Nhận ra điều này, Dụ Kiến đột nhiên thấy da đầu tê dại.

Không giống tình hình an ninh phức tạp ở khu phố cũ, khu biệt thự cao cấp Bình Thành có bảo vệ luôn tuần tra 24/7, không dễ gì mà bị người lạ xâm nhập.

Hơn nữa, trong căn biệt thự ba tầng rộng lớn này, Dụ Kiến ở tầng hai, ngoài cửa sổ là tán cây phong um tùm.

Vậy ai có thể gõ cửa vào lúc này chứ?

Ban ngày có mưa nhỏ nên nhiệt độ hiếm khi mát mẻ. Gió mát dễ chịu thổi qua màn cửa, Dụ Kiến thấy vài sợi tóc bay nhẹ trên vai, các ý nghĩ kì lạ trong đầu cô cũng theo đó mà tuôn trào, càng ngày càng hỗn loạn.

Cô siết chặt bút, cúi đầu xuống.

Giữ nguyên tư thế, không cử động, hoàn toàn không biết rốt cuộc là cái gì.

Một lúc sau, có lẽ là năm phút, hoặc mười phút. Gió đêm lại thổi tới, mang theo giọng nói hơi khàn khàn: "Con nhóc kia, cô đang nghĩ gì thế?"

Gió đêm giữa hè thật yên tĩnh.

Giọng chàng trai trầm ấm, lười biếng, thoáng chút cười đùa.

Dụ Kiến siết mạnh cây bút, cô lại vẽ thêm một đường trên giấy.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Trì Liệt!"

Bàn học đối diện cửa sổ, Dụ Kiến ngước lên thì chạm phải đôi mắt đen quen thuộc xuyên qua lớp màn mỏng, đuôi mắt hẹp nhíu lại, ngạo mạn và lạnh lùng, vô cảm mà bất cần.

Không phải Trì Liệt thì còn ai vào đây nữa.

"Anh...”, Dụ Kiến trợn mắt kinh ngạc: “Anh điên rồi hả!"

Đây là tầng hai mà!

Tên điên này leo lên bằng cách nào thế!

Sợ hãi lẫn tức giận khiến khuôn mặt nhỏ như bàn tay của cô tái nhợt. Trì Liệt không trả lời mà chỉ cong khóe môi, ý cười bên môi ngày càng rõ ràng hơn.

Một tay bám vào cửa sổ để giữ thăng bằng, một tay anh vẫn gõ đều đều như lúc nãy: "Mở cửa sổ ra."

Anh nói bằng giọng điệu ra lệnh rồi đưa tay lên gõ hai tiếng "Cốc cốc".

Dụ Kiến sững sờ trước yêu cầu vô lễ này.

Cô đâu có điên mà làm theo, thậm chí cả lũ côn đồ trong khu phố cũng không leo lên gõ cửa sổ nhà người ta lúc mười giờ thế này, sao cô có thể dễ dàng mở cửa được.

"Anh muốn kiếm chuyện hả?"

Lúc này cô không còn sợ nữa mà bắt đầu tức giận, Dụ Kiến bình tĩnh một cách lạ thường: "Đêm hôm khuya khoắt, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Sau lần ở chợ Dụ Kiến không gặp lại Trì Liệt nữa. Dù cuối tuần có về viện, nhưng cô cũng không thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc của anh trong hẻm.

Điều đó đâu có gì lạ, khu phố rộng mà, không gặp được cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Hơn nữa, cô không biết anh sống ở đâu.

Vừa rồi cô bị anh dọa sợ, rõ ràng trên mặt vẫn còn vẻ hoảng hốt. Giọng nói trong trẻo nhưng thái độ lại rất cảnh giác.

Như con thú nhỏ nhạy bén cảnh giác vậy.

Thế là Trì Liệt lập tức bật cười.

Nên anh không để ý mình đã bám ngoài cửa sổ tầng hai một lúc lâu, anh đưa tay vào túi, lấy ra một vật lắc lắc trước mặt cô: "Trả tiền cho cô nè."

Trong tay anh là một tờ tiền màu hồng mới tinh.

Mới đến nỗi trông như vừa in ra vậy.

Dụ Kiến sững sờ: "Hả?"

Mấy hôm nay cô bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào sau khi nhập học, nên đầu óc chỉ toàn từ vựng ngữ pháp, gần như hoàn toàn quên mất chuyện này.

Không ngờ lại diễn biến theo kiểu này, khuôn mặt cô thoáng chút ngớ ngẩn, trông thật ngây thơ đáng yêu.

Ánh mắt Trì Liệt vô thức chìm sâu hơn.

"Mở cửa sổ ra." Nhìn chăm chú một lúc, giọng anh hơi bực bội, gõ cửa kính nói: "Không thì làm sao tôi đưa được?"

Dụ Kiến do dự vài giây rồi vẫn đứng dậy.

Khi đứng lên cô mới nhận ra chân mình đã mềm nhũn, không có chút sức lực nào. Vì thế, cô nhanh chóng kéo màn, tạo một khe hở nhỏ, rồi ngồi lại vào ghế.

Nếu bị anh phát hiện, chắc chắn anh sẽ cười nhạo cô.

Dụ Kiến chỉ mở ra một cái khe rất hẹp, nhưng Trì Liệt vẫn nhướng mày, tự giác kéo rộng ra, rồi cúi đầu nhìn sách bài tập trên bàn: "Đêm rồi mà vẫn học à? Bảo sao không cao nổi."

Dụ Kiến: "..."

Trên đời không ai vô lý ngang ngược hơn anh nữa.

"Hai ngày nữa là khai giảng rồi, có kỳ thi đầu vào. " Dụ Kiến vẫn tử tế trả lời: "Nghe nói rất khó, điểm tiếng Anh của tôi lại ở mức bình thường, nên phải luyện thêm."

Cô không muốn bị học sinh Nhất Trung bỏ lại phía sau.

Trì Liệt quét mắt qua sách bài tập thì lập tức biết được cô nghe tin từ ai, anh lạnh lùng cười nhạo: "Khỏi cần bận tâm đến Sầm Thanh Nguyệt đâu, bản thân cô ta đậu được đã là tốt lắm rồi."

Suy nghĩ của Sầm Thanh Nguyệt chưa bao giờ đặt vào chuyện học, lần nào cũng đuối sức. Vợ chồng Sầm thị  yêu chiều cô con gái này, nên cũng không đành lòng mắng mỏ.

Vì thế thành tích của cô ta ngày càng tệ.

Giọng nói của anh không hề che giấu sự chế giễu và khinh bỉ, Dụ Kiến hơi ngẩn người, lúc này nhớ lại gian cầu thang chật hẹp tối tăm kia, cô mới hiểu ra đôi chút.

Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi đối xử không tốt với Trì Liệt, Sầm Thanh Nguyệt lại là kiểu người ngang ngược, với cô cô ta còn vậy, huống hồ là với Trì Liệt.

Không muốn chọc vào vết thương của anh, Dụ Kiến lắc nhẹ đầu nói: "Không liên quan đến cô ta, tôi tự muốn học thêm thôi."

Ngay cả không có lời khiêu khích của Sầm Thanh Nguyệt, Dụ Kiến cũng sẽ nghiêm túc chuẩn bị thi cử, đây là thói quen được hình thành từ viện phúc lợi. Từ nhỏ viện trưởng Trình đã dạy các bé, với hoàn cảnh của chúng thì chỉ có học thật tốt, tương lai mới mong có hy vọng.

Không có bất kỳ ai để dựa dẫm, các em chỉ có thể trông cậy vào chính mình.

Rõ ràng vợ chồng Sầm thị không phải là những người đáng tin cậy.

Dụ Kiến nghĩ rằng Trì Liệt nghe xong chắc sẽ cười nhạo, dường như bẩm sinh tính cách anh đã vô tình, lời nói cũng luôn sắc nhọn, góc cạnh rõ ràng như chính bản thân anh vậy, đâm thọc người khác đến đau đớn.

Nhưng lần này, anh hiếm khi không nói gì mà chỉ gật đầu, đặt tờ tiền mới toanh dưới quyển bài tập rồi nói: "Vậy tôi đi đây."

Dụ Kiến nhìn quyển sách theo động tác của Trì Liệt, trong lòng rung động.

Cô gọi khẽ: "Trì Liệt, đợi chút."

Trì Liệt vừa thả tay khỏi cửa sổ, chuẩn bị xoay người nhảy xuống thì bỗng bị gọi lại, anh ngạc nhiên nhìn Dụ Kiến: "Hả? Có chuyện gì?"

Lần này đến lượt anh hỏi cô.

Không biết nên mở lời thế nào, Dụ Kiến do dự một lúc rồi nói: "Anh vẫn đi học chứ?"

Tự nhiên cô nhớ đến lần đầu gặp anh trong con hẻm đó.

Trong vũng máu tươi, ngoài kẹp bấm bị vỡ, còn có vở bài tập và giấy nháp rơi lả tả. Vì thế cô mới nhầm Trì Liệt là một học sinh ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Rõ ràng Trì Liệt không hề liên quan đến bốn chữ “ngoan ngoãn, hiểu chuyện” này.

Nhưng có lẽ anh vẫn muốn được học tập.

Tuy nhiên, chín năm giáo dục bắt buộc không bao gồm cấp ba, ngay cả Viện trưởng Trình còn phải lo mỗi năm học phí sẽ tăng lên, Dụ Kiến không rõ tình hình kinh tế của Trì Liệt, nhưng xét theo những gì xảy ra ở chợ, cũng không khả quan mấy.

Vì vậy...

Dụ Kiến đang cân nhắc phải nói thế nào thì Trì Liệt bật cười.

Vẫn là giọng nói hơi khàn, theo gió đưa vào tai tạo nên cảm giác ngứa ngáy khó tả.

"Phụt", khóe miệng chàng trai cong lên, cười trông rất xấu: "Cô quan tâm tôi ghê ha."

Trì Liệt nhìn chằm chằm Dụ Kiến, mắt hẹp lại.

Cô chỉ bật đèn bàn nên ánh sáng yếu ớt, không thể rọi xa hơn, chỉ có thể chiếu sáng cô gái ngồi trước bàn.

Mái tóc đen rủ xuống vai, cô ngồi trong vùng sáng ấm áp vàng nhẹ, đôi mày thanh tú tinh xảo càng tôn lên vẻ mềm mại, đáy mắt trong veo, không hề có chút tức giận như hôm ở chợ lúc đánh anh.

Nhưng cô lập tức thấy bực vì câu nói vô duyên vừa rồi, ngón tay thon nhỏ siết chặt bút, liếc mắt đe dọa: "Ai quan tâm chứ!"

Ai rảnh rỗi mà quan tâm anh.

Cô chỉ là suy bụng ta ra bụng người, băn khoăn không biết Trì Liệt có thể tiếp tục đi học hay không thôi.

Mặc dù hơi xấu tính, nhưng dù sao anh cũng không giống đám tóc đỏ, Dụ Kiến không muốn một ngày nào đó, mình sẽ thấy anh trở thành một tên côn đồ đầu đường xó chợ không có tương lai, sống tạm bợ qua ngày.

Anh ấy không… không nên trở thành người như vậy.

Cô gái không che giấu được cảm xúc, tất cả suy nghĩ đều viết rõ ra trên mặt. Trì Liệt sững sờ, khóe miệng càng cười tươi hơn.

"Tự lo cho mình đi." Thế mà lời nói ra lại không được dễ nghe cho lắm, anh vươn tay, đầu ngón tay thon dài chỉ vào bài làm sai của cô: "Sai cả các câu ngữ pháp cơ bản thế này, đúng là ngốc."

Dụ Kiến lập tức trợn mắt kinh ngạc.

Không phải, sao lại thế, tự dưng lại nói đến chuyện này?

Dụ Kiến ấp úng vài câu định biện bạch, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Trì Liệt đã rút tay về.

"Đi đây." Anh lười biếng liếc nhìn cô.

Cũng không nói lời tạm biệt.

Trì Liệt đi thật rồi, vừa dứt lời, anh đã lập tức biến mất ngoài cửa sổ.

Từ dưới lầu truyền đến tiếng như có gì đó rớt xuống.

Dụ Kiến sững sờ rồi vội vàng đứng dậy, chạy đến bên cửa sổ.

Chỉ trong vòng mấy chục giây, Trì Liệt đã chạy một đoạn khá xa. Anh vượt qua bãi cỏ, đài phun nước rồi nhanh nhẹn trèo qua hàng rào chạm trổ của biệt thự, nhẹ nhàng y hệt lần nhảy qua tường ở viện phúc lợi.

Dưới ánh trăng rực rỡ, chàng trai biến mất trong đêm như một con báo.

*

Vì khu biệt thự rộng nên Trì Liệt phải chạy khá lâu mới tránh được bảo vệ tuần tra ban đêm, anh tìm một chỗ tường thấp hơn rồi leo qua rời đi.

Nếu có thể, anh cũng không muốn chọn cách mất thời gian, công sức thế này, trèo lên gõ cửa phòng người ta giữa đêm cứ như ăn trộm vậy. Nhưng sau chuyện lần trước, Sầm Bình Viễn đã báo với bảo vệ là không cho Trì Liệt vào khu biệt thự, nếu cần có thể trực tiếp báo cảnh sát.

Thế nên anh cũng không còn cách nào khác mà phải chịu tốn sức chút.

Gần mười một giờ, xe buýt đã ngừng chạy, tàu điện ngầm cũng chỉ còn chuyến cuối. Trì Liệt không đi vào nhà ga mà rẽ sang một bụi cây rậm rạp, rồi lôi chiếc xe đạp cũ kỹ ra.

Chiếc xe này là của Ngô Thanh Quế thu được, hôm nay anh mượn nó để tới gặp Dụ Kiến. Nếu không, quãng đường quá xa, đi bộ không biết phải mất bao lâu.

Dù có phương tiện di chuyển, nhưng khi Trì Liệt quay lại bãi phế liệu, mặt trăng đã treo cao giữa bầu trời đêm.

Ngô Thanh Quế giật mình: "Muộn rồi mà cậu còn đến làm gì?"

Bà đã dọn dẹp chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi rồi.

Trì Liệt đẩy xe vào gốc cây trong sân, khóa lại rồi chỉ vào đống đồ nằm trong góc: "Chưa xong việc mà."

Ban đầu anh không định tới tìm Dụ Kiến, nhưng mà có cơ hội nên anh tạm gác công việc trong tay, đạp xe từ khu phố một mạch tới tìm cô.

Ngô Thanh Quế trợn mắt nhìn Trì Liệt bước về phía đống đồ tàn tạ kia: "Ngày mai rồi làm!”

Bây giờ là xã hội pháp quyền! Bà cũng đâu phải địa chủ thời xưa chuyên bóc lột người dân, làm gì có chuyện nửa đêm mà còn làm thế này chứ!"

Ngô Thanh Quế cầm chổi đuổi Trì Liệt ra ngoài: "Cút đi! Nhanh lên!"

Thành công đuổi được anh ra khỏi cửa, bà tò mò: "Hôm nay cậu đổi tiền mới làm gì vậy?"

Buổi chiều có nhân viên ở ngân hàng gọi đến bán phế liệu, vì đồ nhiều nên Ngô Thanh Quế bảo Trì Liệt sang phụ. Sau khi dọn đồ xong chuẩn bị đi về, bà lại phát hiện anh đang đứng xếp hàng trước quầy.

Anh vét hết tiền trong người ra đổi lấy một tờ mới tinh. Vô cùng mới, sạch sẽ và không một nếp nhăn.

Giống như đổi tiền chuẩn bị lì xì ngày Tết vậy.

Sau đó chàng trai siêng năng, không bao giờ lười biếng bỗng xin nghỉ, thậm chí anh còn không ăn cơm tối mà vội vàng leo lên xe phóng đi.

Nghe vậy, cổ họng Trì Liệt vô thức cử động: "Không có gì."

Anh chưa bao giờ chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt thế này, mỗi đồng kiếm được đều rất quý giá. Mới hay cũ, bẩn hay sạch chẳng hề quan trọng.

Nhưng không hiểu sao.

Lần đầu tiên, anh không thoải mái khi đưa những tờ tiền lẻ tẻ, cũ kỹ ấy cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play