tay của con gái.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Anh dựa vào cái bánh mì cuộn ấy để chống chọi trong hai ngày rưỡi.
Khoảng thời gian đó còn đánh một trận thật tàn nhẫn với bọn côn đồ kia, rồi đi viện phúc lợi bồi thường chiếc váy cho cô gái. Vì để tiết kiệm tiền, hôm nay trên đường đến nhà họ Sầm, anh đã đi bộ hết phần lớn quãng đường. Cho đến khi thị lực mờ dần, anh mới miễn cưỡng chọn cách đi xe buýt.
Cú đấm vào mặt Sầm Bình Viễn hầu như đã làm cạn kiệt toàn bộ sức lực của Trì Liệt, anh chỉ nhờ vào cơn đau nhói mơ hồ ở bụng dưới, không để bản thân gục ngã mất mặt trước mặt vợ chồng nhà họ Sầm.
Thiếu nên tính tình cường ngạnh, cách cứng đầu cứng cổ, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại quy luật của tự nhiên.
Trì Liệt cắn răng chống đỡ một hơi, từ phòng khách đi sâu vào trong, bước chân càng lúc càng loạng choạng, cho đến khi về tới chỗ cầu thang quen thuộc, cuối cùng không cách nào chịu đựng thêm được nữa.
Thiểu niên gần như không thể thẳng người dậy, anh dựa vào ý thức còn sót lại của mình, để cơ thể ngã rầm xuống ván giường cứng nhắc.
Dụ Kiến hoàn toàn không quen thuộc với biệt thự.
Sáng nay, Phương Thư Nghi và Sầm Bình Viễn đã dẫn cô đi một vòng, nhưng muốn tìm được vị trí cầu thang phụ vẫn mất khá nhiều công sức.
Kết quả vừa tiến lại gần, cô nhìn thấy Trì Liệt nằm bất tỉnh trên giường.
Thực ra cái đó không thể gọi là giường, dù cho Dụ Kiến từ nhỏ lớn lên ở viện phúc lợi, điều kiện sống không dư dả, nhưng Viện trưởng Trình sẽ không bao giờ để các em nhỏ ngủ trên thứ giường như thế này - bốn cái ghế cao chân đỡ một tấm ván gỗ, không có nệm, không có chiếu, chỉ có một tấm vải trải giường đã phai màu trắng bọc lên trên, chân giường được đặt một tấm chăn mỏng đã phai màu.
Gương mặt của thiếu niên tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng khóe môi anh vẫn mím chặt, tạo thành một đường nét sắc sảo mà rõ ràng. Dường như trong cơn hôn mê hỗn độn, anh vẫn kiên quyết chống chọi và chiến đấu với ai đó.
Đây là lần thứ Hai Dụ Kiến bắt gặp Trì Liệt hôn mê bất tỉnh.
Cũng nhờ có kinh nghiệm lần trước, cô không còn hoảng loạn nữa, hít một hơi thật sâu, liền quay muốn đi gọi dì Dương báo cấp cứu 120.
Nhưng còn chưa kịp quay người đi.
Trì Liệt bất ngờ mở mắt, rồi ngồi dậy.
Dụ Kiến hoàn toàn không ngờ anh sẽ tỉnh lại đúng lúc này, bước chân dừng lại, vô thức hỏi thăm: "Anh có ổn không?"
Thiếu niên dường như hoàn toàn không hề nghe thấy.
Anh ngồi trên giường, đôi mắt đen thăm thẳm lờ đờ vài ba giây, rồi mới tập trung trở lại. Ánh nhìn chặt chẽ gắt gao cố định vào một nơi nào đó trong không gian chật hẹp, không di dời nửa điểm.
Dụ Kiến thuận thế nhìn theo, lập tức hiểu ra, cô không nói chuyện thêm với Trì Liệt nữa mà quay người chạy về phía phòng khách.
Trì Liệt dường như cũng không phát giác ra được những bước chân nhẹ nhàng vội vã của cô gái, toàn bộ sự tập trung của anh đều đổ dồn vào cái bánh bao đã khô cứng được đặt trên một góc của bàn học.
Dĩ nhiên, nếu cái vật được dựng từ ván gỗ và ghế ngồi đó có thể gọi là bàn.
Trì Liệt nhìn chằm chằm cái bánh bao một lúc lâu, thẳng đến khi cơn đau nhói lại bắt đầu co rút ở phần bụng, anh mới chậm chạp nhận ra, cơn đau giúp anh tỉnh táo có lẽ không phải do vết thương, mà đến từ cái dạ dày đã mấy chục tiếng đồng hồ không được ăn thứ gì.
Ý nghĩ này vừa nháy mắt xuất hiện trong đầu, cơn đau xé rách dữ dội trở nên càng rõ ràng hơn bao giờ hết, giống như một hố đen không ngừng lan rộng, sắp nuốt chửng anh.
Trì Liệt không chút do dự vươn tay ra.
Không gian trong cầu thang quá mức chật hẹp, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn đọc sách mà không gian đã bị ép chặt không còn chỗ cho một cái ghế dư thừa nào. Thiếu niên ngồi ở trên giường, khẽ duỗi tay ra là có thể chạm được ngay cái bánh bao không biết đặt ở đây từ lúc nào. ( truyện trên app tyt )
Bình Thành nằm ở phương Bắc, khí hậu luôn luôn khô ráo, mấy tháng này lại không có mưa, nên bánh bao vẫn không bị mốc.
Chỉ là mất đi lượng nước, vừa cứng vừa khô, không còn vị mềm dẻo thơm ngọt lúc mới ra lò.
Trì Liệt hoàn toàn không thèm để ý.
Anh dùng sức gặm cái bánh bao, tiếng sột soạt vang lên khiến anh tưởng chừng như đang nhai chính xương của mình. Cơn đau đớn như lửa đốt ở dạ dày rõ ràng đã giảm bớt, thay vào đó, là cơn đói cồn cào bị đồ ăn dấy lên.
Một cái màn thầu nhỏ bé không có bao nhiêu phân lượng, dù khô cứng cũng nhanh chóng bị ăn hết.
Ăn xong bánh bao, Trì Liệt mím môi, cảm nhận được mùi vị máu tươi loáng thoáng trong miệng – bánh bao quá cứng, anh ăn quá nhanh, khó tránh việc làm rách miệng.
Anh đưa tay lên lau.
Quả nhiên, có một vệt đỏ rực chói mắt trên mu bàn tay.
Trì Liệt ‘chậc’ một tiếng, dùng tay chống đỡ trên mặt giường, lung lay đứng dậy. Vài bước chân đầu tiên của anh còn hơi loạng choạng, đi tới, nhưng dần dần ổn định lại.
Anh rẽ vào một khúc cua, từ cửa sau của biệt thự đi ra vườn hoa.
Khi Dụ Kiến cầm theo đồ ăn thức uống quay lại thì có hơi bối rối.
Người đâu rồi?
Cô mới đi lấy đồ ăn có một chút mà người đã biến đi đâu mất tiêu rồi?
Dụ Kiến đặt khay đồ ăn lên bàn đọc sách, rồi đi lòng vòng quanh hành lang gần đó, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của thiếu niên đâu. Cô lo lắng nhớ lại sắc mặt tái nhợt của anh, cô cũng không dám đi xa, chỉ biết lề mề tiếp tục ở tại cầu thang mà chờ đợi.
Lúc nãy Dụ Kiến đem tất cả sự chú ý toàn tâm đặt lên người Trì Liệt, bây giờ mới rảnh rang quan sát kỹ căn phòng cầu thang chật hẹp này.
Căn phòng thật sự rất nhỏ, ngoại trừ giường và bàn, có lẽ chỉ có cái đèn bàn cũ kỹ được che phủ bởi chụp đèn màu đỏ được coi là đồ đạc. Dụ Kiến cũng từng dùng loại đèn này hồi còn học tiểu học, sau đó Viện trưởng Trình thay bằng đèn huỳnh quang để bảo vệ mắt.
Thiếu niên dường như không có quá nhiều đồ vật cá nhân, vài bộ quần áo mùa hè xếp gọn ở cuối giường. Một cái balo vải đen được đặt bên phải bàn đọc sách, trong đó nhồi nhét đầy sách vở. Cái bánh bao ban nãy đặt bên trái bàn đã biến mất, không còn lấy một mẩu vụn.
Dưới gầm giường có vẻ như chứa đồ đạc gì đó, góc nhìn của Dụ Kiến không nhìn rõ lắm, chỉ thấy hình dáng mơ hồ. Cô không tiện cúi xuống dòm ngó đồ vật của người khác, thế nên đứng dậy ở một bên, suy nghĩ dần dần bay xa.
Đây chính là thiếu niên mà Phương Thư Nghi nói với cô, chính là cái người mà Sầm Bình Viễn thấy tội nên đón về nhà ở đây à?
*
Trong sân sau vườn hoa, Trì Liệt ngồi xổm bên cạnh thiết bị tưới cây, liên tục dùng tay vốc nước, uống ba bốn ngụm liên tiếp.
Không giống nước máy trong bếp hay nước sinh hoạt trong phòng tắm, nước dùng để tưới cây trong vườn đều được bơm thẳng từ lòng đất lên, chưa qua xử lý, vừa lạnh vừa đăng đắng, nuốt xuống liền có cảm giác như đang uống những mảnh dao nhỏ.
Trì Liệt uống một cách nhanh nhất có thể, một ngụm này rồi sang ngụm khác.
Vị máu tanh trong miệng dần biến mất, cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp người. Thân thể anh dần dần khôi phục lại chút khí lực, anh dựa vào thành bồn hoa, ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, soi rõ nét mặt mệt mỏi của thiếu niên.
Mạng sống thật rẻ mạt.
Trì Liệt tắm nắng, lười biếng nghĩ.
Đi quãng đường trở về cầu thang ban nãy, anh tưởng mình sắp chết thật rồi, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải cố sức tỉnh dậy nhờ chiếc bánh bao cứng khô và vài ngụm nước lạnh đắng, mà sống sót.
Có vẻ ông trời cũng lười thu hồn anh.
Bụng Trì Liệt vẫn quặn đau từng cơn, nhưng so với lúc trước đã khá hơn nhiều. Anh nhắm mắt, tắm nắng thêm một lúc, cảm thấy mình đã hấp thụ được một chút năng lượng từ ánh mặt trời nóng rực, bèn chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình, dù chúng cũng chẳng có mấy thứ.
Vào biệt thự, rẽ qua hành lang, đi thẳng cho đến khi thấy rõ chiếc váy trắng phía xa, Trì Liệt mới nhớ tới mình từng chạm mắt với cô gái ấy.
Anh quá đói.
Nên lúc đó hoàn toàn quên mất chuyện này.
Dụ Kiến dựa vào tường, im lặng chăm chú nhìn xuống sàn nhà đến xuất thần thì một bóng dáng hơi quen thuộc đột ngột phủ xuống: "Cô là Dụ Kiến."
Giọng nói cực kỳ quả quyết, không cho phép nghi ngờ.
Dụ Kiến ngẩng đầu lên.
Thiếu niên đang cụp mắt nhìn cô.
Dáng vẻ anh vẫn tái nhợt, thậm chí mí mắt cũng mỏng manh, ở gần như thế này có thể thấy rõ những đường mạch máu mờ nhạt trên vầng trán: "Con gái nhỏ mất tích mười sáu năm của Sầm Bình Viễn."
Mấy tháng trước tin tức đến khi Trì Liệt vẫn còn ở nhà họ Sầm, chuyện này không thể giấu được anh.
Trì Liệt nói quả quyết như thể đây là sự thật không thể phủ nhận, không hiểu sao Dụ Kiến cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô không biết nói gì khác, chỉ vào đĩa đồ ăn trên bàn: "Trước hết anh hãy ăn chút gì đó đi."
Rõ ràng lúc nãy anh hẳn đói lắm, chỉ một cái bánh bao thì chắc chắn không đủ.
Dụ Kiến tốt bụng bảo anh ăn đồ ăn nhẹ trên đĩa, nhưng ngay sau đó cổ tay cô bị siết chặt.
Trì Liệt cố ý kiềm chế để không dùng quá nhiều sức, nhưng sự chênh lệch thể chất vẫn hiển nhiên, Dụ Kiến bị bóp đau điếng. Không thể kháng cự, cô bị anh kéo ra khỏi cầu thang.
Đi vào trong hành lang, anh lợi dụng chiều cao áp đảo của mình, từ trên cao nhìn xuống cô.
Đôi mắt đen như mực lạnh lùng ánh lên vẻ mỉa mai khó đoán, lười biếng và tùy hứng, hoàn toàn thể hiện sự thờ ơ của chủ nhân nó.
"Cô là người nhà họ Sầm," nhưng những lời nói vẫn cộc cằn khó nghe như trước: "chạy đến tìm tôi làm gì?"