Dụ Kiến bình yên trải qua một tuần ở nhà họ Sầm. 

Vợ chồng ông bà Sầm dường như rất bận, lịch trình dày đặc. Sầm Bình Viễn bận họp hành và gặp đối tác, còn Phương Thư Nghi mỗi ngày đều nhận được lời mời xem trình diễn hay là triển lãm trang sức. Hai người rất ít khi ở nhà, họ chỉ dặn dì Dương là chăm sóc cho Dụ Kiến thật tốt.

"Ông bà chủ luôn bận rộn thế đấy." Trong bếp, dì Dương vừa nói chuyện với Dụ Kiến vừa chuẩn bị bữa tối: "Có lúc bận quá cả tháng mới về nhà một lần, con đừng để bụng nhé."

Dụ Kiến gật đầu: "Con hiểu mà ạ."

Dì Dương tiếp tục an ủi: "Đừng lo, dù sao giờ con cũng đã về nhà, về sau có nhiều thời gian gần gũi, tình cảm từ từ sẽ..."

Nói giữa chừng, dì Dương cảm thấy không đúng nên lập tức im bặt, mở nắp nồi ra: "Còn phải hầm nửa tiếng nữa, Tiểu Kiến cứ đi làm việc của con đi." 

Dụ Kiến không quen với cách gọi trước đây, sau khi cô nhắc, mấy bảo mẫu đã thay đổi.

Dụ Kiến vờ như không nghe thấy câu cuối: "Con không có việc gì cả, đợi cũng chán, dì cứ nói chuyện với con đi ạ."

Thực ra lời dì Dương cũng không sai. 

Máu mủ vốn có sẵn, nhưng tình cảm phải từ từ bù đắp. Mười sáu năm không gặp, không chỉ với ông bà Sầm, mà với chính Dụ Kiến, sau khi nhận nhau, cô cũng cảm thấy vô cùng xa lạ với hai người này.

Tình trạng không làm phiền lẫn nhau như bây giờ là tốt nhất.

Dụ Kiến tiếp tục ở trong bếp trò chuyện với dì Dương. Có lẽ được Phương Thư Nghi dặn dò nên lần này khi cô hỏi về Trì Liệt, dì Dương hoặc là đổi chủ đề, hoặc là im lặng.

Dụ Kiến hỏi vài lần rồi cũng thôi.

Ngày mai cô sẽ được trở về viện, cô muốn sắp xếp một số thứ nên ra khỏi bếp, chuẩn bị lên lầu.

Vừa bước vào phòng khách, cô đã bị Sầm Bình Viễn vừa trở về gọi lại: "Tiểu Kiến!"

"Lại đây" Ông vừa gọi Dụ Kiến, vừa nhìn về phía bên cạnh: "Thanh Nguyệt, đây là em gái con đấy."

Dụ Kiến theo giọng nói của ông quay đầu lại. 

Thì thấy một cô gái đang đứng bên cạnh Sầm Bình Viễn.

Mặc dù là song sinh nhưng ngoại hình của Sầm Thanh Nguyệt và Dụ Kiến hoàn toàn khác nhau. Cô ta theo thói quen ngước cằm lên, trợn mắt nhìn Dụ Kiến một hồi, rồi ôm lấy cánh tay Sầm Bình Viễn nhõng nhẽo: "Ba ơi, tối nay chúng ta đi ăn cá ở nhà hàng hôm trước nhé?"

Hoàn toàn phớt lờ Dụ Kiến.

Mặt Sầm Bình Viễn lập tức thay đổi: "Thanh Nguyệt!"

Ông không nói gì thêm mà chỉ nặng giọng, nhưng Sầm Thanh Nguyệt lập tức giận dữ gạt tay ra, trừng Dụ Kiến một cái rồi chạy phăng lên lầu.

Sầm Bình Viễn đau đầu nói: "Sao tôi lại nuôi nó ra cái tính này chứ!"

"Tại do ba mẹ dạy bảo không tốt, để nó có tính xấu như vậy." Ông áy náy nhìn Dụ Kiến: "Tiểu Kiến đừng để bụng nhé, lát nữa để ba nói chuyện lại với nó." 

Dụ Kiến cúi đầu không nói gì.

Hai ngày qua, dì Dương có nhắc đến tính cách của Sầm Thanh Nguyệt. Sau vụ bắt cóc, vợ chồng ông bà Sầm vô cùng chiều chuộng đứa con gái duy nhất này, muốn gì được nấy, nuông chiều đến mức ai nói cô ta cũng không thèm nghe.

Dụ Kiến im lặng cúi đầu, dù sao cô mới vừa trở về, Sầm Bình Viễn cũng đau lòng an ủi vài câu: "Hôm nay không ăn ngoài, đúng lúc chiều nay mẹ con sẽ về, cả nhà chúng ta cùng ngồi ăn một bữa cơm gia đình."

Nói xong, ông đi lên lầu gõ cửa phòng Sầm Thanh Nguyệt. 

Do căn nhà cách âm tốt, Dụ Kiến đứng dưới cũng không nghe thấy ông nói gì.

Nhưng tiếng đồ vật rơi vỡ vang từ trên lầu xuống, một lúc sau mới dừng lại.

Đến giờ ăn tối, quả nhiên Phương Thư Nghi đã trở về.

Nghe Sầm Bình Viễn thuật lại chuyện buổi chiều, Phương Thư Nghi không thiên vị Sầm Thanh Nguyệt, mà lập tức gắp thịt heo quay cho Dụ Kiến nói: "Con đừng để ý, lớn rồi mà còn giận dỗi em mình, quen thói rồi, lần này phải lạnh nhạt với nó mấy ngày, cũng coi như trị mấy cái tính xấu đó." 

Sầm Thanh Nguyệt đi ngang qua cửa phòng ăn, vừa nghe câu đó, cô ta lập tức làm càn: "Mẹ! Mẹ bảo ai xấu!"

Được nuông chiều từ bé nên cô ta chưa bao giờ chịu ấm ức như thế này, mắt cô ta đỏ ngầu nhìn Dụ Kiến.

Mặt Phương Thư Nghi lạnh lùng, sau đó đặt mạnh đũa xuống bàn: "Nhìn cách cư xử của con đi, có ra dáng chị cả không hả?"

Từ nhỏ đến lớn Sầm Thanh Nguyệt chưa hề bị mắng, vậy mà buổi chiều bị Sầm Bình Viễn quở trách, giờ lại bị mẹ trách mắng. Không ngờ cô ta bị mắng những hai lần, Sầm Thanh Nguyệt vừa tức vừa ức: "Con không ăn nữa!"

Sầm Bình Viễn cau mày, chỉ vào mâm: "Hôm nay làm món con thích cơ mà, thịt bò xào ớt chuông, tôm xanh..."

Ông còn chưa dứt lời, Sầm Thanh Nguyệt đã ôm mặt chạy mất. 

"Đừng đoái hoài tới nó, thích ăn thì tự ăn." Phương Thư Nghi không vui liếc Sầm Bình Viễn, sau đó gắp tôm xanh cho Dụ Kiến: "Tiểu Kiến ăn món này đi con, tôm tươi được đem từ Nhật về đó, ăn ngọt lắm."

Dụ Kiến cảm ơn Phương Thư Nghi. 

Sầm Bình Viễn cũng gắp thức ăn cho cô, rồi nói đến chuyện sẽ về viện ngày mai. Chỉ nhìn vào không khí bữa cơm, có lẽ vợ chồng ông Sầm là hai người cha mẹ hiền lành, chu đáo. - App T Y T

Nhưng mà...

Dụ Kiến nhìn tôm trong bát, nhớ tới lời Sầm Bình Viễn vừa nói.

Từ khi về đến giờ, dường như họ chẳng hề hỏi cô thích ăn gì.

*

Hôm sau.

Hôm nay sẽ được về viện nên Dụ Kiến dậy từ rất sớm.

Phương Thư Nghi và Sầm Bình Viễn vẫn đang nghỉ ngơi, còn Sầm Thanh Nguyệt vừa bay về hôm qua, càng không thể dậy sớm được. Vì thế Dụ Kiến ăn sáng một mình rồi lên xe trở về.

Vừa xuống xe, Đại Hổ đã nóng ruột đứng chờ ngoài cổng suýt nữa thì cậu bé nhào tới ôm chầm lấy cô: "Chị!"

Thỏ có vẻ ngại ngùng nên đi sau lưng, giơ tay lên lau mắt.

"Khóc cái gì, đã bảy tuổi rồi, không thể khóc nhè như thế được." Dụ Kiến ôm Đại Hổ, vỗ vỗ đầu Thỏ: "Mấy em dậy sớm thế? Ăn sáng chưa?"

Đại Hổ lập tức ưỡn ngực: "Ăn rồi ạ! Ăn hết sạch không còn gì luôn!"

Nghe vậy, Thỏ lập tức quay qua, mắt đỏ ngầu nhìn cậu.

"Á không, không phải!” Đại Hổ bị cái nhìn kia dọa, cậu vội lục trong túi quần: “Chưa ăn hết! Chị ơi, cho chị cái này!"

Cậu giơ bàn tay tròn trĩnh ra trước mặt Dụ Kiến.

Thỏ cũng đưa tay ra.

Dụ Kiến cười nói: "Để dành hết cho chị à?"

Hai đứa nhóc cầm gói bánh đậu xanh trong tay.

Để đảm bảo sức khỏe cho bọn trẻ, bữa sáng ở viện phúc lợi Ánh Dương khá phong phú, hàng ngày đều có sữa và trứng. Nhưng bánh ngọt thì khá hiếm, thường một tháng chỉ ăn được ba, bốn lần.

Thỏ hơi ngượng, sau đó lườm Đại Hổ: "Chúng em không thích ăn."

Hai đứa đều biết, cô thích ăn món này.

Thấy ý tốt của hai em, Dụ Kiến cũng không vạch trần mà vươn tay lấy bánh: "Vậy chị nhận nhé!"

Thấy cô cầm, Đại Hổ híp mắt cười rộ lên, Thỏ cũng mỉm cười.

Viện trưởng Trình vẫn không có ở viện, nghe cô Đổng nói gần đây thành phố vừa tạo ra một khoản quỹ mới để hỗ trợ trẻ em khuyết tật. Mà trong viện cũng có vài em không đi lại được, hằng năm chỉ có thể nằm một chỗ, giờ đã đến tuổi cần phẫu thuật nên rất cần tiền.

Có lẽ viện trưởng Trình đã đi vận động khoản tiền này.

Dụ Kiến lại mở lớp dạy thêm dưới gốc đa. Giống như trước, đến giờ ăn trưa cô mới dừng lại.

Ăn cơm xong, Đại Hổ và Thỏ không ngoan ngoãn đi ngủ.

"Chị ơi!” Mà cùng nhau chạy tới tìm Dụ Kiến: “Chúng ta đi dạo phố đi!"

Dụ Kiến hơi bất ngờ, do dự một lúc rồi cũng gật đầu: "Được, để chị nói với cô Đổng một tiếng."

Nói là dạo phố nhưng thực ra mỗi cuối tuần chợ đều sẽ mở cửa.

Cách viện vài con phố, dọc theo con sông chảy qua khu phố cũ, đất trống hai bên bờ mỗi thứ bảy chủ nhật đều sẽ có người đến chiếm chỗ buôn bán.

Có đầy đủ mọi thứ, từ rau củ quả đến vở viết, thậm chí còn có người đem gà vịt từ ngoại thành vào bán luôn ấy chứ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói chung, chợ cuối tuần là thời điểm nhộn nhịp hiếm hoi ở khu phố này.

Nhớ tới rắc rối lần trước nên lần này Dụ Kiến chọn đi đường lớn. Mặt trời càng ngày càng cao, khi tới chợ, Đại Hổ vẫn luôn hoạt bát cũng bị nắng làm cho mệt rã, cậu bé trừng mắt nhìn ông bán kem đá bên đường.

Thỏ cũng liếc nhìn thèm thuồng.

Thế là Dụ Kiến bèn mua ba que kem, mỗi người một que.

Đại Hổ lập tức reo hò: "Chị Dụ Kiến là tốt nhất!"

Vẫn còn sớm nên bọn họ cũng không vội. Ba người ngồi dưới bóng cây đa bên sông, vừa ăn kem vừa nhìn người đi đường qua lại.

Ăn một lúc, Thỏ khều Dụ Kiến: "Chị ơi."

Cậu nhìn chằm chằm về chỗ cách đó không xa.

Dụ Kiến nghiêng đầu: "Sao vậy?"

Cô vô thức nhìn theo hướng mắt Thỏ, ánh mắt cô chợt dừng lại.

*

Trì Liệt đặt cái tủ cuối cùng từ trên xe xuống, nhìn lướt qua nói: "Xong, chuyển hết ra rồi."

“Ở đây cứ giao cho tôi, buổi tối bà đến là được” Anh lại lấy cái ghế gấp từ trong xe ra, nhìn Ngô Thanh Quế nói: "Bà chủ, đồ lớn năm mươi, nhỏ mười lăm, còn lại thì nhìn rồi định giá, đúng chứ?"

Ngô Thanh Quế gật đầu: "Đúng rồi!" 

"Nếu có người túng thiếu quá, giảm cho họ một chút cũng được." Bà vội đi thu lượm phế liệu ở nơi khác nên dặn dò rồi nhanh chóng lên xe: "Tôi đi trước đây! Chiều quay lại đón cậu!"

Chiếc xe tải từ từ chạy đi. 

Trì Liệt bắt đầu dọn đồ từ trên xe xuống. 

Bãi phế liệu thường nhận được những món đồ còn dùng được, nên Bà Ngôtích cóp lại rồi mang ra chợ bán.

Lần này khá nhiều đồ, vài cái ngăn tủ lớn, hai ba cái ghế còn mới, một cái bàn học cũ thu được từ ngôi trường gần đó và nhiều thứ lặt vặt khác. 

Trì Liệt hỏi xin Ngô Thanh Quế cái bàn học, rồi tự nguyện đảm nhận việc buôn bán. 

Công việc này vất vả hơn tưởng tượng, nhất là vào mùa hè nắng nóng thế này – mấy bóng cây ven sông đã bị các tiểu thương chiếm sạch từ sớm, người đến sau chỉ còn cách dựng ô giữa bãi đất trống, hy vọng có thể tìm chút bóng mát dưới ánh nắng gay gắt. Ngay cả ai không có ô cũng sẽ đội mũ vì sợ sức nóng của mặt trời.

Mà Trì Liệt lại không có gì cả. 

Không phải Bà NgôThanh Quế cố ý khó dễ anh, vì hôm nay nhiều việc quá, điện thoại cứ reo từ sáng đến giờ, bận rộn không dứt. Bà cũng vội ra ngoài nên đến lúc rời đi mới nhớ ra mình không chuẩn bị ô che nắng.

Lần đầu Trì Liệt đi chợ nên anh không biết, phải đến khi bắt đầu sắp xếp đồ dưới trời nắng anh mới cảm thấy được sự thiêu đốt của mặt trời.

Nhưng anh không để tâm.

Mà tiếp tục dời cái tủ cao hơn mình mười mấy phân. 

Gần đó, Dụ Kiến đứng dưới tán cây đa đong đưa, im lặng nhìn Trì Liệt. 

Một tuần không gặp, vết thương trên người anh dường như đã lành hẳn, cũng không có trở ngại gì. Cơ bắp cứng rắn khi nâng vật nặng, đường nét rắn rỏi, anh có thể nhấc cái tủ nặng lên một cách dễ dàng, trông khỏe mạnh hơn những thanh nhiên cùng tuổi nhiều.

Ánh nắng chiếu thẳng xuống đầu, anh đứng dưới nắng, làn da vốn nhợt nhạt của anh càng trắng hơn, toát lên vẻ đau ốm. 

Nhưng bản thân anh lại không có cảm giác gì, sắp xếp tủ và ghế xong, anh trải một tấm bạt sạch sẽ rồi bày những món đồ lặt vặt ra trước mặt. 

Xong xuôi, anh kéo cái ghế gấp.

Không có ô, cũng chẳng có mũ, anh lập tức ngồi thẳng xuống.

Dụ Kiến không khỏi ngạc nhiên. 

Anh ấy định ngồi bán như thế sao?

Buổi trưa là lúc nắng nóng nhất. Dù cô đứng dưới bóng liễu ven sông, gió thổi qua tán cây vẫn vô cùng nóng rát, còn mang theo hơi nóng cháy da của mùa hè. 

Thế mà Trì Liệt lại ngồi trên bãi đất, hoàn toàn phơi mình dưới nắng mà không có một tàng cây che chắn.

Cứ thế này chắc chắn sẽ say nắng mất.

Dụ Kiến nhìn một lúc, chờ anh lấy ô hoặc mũ từ ngăn tủ ra, nhưng mãi đến khi Thỏ và Đại Hổ đã liếm sạch que kem, cô cũng chẳng thấy động tĩnh gì. 

Có người bán mũ ngay cạnh đó, nhưng anh vẫn coi như không thấy mà cúi đầu xuống.

Gáy bị phơi dưới nắng đã hơi đỏ lên. 

Đúng là không coi sức khỏe ra gì mà!

Dụ Kiến không thể tin được.

Say nắng thấy thì không sao nhưng thật ra lại khá nghiêm trọng, nhẹ thì chóng mặt, nặng thì có thể tử vong. 

Cô hơi tức giận, rồi lại nhớ tới góc cầu thang tối tăm nhỏ hẹp ở biệt thự nhà họ Sầm, cuối cùng lại không biết nói gì. 

Đối với Trì Liệt mà nói, chắc đây là sự lựa chọn sau khi anh đã cân nhắc kĩ càng rồi.

Dù sao cô cũng không thể trơ mắt nhìn anh như vậy, thế là Dụ Kiến đã mua một cái mũ, nhưng lúc cầm trên tay, cô lại có chút do dự.

Có lẽ Trì Liệt sẽ không nhận cái mũ này.

Anh có một suy nghĩ rất kỳ lạ, đó là luôn cố chấp từ chối lòng tốt của người khác, coi mọi hành động tử tế của người ta đều xuất phát từ động cơ xấu xa.

Ai tốt với anh, anh sẽ tìm cách đền đáp ngay lập tức.

Một chút cũng không muốn mắc nợ.

Ngay cả lọ dầu cũng là Dụ Kiến ép vào tay anh trong lúc anh đang bất ngờ. Nếu cô không chạy nhanh, chắc chắn anh sẽ đuổi theo, không đồng ý mà nhét trả lại cô rồi.

Trì Liệt là người như vậy đấy.

Lần trước là dầu, nếu lần này cô lộ diện, thì có thể anh sẽ tự nguyện phơi nắng đến chết mất.

Nghĩ vậy, Dụ Kiến siết chặt cái mũ, không biết phải làm sao.

*

Trì Liệt ngồi dưới nắng một lúc, cuối cùng anh cũng phải thừa nhận, nắng trưa thật sự rất gay gắt.

Gần đó có quầy bán mũ, anh nheo mắt nhìn giá viết nguệch ngoạc bằng bút màu trên bìa cát tông, rồi khẽ chép miệng, lười nhác đưa mắt đi.

Thôi kệ, cũng chỉ là một buổi chiều thôi mà.

Anh có thể chịu được một nhát đâm, nhịn đói hai ngày rưỡi rồi vẫn phải đánh nhau, thế giới này còn gì mà anh không thể chịu được nữa chứ?

Dù sao cũng còn may lắm.

Muốn chết cũng không chết được.

Nghĩ vậy, Trì Liệt không đứng dậy mà chỉ kéo cái ghế sang chỗ khác, tận dụng chút bóng từ cái tủ để che nắng.

Nhiệt độ buổi trưa dần tăng, tiếng ve ngày một ồn ào.

Mặt đất như đang sôi lên.

Trì Liệt lại với tay lấy bình nước bên cạnh, cảm nhận được trọng lượng hơi khác, anh liếc xuống.

Thời tiết thì nóng, mà lại ngồi dưới nắng, chỉ mười phút anh đã uống hết nửa bình nước.

Có uống được nước sông không nhỉ?

Trì Liệt vô thức nhìn ra con sông phía sau.

Ánh mắt lướt nhanh qua lớp tảo xanh phủ kín mặt nước, mặt anh vô cảm quay đầu, lại mở nắp một lần nữa, lúc này động tác và tốc độ đã chậm hơn rất nhiều.

Không phải không có tiền mua nước, tuy Bà Ngôđã tốt bụng trả trước tiền công cả tháng. Nhưng còn có tiền nhà, học phí, một hai đồng thì không nhiều nhưng tích góp lại có thể tạo ra một số tiền lớn.

Trì Liệt uống một ngụm nhỏ, chưa vội nuốt. Lúc này trong đầu anh tính toán khoản thu chi những tháng sắp tới, mới chậm rãi uống cạn.

Anh vặn chặt nắp chai rồi đặt bình nước xuống.

Ngẩng đầu lên thì thấy một cậu bé tròn trịa đang đứng trước quầy hàng.

Cách ăn mặc hơi buồn cười, trên đầu cậu đội một cái mũ rất lớn, còn hai tay thì ôm một bình nước to. Trong bình như chứa rất đầy nước, cậu bé phải dùng cả hai tay, cố gắng hết sức mới có thể ôm nổi.

Trì Liệt liếc nhìn: "Muốn mua gì?"

Người đến đều là khách, không cần bận tâm tuổi tác.

Cậu bé im lặng, vụng về đặt bình nước trước quầy rồi tháo mũ trên đầu xuống đặt lên bình, sau đó nhìn anh chằm chằm.

Trì Liệt: "..."

Đứa nhỏ này con nhà ai thế?

Anh hơi say nắng nên không phản ứng lại, Đại Hổ cũng ngớ ra không nói gì, hai người nhìn nhau một hồi lâu, Trì Liệt mới cau mày.

"Ai bảo nhóc tới đây?"

Trì Liệt vô thức nhìn xung quanh.

Hôm nay ở chợ rất đông, gió thổi qua bờ sông, dưới tán cây đa người qua lại tấp nập. Dù đã nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

Nhưng anh vẫn cảm thấy cô vẫn ở đó.

Đại Hổ được Dụ Kiến dặn dò nên nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt. Nghe Trì Liệt hỏi vậy, cậu cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm mặt nói:

"Chị em bảo không được nói với anh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play