Vừa mới lấy từ tủ lạnh ra nên thân lon rất lạnh, mát mát lạnh lạnh dán lên gò má cô gái.

Hơi nước nhanh chóng đọng lại thành giọt chảy dài trên mặt lon.

Trì Liệt nảy ra ý nghĩ xấu xa, anh không những không buông mà còn dùng sức ép chặt lon nước lên mặt cô. 

Quả nhiên Dụ Kiến đang ngẩn ngơ thì bỗng tỉnh lại, cô giật mình né tránh, nhưng vì động tác hơi mạnh nên cô vội đưa tay chống xuống đất tránh cho mình ngã nhào vào bụi cây phía sau.

Anh nhướn mày nhét lon nước vào tay cô: "Ngốc thật." 

Vẫn là giọng điệu không ra gì quen thuộc.

Dụ Kiến: "..."

Đúng là hết nói.

Nắm chặt lon nước trong tay, cô ngồi xuống nhìn anh: "Anh theo tôi à?"

Lúc ra khỏi bãi phế liệu thấy không có ai, cứ tưởng anh ấy đã đi rồi chứ.

Trì Liệt gật đầu: "Ừ." 

Anh dứt khoát thừa nhận.

Anh trả lời dứt khoát như vậy khiến Dụ Kiến hơi bối rối: "Nhưng hôm qua anh bảo..."

Hôm qua, thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt này còn nghiêm túc bảo sau này cô tránh xa anh ra mà.

Sao hôm nay đột nhiên lại đổi ý vậy?

Trì Liệt không ngờ Dụ Kiến sẽ nhắc tới chuyện đó, anh sững sờ một chút rồi khẽ nhếch mép.

Anh không đứng dậy mà vẫn ngồi xổm trước mặt cô: "Cô không định về nhà họ Sầm à?"

Ở bãi phế liệu, anh đã nghe hết cuộc trò chuyện của Dụ Kiến và Ngô Thanh Quế rồi.

Dụ Kiến vô thức kéo nắp lon nước: "Không liên quan tới anh." 

Nắp bị kéo lên đập vào thành lon tạo ra một tiếng "Bụp" rất nhỏ nhưng rõ ràng. 

Trì Liệt liếc nhìn rồi khẽ cười: "Chuyện của tôi cũng không liên quan tới cô."

Anh không hiểu, rõ ràng cô gái trông rất linh hoạt đang ngồi trước mặt này, sao lại có lúc ngốc nghếch thế chứ.

Ngồi xổm lâu nên tê chân, Trì Liệt đứng dậy đạp hai cái rồi ngồi xuống cạnh cô: "Hơn nữa, nếu cô không chịu về, họ sẽ không ép à?"

Dụ Kiến mím môi, nắm chặt lon nước: "Không thể nhỉ"

Nghĩ thế nào thì cũng không được. - Ứng dụng T Y T

Kết quả DNA có giá trị pháp lý. Trừ khi nhà họ Sầm cố tình trì hoãn, nếu không với tư cách là cha mẹ đẻ, tất nhiên vợ chồng ông bà Sầm có thể đón cô trở về.

Viện phúc lợi Ánh Dương không có quyền giữ Dụ Kiến lại.

Mặc dù cô đã sống ở đây mười sáu năm. 

Ngón tay trắng trẻo mềm mại của cô gái căng cứng, Trì Liệt nhìn lướt qua: "Hôm nay nếu đánh thật, tôi chắc chắn sẽ thua. "

Anh đột nhiên chuyển đề tài khiến Dụ Kiến quay sang, nhưng anh không nhìn cô mà ngửa mặt, híp mắt dõi theo hai chú chim đang bay lượn trên dây điện cao thế cách đó không xa.

"Nhưng tôi không thể chạy trốn." Thấy một con chim bay đi, Trì Liệt lại hạ mắt xuống: "Trốn chạy cũng như là kết thúc." 

Chạy một lần có thể cũng sẽ bình yên được một thời gian đó, nhưng về sau càng ngày sẽ càng bị bạo hành nhiều hơn.

Muốn tồn tại, chỉ có thể tàn nhẫn, liều lĩnh và bất chấp hơn bọn họ thôi.

Chỉ như vậy, bọn côn đồ cứng đầu kia mới không dám đến quấy rầy anh nữa.

"Còn cô, con nhóc lùn" Anh quay sang nhìn cô, giọng nói quen thuộc mang theo ý cười, rất trầm ấm: "Có thể đánh lại bọn chúng không, hay là chạy trốn suốt đời?"

Đuôi mắt anh cong lên, lộ ra vẻ từng trải và sắc nhọn. Dụ Kiến nhìn đôi mắt hẹp dài đang híp của anh, đột nhiên không nói nên lời.

Một lúc sau, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Bọn trẻ trong viện phúc lợi từ nhỏ đã học được cách tự bảo vệ bản thân, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. So với bọn côn đồ, các em quá nhỏ và yếu ớt, có thể tự bảo vệ mình đã là may lắm rồi, không thể làm gì nhiều hơn. 

"Vì vậy đừng làm chuyện ngu ngốc, cô khác tôi." Trì Liệt nhổ một nhánh cỏ đuôi chó từ bụi cây sau lưng ngậm vào miệng: "Cô là con gái ruột của họ, họ sẽ không đối xử tệ với cô đâu."

Ánh mắt Dụ Kiến bị nhánh cỏ đuôi chó đung đưa thu hút: "Tại sao... anh lại nói những điều này với tôi?" 

Nếu không phải đang cầm lon nước ngọt lạnh ngắt trong tay, cô khó có thể tưởng tượng được thiếu niên lêu lổng không nghe lời ai lại nói với cô như thế.

Tất cả cứ như cô bị say nắng nên sinh ra ảo giác - tiếng ve kêu đều đều, cơn gió nóng rực, cô và anh ngồi cạnh nhau trên lề đường, từng bóng cây đan xen che phủ trên đỉnh đầu, còn trước mặt là ánh mặt trời chói chang nhưng rực rỡ.

Không chân thực tí nào.

Trì Liệt trả lời rất nhanh: "Tôi không muốn mang ơn cô."

Anh đứng dậy, ánh sáng lọt qua kẽ lá rọi lên chân mày, anh vươn tay chỉ vào lon nước trong tay cô: "Giờ hòa nhau rồi." 

Cô gái vẫn ngồi yên, đôi mắt đen trong veo ngước lên nhìn anh, bóng cây loang lổ rọi xuống hai con ngươi trong vắt, thật yên tĩnh và bình thản.

Trì Liệt không biết cô có hiểu không, nhưng cứ coi như hiểu rồi đi, anh không nói gì chỉ nhét tay vào túi quần rồi bước đi.

"Anh đã quậy ở đám tang thật sao?" 

Một cơn gió thổi qua, mang theo giọng nói hơi do dự của Dụ Kiến.

Trì Liệt không quay đầu, anh vẫn bước đi: "Ừ."

Anh không ngạc nhiên khi cô biết chuyện này, bởi vì anh thực sự đã làm vậy, mình gây ra thì không có gì phải xấu hổ cả.

Giờ biết rồi cũng tốt.

Nói sớm để cô không dùng cái logic kì lạ của mình mà thản nhiên đối xử tốt với anh nữa.

Thật ra, Trì Liệt vẫn không hiểu.

Lớn lên ở một nơi như thế này, để sống thật sự không hề dễ dàng, theo kinh nghiệm anh học được khi còn nhỏ thì phải lo cho bản thân trước, rồi mới nghĩ đến người khác chứ. 

Sao lại có con nhóc khi thì thông minh, khi thì ngớ ngẩn thế này.

Không hiểu được, Trì Liệt cũng không nghĩ nữa.

Sau khi nghe anh xác nhận xong, trong gió không còn mang theo tiếng nói nào nữa, điều này không nằm ngoài dự đoán của Trì Liệt, chàng thiếu niên cũng không cảm thấy buồn bã hay thất vọng gì, anh tiếp tục đi về phía trước.

Như vậy mới đúng, vậy mới là bình thường.

Một lúc sau, có lẽ là năm phút, hay mười phút, Trì Liệt bỗng nghe thấy tiếng động phía sau. 

Giống như sáng nay trong hẻm nhỏ, cô gái chạy rất nhẹ nhàng, tạo ra tiếng bước chân lẹt xẹt trên mặt đường. 

Cô chạy tới trước mặt anh, do vừa chạy dưới nắng nên hai má cô lại đỏ trở lại.

Không nói lời nào, cô đưa đồ vật vừa mua lên, im lặng mà ngoan cố nhìn anh.

*

Ba ngày sau.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi tới viện phúc lợi đón Dụ Kiến. 

Mắt Thỏ đỏ hoe, nhìn trông rất giống một chú thỏ: "Chị ơi, em... em sẽ chăm chỉ học tập..." 

Đại Hổ đứng bên cạnh cũng gật đầu, với tay lau nước mắt trên gương mặt phúng phính: "Em cũng vậy! Nhất định sẽ làm nghiêm túc làm bài tập!"

Phương Thư Nghi nắm tay viện trưởng Trình, dịu dàng nói: "Bà cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Kiến. Tôi biết bà nhớ con bé, vậy sau này mỗi tuần con bé sẽ về thăm bà một lần nhé."

Họ đã thỏa thuận với Dụ Kiến, cô sẽ ở nhà họ Sầm, đến cuối tuần họ sẽ cho tài xế đưa cô về viện.

Sầm Bình Viễn đứng bên cạnh cũng mỉm cười lịch sự: "Thời gian này tôi rất bận nên sẽ giao việc quyên góp cho thư ký lo liệu, chiều nay tôi sẽ bảo cậu ấy liên lạc với bà, cũng coi như cảm ơn bà đã chăm sóc Tiểu Kiến thời gian qua."

Viện trưởng Trình không có ý kiến gì về việc quyên góp của Sầm Bình Viễn, bà mỉm cười khách sáo rồi nhìn Dụ Kiến, môi chuyển động như muốn nói vài câu từ biệt với cô.

Nhưng cuối cùng, bà vẫn không nói được mà chỉ vỗ vỗ đầu Dụ Kiến: "Đi đi, về nhà đi."

Dụ Kiến cắn môi không lên tiếng, cô bước tới ôm viện trưởng Trình.

Không phải, cô nói thầm, viện phúc lợi vẫn mãi là nhà của cô. 

Lúc trước là vậy, bây giờ vẫn vậy, về sau cũng thế.

Dù Dụ Kiến rất muốn ở lại viện thêm chút nữa, nhưng chiếc Rolls-Royce vẫn từ từ lăn bánh rời khỏi con hẻm nhỏ. 

Tốc độ tăng dần, bóng cây đa trong viện đung đưa, gương mặt đầy nước mắt của các em, vóc dáng im lặng gầy guộc của viện trưởng Trình, tất cả dần bị bỏ lại phía sau. Cùng với tiếng ve kêu thê lương trên bức tường đầy rêu vang vọng khu phố cũ kỹ . 

Rất nhanh đã đến nhà họ Sầm.

Có vẻ ông bà Sầm có việc, sau khi ăn trưa cùng Dụ Kiến, họ vội vàng ra ngoài. 

Dụ Kiến không có gì làm nên cô về phòng dọn đồ mang từ viện phúc lợi tới đây.

Thực ra cũng không có gì phải dọn, các đồ dùng học tập như bút viết, vở, sách đều để lại cho các em. Thỏ được một cây bút máy cô đạt được trong một cuộc thi, còn Đại Hổ lấy đi bộ truyện tranh mà cậu bé đã thích từ lâu. 

Dụ Kiến chỉ mang theo quần áo viện trưởng Trình mua cho.

Các cô gái cùng tuổi với cô to con hơn nên mặc không vừa. ( truyện trên app tyt )

Cô mở tủ quần áo thì thấy đầy đủ các loại váy áo mà Phương Thư Nghi chọn sẵn, kiểu dáng phong phú, còn có quần áo cho các mùa, được cắt may rất tỉ mỉ. 

Rõ ràng giá cả rất chênh lệch, nhìn chiếc váy trên tay Dụ Kiến rẻ tiền hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn trân trọng nó mà cẩn thận treo vào tủ. 

Cũng không nhiều quần áo nên cô nhanh chóng xếp xong, Dụ Kiến cầm lấy chiếc váy trắng cuối cùng.

Trên váy vẫn còn nhãn, cô chợt nhớ ra, đây là chiếc váy lúc trước Trì Liệt đã leo tường đến trả cho cô. 

Dụ Kiến nghĩ một chút rồi cũng treo cái váy vào tủ.

*

Cùng lúc đó. 

Tại bãi phế liệu.

Ngô Thanh Quế nhìn một lượt gương mặt cứng cỏi của thiếu niên trước mặt: "Cậu thật sự muốn làm việc ở đây à? Nói thật thì, đừng tưởng chỗ này nhỏ mà công việc sẽ nhẹ nhàng!”

Nhiều thanh niên làm không nổi, chưa làm xong tháng đầu đã bỏ việc mất tiền công rồi.

Trì Liệt gật đầu, thẳng thắn nói: "Vâng, bây giờ tôi thiếu tiền lắm."

So với rửa bát ở nhà hàng, công việc ở đây vất vả hơn nhưng kiếm được nhiều tiền hơn nhiều.

Hiện anh đang nợ tiền phòng của Trịnh Kiến Quân, tháng sau vào học lại còn phải đóng một khoản học phí khá lớn. Nếu không tranh thủ từ bây giờ, không những không có chỗ ở mà anh còn không thể đi học nữa.

Giọng điệu của thiếu niên nghiêm túc không hề giả dối, Ngô Thanh Quế nhớ tới tờ mười nghìn dưới cần gạt nước, cuối cùng bà gật đầu: "Được rồi, vậy tôi trả trước cho cậu một tháng tiền công, từ giờ phải cố gắng làm, nếu dám lười biếng chơi bời, coi chừng tôi đánh đấy!"

Trì Liệt không nói gì mà đi vào viện bắt đầu dọn đồ.

Nghỉ ngơi vài ngày, sức khỏe của anh đã đỡ hơn. Giờ anh một chút cũng không chịu nghỉ ngơi, luôn cố tình chọn những công việc nặng nhọc để làm. Mặt trời như thiêu đốt, cơ bắp căng lên mỗi khi gắng sức, mồ hôi trên trán chảy dọc rơi xuống đất. 

Cuối cùng Ngô Thanh Quế cũng phải quát lên: "Trời ơi! Ngày mai còn phải đi làm nữa đấy! Đừng quá sức! Tôi cũng đâu phải Chu Bái Bì*!" 

(*) Chu Bái Bì là một tên địa chủ chuyên bốc lột những người dân lao động, cuối cùng một người trong số các công nhân đã lên kế hoạch dạy cho ông ta một bài học.

Lúc này Trì Liệt mới dừng lại.

Anh nhận bát nước từ tay Ngô Thanh Quế, uống cạn rồi ngồi nghỉ trên bậc cửa. 

Ngô Thanh Quế cầm bát sau đó liếc nhìn vết bầm còn chưa tan hết trên mặt anh, nhưng bà không hỏi mà chỉ nói: "Cần dầu hoa hồng không?"

Trì Liệt lắc đầu: "Tôi có rồi."

Ngô Thanh Quế nghi ngờ nhìn anh từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng không nói gì mà bỏ đi với cái bát trên tay.

Trì Liệt ngồi một mình trên bậc cửa. 

Thật sự rất mệt, anh nhắm mắt dựa vào cửa. Gió thổi lướt nhẹ qua vùng xanh tím dữ tợn dưới cằm anh, như có cảm giác nhói đau vô cùng. 

Thiếu niên vô thức sờ túi quần, chạm tay vào cái lọ nhỏ, cổ họng anh giật giật rồi thả tay như chưa có gì.

Trì Liệt không hiểu tại sao mình lại nhận cái lọ từ Dụ Kiến.

Rõ ràng anh đã trả hết ơn cho cô, từ giờ có thể không dính dáng gì đến nhau nữa. Nhưng khi cô gái đứng trước mặt cố chấp im lặng giơ tay ngẩng đầu nhìn anh, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại lung lay, khi tỉnh táo trở lại, cái lọ đã nằm gọn trong lòng bàn tay. 

Thật kì lạ. 

Trì Liệt nghe tiếng ve kêu trên cành, lười biếng nghĩ. 

Con bé đó ngốc quá, làm anh cũng ngốc theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play