Thời gian thấm thoát trôi qua, ba ngày sau, trường Nhất Trung chính thức khai giảng.
Trường Nhất Trung nằm trong khu trung tâm, không xa nhà họ Sầm lắm, đi bộ cũng không tới nửa tiếng. Nhưng Phương Thư Nghi vẫn dặn dò tài xế phải đưa Dụ Kiến và Sầm Thanh Nguyệt tới tận cổng trường.
Vừa dừng xe, Sầm Thanh Nguyệt đã lạnh lùng hừ một tiếng. Cô ta không đợi Dụ Kiến mà vội vàng mở cửa bước xuống, đi một mình vào trường.
Ngược lại, tài xế nhìn Dụ Kiến qua kính chiếu hậu cười nói: "Cô vào đi, trưa tan học tôi sẽ đợi ở đây."
Dụ Kiến cảm ơn rồi xách balo xuống xe.
Buổi sáng mùa hè, gió nhẹ thổi vào mặt, ánh nắng dịu dàng. Từng tốp học sinh mặc đồng phục xanh trắng giống nhau rải rác trong sân trường, những gương mặt non nớt đầy sức sống và khí thế.
Dụ Kiến hít một hơi, sau đó cùng các học sinh khác bước vào trường.
Với tư cách là ngôi trường tốt nhất Bình Thành, chất lượng giáo viên cũng như cơ sở vật chất của Nhất Trung vượt trội hơn các trường ở khu phố rất nhiều, riêng khu dạy học đã có tới mấy tòa rồi. Trên đường đi, Dụ Kiến phải hỏi một bạn học mới biết được lớp mình nằm ở tòa nào.
Sầm Thanh Nguyệt học văn, còn Dụ Kiến chọn lý nên hai người không cùng lớp.
Vì vậy Dụ Kiến cũng không quá để ý đến hành động lúc nãy của Sầm Thanh Nguyệt.
Theo hướng dẫn của bạn học sinh kia, cô nhanh chóng tìm thấy bảng tên lớp 11.7 treo ngoài cửa.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Do nhà gần và đi sớm nên lúc này trong lớp không đông lắm. Vừa mới chia ban, lớp học cũng bị sắp lại, mọi người còn xa lạ nên ai ngồi chỗ người nấy.
Dụ Kiến cũng tìm một chỗ kín đáo ngồi vào.
Cô vừa ngồi xuống thì đã bị cô gái phía sau gõ nhẹ lên vai: "Lúc trước cậu học lớp nào vậy? Sao tớ chưa thấy cậu bao giờ?"
Dụ Kiến chớp mắt: "Tôi mới chuyển tới học kỳ này thôi."
Thật kỳ lạ, dù cô ấy đã học ở đây từ trước đi, nhưng một khối có mười lăm lớp, gần một ngàn học sinh, không thấy thì có gì mà lạ chứ.
Sau đó, đôi mắt cô gái bỗng sáng lên: "Tớ biết mà!"
Cô ấy thân thiện cầm đồ đạc của mình rồi ngồi xuống bên cạnh Dụ Kiến: "Tớ là Thẩm Tri Linh, sau này gọi tớ là Linh Linh nhé!"
Dụ Kiến: "...Dụ Kiến."
Học sinh Nhất Trung nhiệt tình thật.
Chưa biết các học sinh khác thế nào, nhưng Thẩm Tri Linh thực sự rất hoạt bát, Sau khi biết Dụ Kiến là học sinh mới chuyển đến, cô ấy nghiêm túc giới thiệu tình hình của trường cho cô nghe.
Mặc dù Phương Thư Nghi cũng đã nói với Dụ Kiến một vài thông tin, nhưng không chi tiết cặn kẽ bằng Thẩm Tri Linh.
Nói một hồi, Thẩm Tri Linh lại nhìn Dụ Kiến: "Sao cậu trắng và đẹp thế! Chỉ hơi gầy thôi! Ăn nhiều vào sẽ còn đẹp hơn đó!"
Dụ Kiến: "...Cậu cũng đẹp mà."
Được rồi, giờ cô hiểu tại sao Thẩm Tri Linh lại nói như vậy rồi.
Bình thường Dụ Kiến rất ít nói, còn tích cách Thẩm Tri Linh lại hướng ngoại, nên chẳng mấy chốc, hai cô gái đã trò chuyện rôm rả.
Các học sinh khác cũng lũ lượt vào lớp, chưa sắp xếp chỗ ngồi nên bạn bè thân thì ngồi với nhau, không khí trong lớp nhanh chóng náo nhiệt lên.
Mới đầu năm học, lại còn là những thanh thiếu niên mới mười sáu, mười bảy tuổi, học sinh Nhất Trung cũng không nghiêm túc như cô tưởng tượng. Giáo viên chủ nhiệm chưa tới, dần dần tiếng ồn trong lớp ngày càng rõ hơn.
Dụ Kiến nghe Thẩm Tri Linh than thở về kỳ thi đầu vào ngày mai giữa tiếng cười đùa xung quanh, trong lòng cô bỗng dưng tràn ngập cảm giác yên bình khó tả.
Dù nhà họ Sầm có thế nào đi nữa, thì cô vẫn rất thích không khí ở Nhất Trung.
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên lớp học chìm vào im lặng.
Giống như có ai đó tắt nút điều khiển âm thanh vậy.
Dụ Kiến tưởng giáo viên chủ nhiệm tới nên vội vàng xoay người ngồi thẳng, ánh mắt vừa nâng lên thì đột nhiên dừng lại.
Người đứng ngoài cửa không phải là giáo viên chủ nhiệm, mà là Trì Liệt đang mặc đồng phục xanh trắng của Nhất Trung.
Anh xách balo bằng một tay, ngẩng đầu nhìn bảng tên treo phía trên. Đôi mắt đen hẹp nhắm lại, cằm ngẩng lên kéo thành một đường cong mềm mại trên cổ.
Sao Trì Liệt lại ở đây?
Ban đầu Dụ Kiến còn ngạc nhiên, nhưng cô lập tức trở nên vui mừng.
Mối quan hệ giữa cô và anh không tệ, nhưng cũng chẳng thể nói là tốt. Nhưng trong một môi trường xa lạ, gặp người quen luôn khiến tâm trạng người ta vui vẻ hơn mà.
Hơn nữa, việc Trì Liệt không bỏ học, mà vẫn tiếp tục đến trường cũng là một chuyện đáng mừng.
Dụ Kiến đang định đứng dậy chào, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Thẩm Tri Linh ôm chặt vai, kéo mạnh về lại chỗ ngồi.
Dụ Kiến bối rối: "Sao vậy?"
Giọng cô vốn nhỏ, nhưng không hiểu sao lúc này vừa mở miệng lại cảm thấy âm thanh rõ ràng hơn bình thường.
Bởi vì mọi người đều im lặng, lớp học yên tĩnh đến lạ thường.
Mấy giây sau, khi Trì Liệt không nhìn nữa mà bước vào lớp, mới có người lên tiếng trở lại.
Tuy nhiên, so với tiếng ồn ào sôi nổi gần như làm sập mái nhà lúc nãy, âm thanh bây giờ chỉ có thể được mô tả bằng hai từ "thì thầm".
"Chết tiệt, sao cậu ta lại ở lớp mình! Giờ còn kịp nhờ giáo viên chủ nhiệm chuyển lớp không nhỉ?"
"Cũng chẳng sao, cậu cứ cẩn thận đừng chọc giận cậu ta là được..."
"Lần trước có ai chọc đâu? Vậy mà vẫn bị đánh đến khóc luôn đó!"
Bị Thẩm Tri Linh ghì chặt, Dụ Kiến không quay đầu được nên không biết Trì Liệt ngồi ở đâu, cô chỉ có thể im lặng nghe tiếng bàn tán xung quanh.
Cô nhìn Thẩm Tri Linh với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Thẩm Tri Linh siết chặt Dụ Kiến, hạ giọng: "Sau này cậu nhớ đi vòng qua cậu ta nhé, tránh xa một chút. Tên đó không phải người biết lý lẽ đâu, tính tình tệ đến mức có thể đánh cả con gái nữa đó!"
Dụ Kiến sững sờ: "Không thể nào."
Tính tình Trì Liệt khó chịu thật, nhưng cũng chẳng tới mức đó. Việc đánh phụ nữ, thật sự không giống chuyện anh có thể làm.
Dụ Kiến không tin, Thẩm Tri Linh lo lắng nói: "Cậu không thấy cô ấy khóc thảm thiết thế nào đâu!"
"Dù sao cũng đừng chọc giận cậu ta.” Thẩm Tri Linh không giải thích rõ ràng mà thẳng thừng kết luận, “Cậu thấy mọi người đều lạnh nhạt với cậu ta không."
Thẩm Tri Linh thả tay ra, lúc này Dụ Kiến mới có thể quay đầu nhìn Trì Liệt.
Bây giờ cũng chưa muộn lắm, còn hơn hai mươi phút nữa mới đến giờ học, vẫn còn một vài chỗ trống, từ trước ra sau đều có.
Trì Liệt đi thẳng đến vị trí cuối cùng sát cửa sổ.
Theo trí nhớ của Dụ Kiến, hình như lúc cô vào lớp, vị trí đó vẫn còn hai ba học sinh ngồi. Nhưng hiện tại, họ đã xách balô chuyển chỗ, để lại một khoảng trống ở đó.
Chàng trai mặc đồng phục xanh trắng ngồi cô độc bên cửa sổ.
Cách xa tất cả mọi người.
*
Trì Liệt ngồi tại chỗ, hoàn toàn không để ý những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, cũng chẳng quan tâm đến những lời thì thầm lọt vào tai mình.
Anh thật sự rất mệt, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Hôm qua Ngô Thanh Quế đột nhiên nhận được một đơn hàng lớn, hai người làm việc từ sáng đến nửa đêm. Trì Liệt mệt mỏi lê thân về phòng trọ, chỉ kịp ngủ hai, ba tiếng đã phải dậy đi học.
Sau khi rời nhà họ Sầm, hồ sơ học tập của Trì Liệt vẫn được giữ lại Nhất Trung.
Khu phố cũ cách xa trung tâm thành phố, nếu đi xe bus phải đổi trạm ba, bốn lượt, tàu điện ngầm cũng phải chuyển mấy tuyến. Nên anh quyết định đạp xe đến, dù không đi đường vòng nhưng vẫn mất gần hai tiếng.
Đêm qua Trì Liệt ngủ không đủ giấc, sáng lại vội vã đi học mà không ăn sáng, trong tình trạng không có năng lượng. Lúc vào lớp, cả người mệt mỏi, mất nửa ngày mới có thể nhìn rõ dòng chữ trên bảng lớp.
Vì thế anh hoàn toàn không biết Dụ Kiến cũng ở đây.
Trì Liệt ngồi hàng cuối cùng, dựa vào cửa sổ nghỉ khoảng mười, mười lăm phút, dù đã thấy đỡ choáng váng nhưng bụng anh lại quặn đau dữ dội.
Do đã quen với cơn đau này nên anh chẳng cảm thấy có gì, chỉ im lặng cúi đầu, nghe giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục phát biểu hùng hồn về triển vọng tươi sáng của học kỳ mới.
Học sinh phía dưới thì chẳng mảy may để ý đến lời nói sáo rỗng ấy, Trì Liệt cũng thế.
Tương lai quá mơ hồ xa vời.
Đối với anh, việc cấp bách nhất là làm sao để sống qua ngày.
Vì là ngày đầu nên giáo viên chủ nhiệm cũng không có gì để nói. Kỳ thi đầu vào bắt đầu từ ngày mai, ông chỉ nhắc nhở vài câu rồi cho học sinh dọn dẹp, chuẩn bị phòng thi.
Các bạn học sinh sôi nổi đứng dậy.
Trì Liệt vẫn khó chịu, anh ngồi bất động tại chỗ. Do ngại hình ảnh thường ngày của anh nên cũng chẳng ai dám ra lệnh bảo anh làm gì, mà chỉ im lặng né tránh góc cửa sổ.
Trì Liệt ngồi thêm một lúc, cho đến khi bụng quặn đau, cuối cùng anh mới quyết định xuống căn tin mua gì đó ăn.
Không phải Trì Liệt bỗng nhiên nhận ra mình không thể cứng đầu như thế. Nhưng vì buổi chiều còn phải đạp xe thêm hai tiếng nữa. Sau khi anh cân nhắc, bây giờ mua cái bánh mì ăn còn đỡ hơn là ngất xỉu giữa đường.
Dù sao đến bệnh viện điều trị cũng tốn tiền hơn mà.
Trì Liệt chuẩn bị đứng dậy thì bỗng có bàn tay trắng muốt đưa miếng bánh mì đậu đỏ tới trước mặt anh.
Giọng nói của cô gái vừa giận vừa lo: "Trì Liệt, không phải anh lại không ăn sáng đấy chứ?"
Trước đó Dụ Kiến bị Thẩm Tri Linh ghì chặt, lại đúng lúc giáo viên chủ nhiệm vào nên cô không thể chào hỏi Trì Liệt được. Đến khi có thể tự do rồi, cô lại nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó đầy mệt mỏi của anh, ánh nắng chiếu qua cửa sổ khiến làn da tái nhợt, nhìn không khỏe tí nào.
Cảnh tượng quen thuộc này đã diễn ra hai lần rồi.
Dụ Kiến sợ rằng Trì Liệt sẽ ngất xỉu trước mặt mình lần nữa.
Miếng bánh mì đậu đỏ được đẩy tới trước mặt, Trì Liệt dừng lại một chút. Do thiếu đường nên phản ứng của anh bây giờ rất chậm chạp, mất hơn mười giây anh mới ngước mắt, dọc theo đầu ngón tay trắng muốt đặt trên bánh mì từ từ nhìn lên.
Mùa hè nóng bức cuối tháng Bảy.
Cô gái mặc đồng phục hè của trường Nhất Trung, áo sơ mi trắng xanh ngắn tay kết hợp với quần dài cùng màu. Đồng phục rộng làm nổi bật vẻ mảnh mai của cô, gió nóng từ cửa sổ thổi vào, vẽ nên đường cong mơ hồ trên ngực.
Trì Liệt không phản ứng, trong chốc lát hơi mất tập trung.
Anh đã đói đến mức bắt đầu thấy ảo giác rồi sao?
Chàng trai im lặng, Dụ Kiến tưởng anh đã thừa nhận việc không ăn sáng nên nhíu mày đẩy miếng bánh mì về phía anh: "Anh mau ăn đi."
Đừng để bị ngất ngay ngày đầu đi học chứ.
Trì Liệt nhăn mặt không nói gì, cũng chẳng vươn tay lấy miếng bánh.
Mười mấy giây sau, anh đứng bật dậy lao thẳng về phía cửa lớp. Do chuyển động quá nhanh nên một loạt bàn ghế bị húc ngã, kêu lên những tiếng ken két chói tai cọ xát vào sàn nhà.
Dụ Kiến giật mình: "Trì Liệt!"
Cô không kịp ngăn anh lại, chớp mắt chàng trai đã chạy ra khỏi lớp. Chỉ có các bạn đang dọn vệ sinh vẫn há hốc mồm nhìn theo, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thẩm Tri Linh đứng bên cạnh chứng kiến hết cả quá trình cũng sững sờ.
"Kiến Kiến à", cô ấy không thể tin nhìn dáng người nhỏ bé của Dụ Kiến: "Cậu... làm cậu ta sợ chạy mất à?" ( truyện trên app tyt )
*
Trì Liệt chạy mất dạng, Dụ Kiến tìm anh khắp nơi mà không thấy, nên đành dọn dẹp vệ sinh với Thẩm Tri Linh trong lớp trước.
Dù thế nào Thẩm Tri Linh cũng không tin cô gái nhỏ bé mảnh mai trước mặt này lại có quan hệ với Trì Liệt: "Cậu quen cậu ta à? Cậu không sợ hả?"
Không đợi Dụ Kiến trả lời, cô bắt đầu kể lại những chuyện Trì Liệt đã làm ở Nhất Trung.
Không những đánh nhau với bọn côn đồ ở khu phố cũ, mà khi đến trường anh cũng không thay đổi thói quen ấy.
Mới vào học không lâu mà anh đã có chuyện đánh nhau với vài nam sinh. Khi phụ huynh đối phương đến trường làm ầm lên, thậm chí anh còn lao tới định đánh cả phụ huynh nếu không có thầy giáo cản lại.
Từ đấy danh tiếng vang dội luôn.
"Cậu không biết đâu, bình thường ở trường cậu ta không để ý ai hết, nếu nói chuyện với ai là sắp kiếm chuyện với người đó rồi đấy," Thẩm Tri Linh nói nhỏ: "Cô gái lớp bên cạnh trước đây khóc lóc thảm thiết lắm, mọi người đều thấy mà."
Thẩm Tri Linh nhắc người đó đến hai lần, Dụ Kiến có chút băn khoăn, cô hỏi: "Cô gái đó họ Sầm đúng không?"
Thẩm Tri Linh hơi ngạc nhiên: "Hả, sao cậu biết?"
Dụ Kiến chỉ im lặng cúi đầu.
"Nhưng thành tích của Trì Liệt rất tốt, nên thầy cô ít quản cậu ta lắm," Thẩm Tri Linh không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói: "Chứ không với tần suất đánh lộn như thế, cậu ta đã bị đuổi học từ lâu rồi."
Nội quy nhà trường vẫn nghiêm lắm.
Dụ Kiến không để ý câu sau của Thẩm Tri Linh mà chỉ tập trung vào nửa vế đầu. Cô nhớ đến đầu ngón tay thon dài chỉ vào vở bài tập của mình hôm đó, giọng điệu chế nhạo nhưng lại thoáng chút ý cười.
Có vẻ thành tích của anh thật sự không tồi.
Giai đoạn trung học đúng là thời điểm để tập trung học tập, thông thường học sinh nào giỏi thì sẽ được yêu mến hơn. Dù là những người ít nói, trong lớp ít nhất cũng có thể kết được vài người bạn.
Nhưng Trì Liệt là trường hợp ngoại lệ.
Mọi người đều đồng lòng xa lánh anh, còn cẩn trọng né tránh giống như đang lẩn trốn quái vật vậy.
*
Trì Liệt chạy ra khỏi lớp rồi lao thẳng đến căn tin mua hai cái bánh mì, vội vàng nhai nuốt.
Lúc này mức đường trong máu từ từ tăng trở lại, bộ não gần như tê liệt cũng dần hoạt động, cuối cùng anh mới chậm chạp phản ứng.
Không phải ảo giác, người đứng bên bàn đẩy nhẹ miếng bánh mì đậu đỏ tới chính là cô gái lúc nào cũng nói chuyện nhẹ nhàng đó.
Cũng không lạ lắm.
Ở đây, ngoài cô ra, còn ai ngu ngốc dám tới gần anh nữa chứ?
Nhưng Trì Liệt không hề cảm thấy vui.
Anh ngồi một mình ở căn tin khá lâu, đến khi bụng không còn đau nữa mới đứng dậy, mặt âm u, nhăn mày bước về phía lớp học. Các học sinh trên đường thấy anh từ xa thì tự động tránh đi, nhìn vẻ mặt u ám của Trì Liệt, họ thì thầm: "Chắc ai đó sắp gặp rắc rối rồi."
Trông cứ như đang đi tìm người để đánh vậy.
Không mất nhiều thời gian để dọn dẹp vệ sinh, các bạn trong lớp đã ra về hết. Trước khi đi, Thẩm Tri Linh còn lo lắng nhìn Dụ Kiến một cái, rõ ràng cô ấy không tin lời cô nói.
Dụ Kiến cũng chẳng mảy may để ý.
Chỉ còn mình cô trong lớp, Dụ Kiến lấy bài tập ngữ pháp tiếng Anh ra tiếp tục làm.
Trì Liệt bước vào thì thấy cảnh tượng cô gái đang ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, gió làm đung đưa tán cây phong um tùm bên ngoài, bóng cây nhỏ xíu theo làn gió nhẹ nhàng chuyển động in lên gương mặt trắng nõn của cô gái.
Hình như gặp khó khăn, cô nhíu mày nhìn xuống sách bài tập, hai má hồng hào phồng lên, trông đáng yêu như một con thú nhỏ vậy.
Cổ họng Trì Liệt vô thức cựa quậy.
Dụ Kiến đang phân vân giữa bốn đáp án thì một bàn tay lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ bỗng giật lấy cây bút chì trên tay cô, nhanh chóng đánh vào đáp án A.
Dụ Kiến hơi giật mình, không ngẩng đầu lên, cô lật sang trang cuối có đáp án.
Quả nhiên đáp án của câu này là A.
Dụ Kiến hơi thất vọng, định so đáp án cho các câu còn lại. Nhưng bàn tay kia lại vươn tới, đóng sách bài tập rồi đặt cây bút chì trên trang bìa, sau đó ấn mạnh xuống.
Đầu ngón tay hơi tái mét đè lên quyển vở, rõ ràng không cho cô viết tiếp.
Vì vậy Dụ Kiến không thể không ngẩng đầu.
Không giống nụ cười tinh quái ngoài cửa sổ hôm nọ, lúc này chàng trai không hề mỉm cười. Gương mặt lạnh lùng, đuôi mắt hơi nhướng lên, đôi mắt đen láy không chút cảm xúc, rõ ràng đang rất bực bội.
Anh im lặng, lạnh lùng nhìn cô một lúc rồi giật khóe miệng, chuẩn bị nói gì đó.
"Sao anh không ăn cơm?”, Dụ Kiến không cho Trì Liệt có cơ hội, cô nhanh chóng lên tiếng trước, sau đó nhớ lời Thẩm Tri Linh nói thêm một câu: “Lại còn đánh nhau ở trường nữa?"
Gió hè ấm áp thổi qua, giọng nói của cô gái thật nhẹ.
Trì Liệt đột nhiên bị chặn họng, anh hiếm khi ấp úng, đưa tay gãi gãi chân mày nói: "Cô quan tâm quá nhỉ."
Anh có ăn hay không, đánh nhau với ai thì liên quan gì đến cô?
Giọng anh vẫn khó chịu như mọi khi, nếu là người khác, chắc đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Nhưng Dụ Kiến vẫn ngồi đó, suy nghĩ một lát thì hỏi tiếp: "Họ nói Sầm Thanh Nguyệt..."
Dụ Kiến vừa mở lời, Trì Liệt đã biết cô muốn nói gì.
Anh lạnh lùng cười: "Sầm Thanh Nguyệt cũng xứng để tôi đánh à?"
Vốn dĩ Trì Liệt không thích giải thích chuyện của mình cho người khác, nhưng nghe Dụ Kiến hỏi thế, trong lòng anh lại có cảm giác bực bội kỳ lạ, anh nói thêm: "Chỉ là dọa cô ta thôi."
Vợ chồng họ Sầm không ưa Trì Liệt, Sầm Thanh Nguyệt lại càng không. Nhưng xấu hổ một cái là, từ nhỏ đến lớn, lần nào Sầm Thanh Nguyệt cũng kém nhất lớp, còn Trì Liệt lại luôn nằm trong top đầu.
Phải nhờ Sầm Bình Viễn lo lót Sầm Thanh Nguyệt mới vào được Nhất Trung, trong khi Trì Liệt có thể dễ dàng thi đậu vào lớp chọn.
Sầm Thanh Nguyệt ghen tị, nên thuê người dạy cho Trì Liệt một bài học, kết quả lại bị Trì Liệt dập tắt hi vọng.
Mà bản thân cô ta cũng không hưởng được lợi gì, Trì Liệt không động tay động chân mà chỉ nói nếu còn lần sau, anh sẽ ném cô ta từ sân thượng xuống.
Tuy giọng điệu rất bình thản, không biết đang vui hay đang buồn. Nhưng Sầm Thanh Nguyệt biết chắc anh đang nói thật.
Nên mới khóc lóc thảm thiết như thế.
Còn những tin đồn được thêu dệt sau đó, Trì Liệt không để ý, cũng chẳng buồn giải thích.
Anh bận học, bận làm thêm, bận đối phó với nhà họ Sầm, bận cố gắng sống qua ngày. Những việc lớn nhỏ đã chiếm hết tâm trí rồi, không còn thời gian để minh oan cho bản thân nữa đâu.
Chẳng lẽ phải đứng ở cổng trường, phân trần cho từng người nghe sao?
Hơn nữa, Trì Liệt nhướng mày, nếu giải thích thì sẽ có tác dụng chắc?
Trên đời này, phần lớn mọi người đều chỉ tin vào những gì họ muốn tin. Họ bảo anh có khuynh hướng bạo lực, không biết điều, không nên chọc giận, thì cứ để họ nói đi.
Dù sao Trì Liệt cũng không cảm thấy buồn phiền hay đau khổ vì điều đó, những cảm xúc yếu đuối, nhút nhát ấy, từ lâu anh đã không còn nữa rồi.
Vì cuộc sống cực khổ, anh không còn để ý đến người khác mà chỉ biết lo cho bản thân.
Trì Liệt nghĩ vậy thì vô thức ho một tiếng, lờ đi sự xấu hổ sau đó.
Anh vỗ nhẹ xuống bàn, lạnh lùng nói: "Vào Nhất Trung rồi thì tập trung học đi, đừng nghĩ ngợi lung tung."
Dụ Kiến nghe mà không hiểu: "Anh nói gì cơ?"
Hôm nay mới là ngày khai giảng thôi mà, cô suy nghĩ cái gì?
Dụ Kiến ngẩng đầu, thấy vẻ tức giận quen thuộc trong mắt anh, đầu óc cô trống rỗng vài giây mới hiểu ra.
À, cũng giống như trước, bảo cô tránh xa anh hả.
Tên này... vô lý thật. Rõ ràng cách đây vài ngày còn leo lên cửa sổ tầng hai gõ cửa, giờ lại quay sang ghét bỏ cô.
Đúng là tiêu chuẩn kép mà.
Vì vậy Dụ Kiến ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi không nghĩ lung tung gì đâu."
Cô không muốn bị mang tiếng oan.
Cô gái cười tươi, nhẹ nhàng trả lời khiến Trì Liệt cảm giác như mình đang đấm vào bông vậy, không có cảm giác gì hết.
Con nhóc này sao lại ngốc nữa rồi!
Anh nói cô không hiểu sao?
Trì Liệt vốn không phải người kiên nhẫn, nhưng đối mặt với đôi mắt trong veo kia, anh lại không nói nên lời.
Im lặng một lúc, anh hít một hơi rồi lạnh lùng nói: "Không muốn bị cô lập thì sau này đừng tìm tôi nữa."
Trì Liệt không hiểu, đạo lý đơn giản như vậy, tại sao Dụ Kiến lại không hiểu. Rõ ràng ở khu phố cô còn biết tránh xa bọn côn đồ, không tự tìm rắc rối cho mình mà.
Anh đã bị học sinh Nhất Trung cô lập rồi. Việc cô tiếp cận anh chỉ khiến cô bị liên lụy, chịu chung số phận thôi.
Trì Liệt hoàn toàn không quan tâm tình huống hiện tại của mình, nhưng anh không muốn ảnh hưởng đến Dụ Kiến.
Chuyện của anh vốn không liên quan đến cô.
Nghe vậy, Dụ Kiến nhẹ nhàng nhíu mày: "Nhưng đó đâu phải lỗi của anh."
Bọn họ không hiểu nên mới lạnh nhạt với Trì Liệt cũng không có gì sai, nhưng rõ ràng cô biết anh không phải kiểu người như vậy, không có lý do gì phải hùa theo tránh xa anh cả.
Trì Liệt khựng lại, không biết phải nói tiếp thế nào.
Anh nhận ra, cô gái cúi đầu trước mặt trông thì dịu dàng, nhưng thực ra rất có chính kiến. Việc cô không muốn, tuyệt đối sẽ không đụng đến, nhưng một khi đã quyết định điều gì thì khó có thể lay chuyển chỉ bằng vài câu nói.
Trì Liệt không biết xử lý tình huống này thế nào nên đành vươn tay, gõ mạnh hai cái xuống bàn.
"Tốt nhất cô nên vâng lời đi." Anh trầm giọng: "Bằng không, cẩn thận tôi dạy dỗ cô đấy."
Khuôn mặt chàng trai lạnh lùng, cố ý làm ra vẻ mặt vô cảm, đuôi mắt hẹp lạnh lẽo nheo lại.
Trông rất đáng sợ.
Nhưng Dụ Kiến... thật sự rất mắc cười.
Cô nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được, giọng nói thoáng chút vui đùa: “Tôi không tin."
Dụ Kiến nghiêm túc thật đó.
Giá như cuộc đối thoại này diễn ra trong con hẻm lần đầu gặp gỡ thì chắc chắn cô sẽ tin mà tránh xa anh càng xa càng tốt. Nhưng anh đâu có đánh Sầm Thanh Nguyệt, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt như thế mà làm khó cô chứ?
Đang suy nghĩ, bỗng mặt Dụ Kiến đau nhói.
Chàng trai vươn tay, không do dự mà bóp mặt cô.