Lần này Trì Liệt thực sự tức giận, không kiềm chế được, tay anh bóp mạnh hơn.
Dụ Kiến không cười nổi nữa.
Xương tay anh cứng, đầu ngón tay lạnh lẽo đã trải qua gió mưa nên khi chúng ghì chặt lên mặt cô, cọ xát một cách đau đớn, thậm chí có chút bỏng rát.
Dụ Kiến vô thức muốn tránh đi, nhưng anh không buông mà còn siết chặt hơn.
Dụ Kiến đau đớn, cô không nghĩ ngợi mà giật chân đá về phía Trì Liệt: "Buông ra!"
Anh sẽ đánh cô sao!
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Dụ Kiến đang trong tình trạng hoảng hốt nên đá rất mạnh. Cú đá trúng ống chân Trì Liệt, đến cô cũng thấy hơi đau nhưng Trì Liệt lại chẳng hề hấn gì, anh vẫn đứng vững mà không loạng choạng lùi về sau.
Anh không buông tay, mím môi rồi lạnh lùng nhìn cô: "Cô hiểu chưa?"
Nếu hôm nay không dạy dỗ thì cô sẽ không bao giờ sáng mắt.
Mặt bị bóp nên Dụ Kiến không thể phản kháng, cô tức giận tủi thân nói: "Tôi hiểu rồi."
Coi như cô hiểu rồi, quả thật tính tình anh xấu xa, tồi tệ, không thể nói chuyện đàng hoàng được.
Lúc này Trì Liệt mới hài lòng buông ra.
Như đã rút ra bài học sâu sắc từ lần trừng phạt này, cô gái không thèm để ý anh nữa mà ôm mặt, cúi đầu dọn dẹp đồ đạc.
Qua khe hở ngón tay, mặt cô hiện lên vài vết đỏ nổi bật trên làn da trắng mịn, trông thật đáng thương.
Cổ họng Trì Liệt lại cựa quậy.
Lúc nãy khi anh đe dọa cô, cây bút chì theo động tác đá mà lăn xuống đất, anh cúi xuống nhặt lên, đặt trên bàn: "Ngày mai cố gắng thi nhé."
Giọng điệu có vẻ mềm hơn lúc nãy.
Dụ Kiến vẫn im lặng.
Cũng không phải cô không tức giận, huống hồ, ai bị bóp mặt oan uổng mà không bực mình chứ.
Không để ý đến chàng trai đứng bên cạnh, Dụ Kiến dọn xong thì vác balô, không nói gì rời đi
Vì thân hình mảnh mai nên cái balô trên người cô trông nặng nề hơn người khác một chút, dù vậy nhưng cô vẫn thẳng lưng bước đi.
Bước nhanh, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu đập liên tục lên cái gáy trắng muốt.
Trì Liệt dựa vào cửa, nhìn theo bóng dáng ấy rất lâu, cho đến khi không còn thấy nữa, khóe miệng anh mới nhếch lên.
Anh quay lại cầm balô định rời đi thì đột nhiên phát hiện miếng bánh mì đậu đỏ được đặt trong ngăn bàn.
Chàng trai nhướng mày.
Nụ cười trên môi càng rõ hơn.
*
Kỳ thi đầu vào nhanh chóng trôi qua.
Kết quả thi chưa được công bố nên giáo viên chủ nhiệm tạm thời sắp xếp chỗ ngồi theo chiều cao trước, đợi đến khi có điểm mới điều chỉnh lại.
Dụ Kiến thực sự đã cách xa Trì Liệt như anh đã cảnh cáo.
Cô ngồi ở hàng đầu tiên vì cô thấp con,. Trong khi Trì Liệt vẫn chọn góc cửa sổ ấy. Hai người ngồi ở hai đầu lớp, khoảng cách không quá xa nhưng cơ hội tiếp xúc giảm đi rất nhiều.
Đặc biệt Trì Liệt lại không hề nhúc nhích.
Không bị xếp ngồi với anh khiến các bạn khác lập tức thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng không ai muốn ngồi cạnh một tên điên có thể đánh người bất cứ lúc nào mà.
Vì vậy chàng trai đơn độc chiếm lĩnh gió hè thổi đến bên góc cửa sổ.
Anh cũng không đi lại nhiều, ngoài giờ đi học và ra về, gần như Trì Liệt không rời khỏi chỗ của mình. Chỉ thỉnh thoảng bị giáo viên gọi lên bảng làm bài anh mới cử động, còn phần lớn thời gian anh đều gục đầu xuống bàn, dáng vẻ mệt mỏi và lười biếng.
Mọi người khi nói chuyện riêng thường thì thầm rằng, may mà cậu ta không thèm để ý đến ai, nếu có thì không biết sẽ gây thêm bao nhiêu rắc rối.
Trong khi đó, Dụ Kiến chậm rãi nhận ra, có lẽ Trì Liệt thật sự đã quá mệt.
Cô chợt nghĩ tới điều này khi ngồi xe trở về nhà họ Sầm. Trì Liệt hiện đang sống ở khu phố cũ, mỗi ngày đến trường phải đi gần nửa thành phố, với những gì cô biết về anh, chắc chắn anh sẽ không bao giờ tiêu tiền vào phương tiện di chuyển.
Dụ Kiến không thể tưởng tượng nổi, Trì Liệt phải thức dậy từ mấy giờ thì mới có thể đến trường đúng lúc tiếng chuông reo vang.
Nghĩ vậy, Dụ Kiến quay đầu nhìn ra phía sau lớp.
Mới vào học không lâu nên áp lực học tập chưa nặng. Vì vậy giờ ra chơi, trong lớp không có học sinh nào ngủ gục, mọi người thường tụ tập thành nhóm hai ba người, tán gẫu về những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè.
Thế nhưng, Trì Liệt vẫn luôn gục đầu xuống bàn.
Chàng trai chôn mặt trong khuỷu tay, Dụ Kiến chỉ có thể thấy mái tóc đen rối bù của anh. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, vài lọn tóc trước trán hơi dài bay nhẹ lên, lộ ra vầng trán trắng nhợt.
Có vẻ anh gầy hơn so với lúc trước, chiếc áo sơ mi ngắn tay lộ rõ hai đường cong nhô ra do xương bả vai, gầy gò mà rõ ràng.
Tiết cuối cùng là tiết tiếng Anh của thầy chủ nhiệm Lý Văn Chương.
Năm nay Thầy Lý đã hơn bốn mươi tuổi, đầu thưa tóc, tính tình khá tốt, lại thường hay cười với mọi người. Lúc này ông bưng một chồng phiếu điểm bước vào, nụ cười trên mặt ngày càng rạng rỡ.
"Nào, đây này." Thầy bước lên bục giảng rồi nói: "Kết quả kì thi đầu kỳ đã có rồi."
Lớp học lập tức im phăng phắc.
"Lần này lớp chúng ta thi khá tốt, có vài bạn còn nằm trong top mười toàn trường nữa." Thầy Lý nhìn lướt qua qua phiếu điểm: "Học sinh xuất sắc nhất toàn khối là– "
Ông liếc ra phía sau lớp, thấy chàng trai vẫn gục đầu ngủ say, nụ cười thoáng chút bất lực: "Trì Liệt!"
Thông thường, mọi người đều sẽ vỗ tay để chúc mừng. Tuy nhiên, sau khi thầy Lý nói xong, chỉ có sự im lặng khó chịu tràn ngập căn phòng.
Hơn mười mấy giây, cả lớp yên ắng đến lạ thường.
Không ai nói gì, không ai vỗ tay, dường như cũng chẳng ai vui mừng về thành tích của Trì Liệt.
Ngay cả bản thân anh cũng không ngẩng đầu, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời thầy Lý, cứ thế gục xuống bàn tiếp tục ngủ.
Dụ Kiến chớp chớp mi.
Nhớ lại đôi vai gầy gò của chàng trai, trong sự im lặng đó, Dụ Kiến giơ tay lên vỗ nhẹ hai cái.
Giữa lớp học yên tĩnh chỉ có một tràng pháo tay cô độc, thậm chí cũng không có ai vỗ theo.
Trì Liệt nằm gục trên bàn, lông mày hơi nhướng lên.
Nhưng anh không ngẩng đầu.
Thầy Lý càng thêm bất lực, để che đậy không khí khó xử, ông ho một tiếng. Sau đó nhanh chóng liếc nhìn Dụ Kiến, hớn hở nói: "Còn học sinh xuất sắc thứ hai toàn khối là, Dụ Kiến!"
Dụ Kiến sững sờ.
Hóa ra... là hạng nhì toàn trường sao?
Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì trong lớp đã vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt. Thẩm Tri Linh vỗ mạnh đến nỗi như chính cô mới là người đạt hạng nhì vậy: "Giỏi quá Dụ Kiến à! Tuyệt vời lắm!"
Học sinh xuất sắc nhất và nhì toàn khối đều ở lớp mình, thầy Lý vui mừng khôn xiết: "Học trò Dụ Kiến của tôi, các môn đều khá ổn, chỉ có tiếng Anh kéo điểm thôi. Nếu em ít sai thêm hai câu trắc nghiệm nữa thì hạng nhất đã là của em rồi! Lần sau nhớ cố gắng nha, dù sao thầy cũng dạy tiếng Anh, em lấy thêm vài điểm nữa để thầy được vui với nhé!"
Dụ Kiến hơi đỏ mặt: "Em sẽ cố gắng ạ."
Tiếng Anh vốn là điểm yếu của cô, đề thi của Nhất Trung lần này lại quá khó, nhiều câu trắc nghiệm cô hoàn toàn không biết, chỉ có thể dùng phương pháp loại trừ đoán mù thôi.
Nhưng không ngờ lại đạt kết quả tốt như vậy.
Thầy Lý tiếp tục khen ngợi cô vài câu nữa, có lẽ để bù đắp sự im lặng khó xử lúc nãy, lần này mỗi lời khen của thầy, tiếng vỗ tay trong lớp càng nhiệt tình hơn.
Trong tiếng ồn ào đó, không ai chú ý rằng Trì Liệt vẫn gục trên bàn đã thức dậy tự lúc nào.
Anh ngồi cuối lớp dựa lưng vào thành ghế, ngả người ra phía sau, cằm ngước lên lộ ra yết hầu rõ ràng.
Gió hè thổi tung mái tóc đen, chàng trai lười biếng giơ tay lên, vỗ vài cái không đúng nhịp.
*
Dụ Kiến không ngờ mình có thể đạt được kết quả tốt như vậy, ban đầu cô chỉ đặt mục tiêu trong top 20 lớp, top 200 khối. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Kết quả lại xếp thứ hai toàn trường.
Dụ Kiến cẩn thận cất phiếu điểm vào, dự định cuối tuần về viện phúc lợi sẽ cho viện trưởng Trình xem.
Đến bữa tối, vợ chồng họ Sầm hiếm khi về nhà ăn, họ cũng hỏi thăm kết quả thi của Dụ Kiến.
Sầm Thanh Nguyệt làm bộ trầm ngâm một lúc rồi hớn hở nói: "Con thi được hạng 25 trong lớp đó!"
Thành tích bình thường của cô ta luôn thấp lẹt đẹt, nên vừa nghe Sầm Bình Viễn đã mừng rơn: "Hay lắm! Thanh Nguyệt tiến bộ thật! Có vẻ nghỉ hè con chăm chỉ nghe giảng hơn rồi. Hôm trước con nói muốn đổi điện thoại phải không? Ngày mai bảo Tiểu Lưu mang tới cho con nhé."
Sầm Thanh Nguyệt lập tức nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn ba!"
Vừa cười, cô ta lại liếc nhìn Dụ Kiến, ánh mắt đầy khoái trá.
Vì thế Sầm Bình Viễn cũng nhìn sang Dụ Kiến hỏi: "Dụ Kiến, còn con thi thế nào?"
"Tiểu Kiến làm bài cũng khá tốt đấy ạ." Ban đầu Dụ Kiến chỉ định nói dối cho qua, nhưng Dì Dương đứng bên cạnh múc canh đã nhanh miệng nói: "Được hạng nhì toàn khối đó!"
Vợ chồng họ Sầm lập tức sững sờ: "Dụ Kiến giỏi thế sao? Trước giờ chúng tôi không kỳ vọng quá nhiều vào kết quả của con bé."
Dì Dương đã nói thế, Dụ Kiến cũng không thể lảng tránh, đành gật nhẹ đầu: "Dạ, con được hạng nhì."
Phương Thư Nghi mỉm cười: "Có vẻ con bé kế thừa trí thông minh của ba đấy. Muốn thưởng gì thì nói với ba con nhé."
Sầm Thanh Nguyệt ngồi bên cạnh, nụ cười trên mặt cô ta đã biến mất tự lúc nào.
Cô ta cũng không làm ầm lên mà chỉ im lặng ăn xong bữa tối, ném đũa xuống rồi chạy lên lầu.
Dụ Kiến không để tâm đến việc đó, ngày mai là thứ Sáu rồi, cuối tuần sẽ được về viện phúc lợi, sau khi ăn xong cô về phòng chuẩn bị đồ đạc.
Tuy nhiên, ngày hôm sau khi vừa bước chân vào lớp, Dụ Kiến phát hiện có vài bạn học đang lén lút nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Dụ Kiến!" Thẩm Tri Linh thấy Dụ Kiến thì lập tức đứng dậy, do dự một chút rồi kéo cô ra khỏi lớp: "Cậu có chọc giận ai không?
Dụ Kiến ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Mới vào học được một tuần thôi mà, cô chọc giận ai được chứ?
Thẩm Tri Linh cầm điện thoại, mở trang ẩn danh của Nhất Trung ra, gấp gáp đến mức giọng nói cũng thay đổi: "Nè xem đi!"
Trên trang, tối qua có một bài đăng nhận được khá nhiều sự chú ý.
【Làm ơn đi! Tin nóng lần này là về học sinh đạt hạng nhì năm nay, Dụ Kiến! Thứ hạng đó không phải năng lực thực sự của cô ta, cô ta vừa chuyển từ trường Thập Lục sang, trình độ giáo dục thì ai cũng biết rồi đấy, hằng năm đều đứng cuối thành phố, làm sao có thể đạt hạng nhì chứ? Chắc chắn là gian lận!】
Bên dưới có không ít bình luận.
【Sao người đăng bài biết hạng nhì gian lận vậy? Có ngồi bên cạnh người ta xem bài không?】
【Đùa à, lọc bài viết nghiêm túc một chút đi, đừng lợi dụng ẩn danh mà bôi nhọ người khác.】
【Trước giờ hạng nhì không phải là Lâm Ninh Chi sao? Cô Dụ Kiến này từ đâu nhảy ra thế. Trường Thập Lục là trường rác nổi tiếng phải không? Nghe nói mỗi năm số học sinh đỗ đại học rất ít.】
Trang ẩn danh che giấu mọi thông tin của người đăng, mọi người đều không có cơ sở đoán mò. - T Y T
Nhưng Dụ Kiến biết người đó là ai.
Cô không tức giận mà chỉ bình tĩnh nhờ Thẩm Tri Linh: "Tôi có chút việc, sau giờ tự học cậu giúp tôi xin nghỉ nhé."
Nói xong, Dụ Kiến không quay lại lớp mà đi thẳng về phía cầu thang.
Người liên quan không có ở đây, cuộc bàn tán trong lớp dần trở nên thoải mái hơn.
"Không phải cô ấy thật sự đã gian lận đấy chứ?" Một nam sinh luôn thích bàn tán chuyện người khác nói với bạn cùng bàn: "Trông có vẻ ngoan ngoãn hiền lành mà sao lại làm thế nhỉ?"
Anh ta còn định nói thêm vài câu thì bất ngờ bị một cú va mạnh vào vai, người lao thẳng xuống bàn. Chiếc bình nước để trên góc bàn cũng rớt xuống đất, vỡ vụn thành vô số mảnh.
"Cứt!", Nam sinh đau đớn rít lên: "Mắt mũi mày để đâu...".
Anh ta ngước lên, nửa câu sau lập tức nghẹn trong cổ họng.
Chàng trai chỉ nằm im trên bàn từ đầu năm học đến giờ vậy mà lúc này lại đưa tay vào túi quần, ánh mắt lạnh như băng lạnh lùng liếc một cái.
Sau đó anh quay đi, không quay đầu bước ra khỏi lớp.