Dụ Kiến sợ sẽ bị Trì Liệt phát hiện, nên cô kéo Thỏ trốn ra phía sau cây đa.
Cây đa được chăm sóc nhiều năm nên thân cây to và rộng, hoàn toàn che khuất hai đứa trẻ.
Lần này cô không lộ mặt, chắc anh sẽ không từ chối đâu nhỉ?
Nhưng chỉ một lát sau, Đại Hổ ôm bình nước và cái mũ quay lại. Mặt cậu sụt sùi: "Chị ơi... anh kia bảo lần sau chị nhờ đứa nào thông minh hơn đi."
Dụ Kiến: "..."
Được thôi.
Ban đầu cô định nhờ Thỏ mang cho anh, nhưng sợ Trì Liệt thấy mặt Thỏ sẽ nhớ đến cô nên mới đành chuyển sang nhờ Đại Hổ.
Không ngờ vẫn bị phát hiện.
"Đưa chị!" Nếu đã bị lật tẩy, thì cũng chẳng còn gì phải ngại nữa, Dụ Kiến lấy bình nước và mũ từ tay Đại Hổ, rồi dặn Thỏ: "Hai đứa ở đây chờ chị, ngoan ngoãn đừng có chạy lung tung đấy.”
Thỏ nhanh chóng đồng ý: "Vâng ạ."
Đại Hổ vẫn cứ gãi đầu, cậu không hiểu vì sao mình lại bị phát hiện.
Dụ Kiến vòng qua cây đa, vừa bước ra đã thấy ánh mắt đầy ẩn ý, cười nhưng không cười của anh.
Tuy ngồi trên ghế gấp không có bất kỳ lợi thế nào. Nhưng anh vẫn kiêu ngạo hệt như hôm ngồi trên tường, dùng tay chống cằm, dù bận vẫn thong thả quan sát cô.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, đôi mắt đen thẳm càng sâu hun hút, lấp lánh những tia sáng u ám.
Dụ Kiến hít sâu, đối mặt với ánh nhìn của Trì Liệt, cô bước từng bước tiến lại gian hàng, rồi đặt bình nước và cái mũ lên tủ.
"Đây là nước đậu xanh, đã ướp lạnh rồi." Đặt đồ xong, cô cũng thấy bớt ngại hơn, kiên nhẫn giải thích với anh: "Trời nóng lắm, anh cứ giữ uống đi."
Dụ Kiến thực sự lo Trì Liệt sẽ lại ngất nữa.
Huống hồ anh cũng chẳng phải làm bằng sắt thép, nếu trong nửa tháng mà ngất đến ba lần, thì dù là sắt thép cũng không chịu nổi.
Dụ Kiến không hề có ý xấu, Trì Liệt không những không biết ơn mà còn lạnh lùng cười nói: "Xen vào chuyện của người khác!"
Anh không hiểu, do anh nói chưa rõ, hay là cô bé này vốn ngu ngốc. Rõ ràng lúc gặp bọn côn đồ còn thông minh biết chạy trốn mà, sao bây giờ lại không chịu tránh xa anh?
Đôi khi Trì Liệt cũng cảm thấy, có vẻ những người xung quanh cô bé này đều khá ngốc. Xa có Trình Kiến Quân, mặc dù không quen biết nhưng ông vẫn trả lại căn cước công dân cho anh mà không cần thế chấp. Gần thì có Ngô Thanh Quế, bà thường lấy cớ thuận tiện để kêu anh đến bãi phế liệu ăn cơm.
Lòng tốt của họ khiến anh cảm thấy khó chịu và muốn kháng cự lại.
Trì Liệt rất rõ đây là thứ giả tạo và mong manh đến cỡ nào.
Giọng chàng trai có chút khàn khàn, thái độ lạnh lùng và vô tình.
Nếu là trước đây, chắc chắn Dụ Kiến sẽ cảm thấy bối rối và không biết nói gì. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cô đã quen với tính cách lạnh lùng này của anh, vì vậy lần này cô cũng không để bụng.
Trì Liệt vẫn chờ cô gái sẽ tức giận rồi bỏ đi như mọi khi. Nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó che trước trán, cô đội mũ lên đầu anh.
Bình thường chắc chắn Dụ Kiến sẽ không với tới.
Nhưng bây giờ cô đứng anh ngồi, hiếm khi có được lợi thế về chiều cao, cô nhanh tay đội nón lên đầu Trì Liệt, rồi lợi dụng lúc anh chưa kịp phản ứng, mà nhét bình nước vào ngực anh.
Vì thường xuyên lừa các bé ở viện phúc lợi, nên Dụ Kiến rất thành thạo trò này: "Thôi tôi đi đây!"
Cô vội vàng chuồn đi trước khi Trì Liệt hoàn hồn.
Anh sững sờ tại chỗ.
Cái nón cũng che được chút ánh nắng. Nhưng do đứng dưới trời nắng quá lâu, toàn thân anh nóng rát, lúc bình nước lạnh được nhét vào lòng, nóng lạnh đối lập khiến anh có cảm giác tê dại kỳ lạ từ ngực truyền lên, bóp nghẹt cổ họng. Hơi thở bỗng nghẹn lại. Cổ họng anh khó nhọc cử động, cứ như không thể hít thở bình thường.
Vài giây sau, Trì Liệt bắt đầu ho khan.
Không khí ấm áp tràn vào lồng ngực, anh liên tục thở dốc mấy cái, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác nghẹt thở, anh ngẩng đầu lên.
Trong chốc lát, Dụ Kiến đã cao chạy xa bay.
Trong đám đông ồn ào, góc váy trắng thấp thoáng, đôi chân trắng ngần thon gọn dưới váy xòe mềm mại, bị mặt trời chiếu vào, lấp lánh dưới ánh nắng.
Dần dần, anh không còn nhìn thấy cô nữa.
Một cơn gió thổi qua, trong cái nóng oi bức của mùa hè, anh chợt cảm nhận được hương vị chua chua ngọt ngọt và mát lạnh.
Giống vị của lon nước cam anh ép cô uống hôm trước vậy.
Con nhóc lùn này!
Trì Liệt không kìm được mà nghiến răng.
Anh cẩn thận đặt bình nước xuống, sau đó đứng bật dậy, nhưng vì động tác quá vội nên khiến cái ghế gấp ngã sang một bên.
Dụ Kiến rất giỏi trốn, cô nhanh nhẹn luồn giữa các quầy hàng và người đi đường, chỉ sau lát đã quay trở lại chỗ cây đa.
Cô chưa kịp nói gì thì đã thấy mặt Thỏ và Đại Hổ hoảng sợ, trợn tròn mắt nhìn ra phía sau.
Dụ Kiến: "?" Chuyện gì vậy.
Giữa thanh thiên bạch nhật mà sao chúng nó như thấy ma thế?
Dụ Kiến vô thức quay đầu lại và cũng giật mình.
Trì Liệt đang đứng ngay sau cô.
Chàng trai nghiến răng đứng cách cô một bước chân, trán lấm tấm mồ hôi nổi đầy gân xanh. Anh nắm chặt tay, khớp ngón tay căng cứng, những ngón tay thon dài xiết chặt, cứ như sắp xông tới đánh nhau vậy.
Dụ Kiến: "..."
Không thể nào.
Cho dù anh không thích cô mang đồ tới, nhưng cũng không đến nỗi tức giận muốn đánh người đó chứ.
Sao anh lại tức đến vậy nhỉ?
Trước khi Dụ Kiến kịp suy nghĩ, Trì Liệt lập tức cất giọng: "Giơ tay ra."
Anh thực sự không vui, giọng nói trầm khàn hơn bình thường, lạnh lẽo vang lên giữa mùa hè.
Dụ Kiến ngơ ngác không hiểu Trì Liệt định làm gì, nhưng đây là nơi đông người, anh cũng không thể làm gì quá đáng, nên cô ngoan ngoãn đưa tay ra.
Lòng bàn tay nhỏ xinh mở ra, mịn màng trắng hồng.
Đôi mắt Trì Liệt hơi tối sầm, vẻ mặt càng khó chịu hơn.
Anh im lặng đặt thứ trong tay mình lên tay cô, rồi quay người bỏ đi.
Dụ Kiến chỉ cảm nhận được một vật rất nhẹ rơi vào lòng bàn tay, hình như hơi góc cạnh, không mịn màng, cọ xát làm da cô ngứa ngáy.
Anh ấy làm gì vậy?
Dụ Kiến còn đang ngẩn ra nhìn bóng lưng Trì Liệt khuất dần, thì Đại Hổ đứng cạnh thấy vật trên tay cô, cậu bất ngờ nhảy lên 3 mét: "Chị ơi! Con bọ! Con bọ! Là con bọ!"
Anh trai kia xấu xa thật!
Chị đã tốt bụng giúp anh ta, vậy mà lại lấy oán trả ơn thế này!
Đại Hổ hét toáng lên khiến Dụ Kiến cũng giật mình định vung tay ra. Nhưng may là cô vẫn kịp nhìn lại trước khi vung tay, thở phào nhẹ nhõm nói: "Đừng sợ, không phải là thật đâu."
Trong lòng bàn tay cô là một con châu chấu được làm bằng lá cỏ, sống động như thật.
*
"Anh ấy giỏi quá!"
Thỏ kinh ngạc nhìn con châu chấu trên tay Dụ Kiến, không nhịn được sờ lên cái râu làm bằng cỏ của nó: "Trông giống thật lắm!"
Lúc ngồi bán, anh nảy ra ý tưởng nên đã tận dụng cỏ mọc hai bên bờ sông, tay chàng trai linh hoạt. Nhẹ nhàng ấn lên phần đuôi, con châu chấu bằng lá lập tức nhảy về phía trước. Nhìn rất thật và sống động.
Đại Hổ phì mũi, quay đi chỗ khác.
Vừa rồi anh chê cậu ngu ngốc nên bây giờ cậu mới có thái độ như vậy! Cậu sẽ không khen anh ta trước mặt chị đâu!
Dụ Kiến thì... khá bất ngờ.
Cô không ngờ đôi bàn tay đầy vết thương của Trì Liệt lại có thể làm ra món đồ chơi dễ thương thế này. Cô nghĩ một lúc rồi đi đến bờ sông bẻ mấy lá lau, dệt thành một cái lồng nhỏ chắc chắn, sau đó đặt con châu chấu vào, cầm trên tay.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Vậy chắc là anh không giận đâu.
Nhìn con châu chấu trong lồng, Dụ Kiến nghĩ.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Trì Liệt lúc nãy dù sao cũng khó coi, Dụ Kiến suy đi tính lại mãi mà vẫn không hiểu nổi. Cuối cùng cô quyết định bỏ cuộc, không cố gắng hiểu suy nghĩ của anh nữa. ( truyện trên app T Y T )
Dù sao thì anh cũng đã nhận nước đậu xanh và cái mũ rồi, buổi trưa nóng bức này đã không còn gian nan như trước nữa.
Dụ Kiến cầm cái lồng nhỏ, tiếp tục dẫn Thỏ và Đại Hổ dạo quanh chợ.
Các bé ở viện phúc lợi thường không có nhiều tiền tiêu vặt, nhưng hiệu trưởng cũng không quản lý tiền thưởng học bổng của các em. Dụ Kiến học giỏi, mỗi năm đều được khen thưởng, nên tích góp lại cô cũng có một khoản tiền khá lớn.
Tuy vợ chồng họ Sầm khá hào phóng, nhưng hôm nay Dụ Kiến vẫn mang theo tiền của mình.
Thỏ và Đại Hổ đang ở tuổi hiếu kỳ, cái gì chúng cũng muốn nhìn. Nhưng khi Dụ Kiến hỏi, cả hai đều lắc đầu: "Tụi em chỉ xem thôi, không mua đâu!"
Chúng không muốn tiêu tiền của chị, đợi lớn lên có học bổng rồi, lúc đó có thể tự mình mua.
Dụ Kiến hiểu rõ suy nghĩ của bọn trẻ, nên bất đắc dĩ mềm lòng : "Được rồi."
Thế là cả nhóm cùng đứng trước quầy cá vàng, nhìn những chú cá vẫy đuôi, bong bóng trong bể thủy tinh. Một chuỗi bong bóng nổi lên mặt nước rồi vỡ ra một tiếng "bốp".
"Bốp!"
Đúng lúc bong bóng vỡ tung, phía bên kia chợ vang lên một tiếng động lớn.
*
Trì Liệt nhét con châu chấu vào tay cô rồi chạy nhanh về lại quầy hàng.
Khi ngồi xuống, vẻ mặt anh vẫn khó coi, thậm chí còn u ám hơn so với lúc Dụ Kiến nhìn thấy. Bà lão bên cạnh bán bỏng ngô không khỏi liếc nhìn anh vài cái: "Chàng trai, có sao không đấy?"
Nhìn cái bộ dạng này, giống như sắp giết người vậy.
Trì Liệt mím môi, sau đó im lặng lắc đầu.
Vậy mà bà lão lại không sợ anh: "Nhìn môi cậu khô quá, uống nước đi, kẻo chút nữa say nắng đó".
Trì Liệt không quen với kiểu nói chuyện thân thiết này, nhưng anh vẫn gật đầu, với tay lấy bình nước.
Anh đang giận dữ, đã vậy còn bị nắng chiếu vào làm đầu óc choáng váng. Đến khi mở nắp chai, ngửi thấy hương mát lạnh ngọt ngào, anh mới nhận ra đây không phải bình nước mình mang theo.
Tay Trì Liệt khựng lại.
Nhưng vài giây sau, anh thản nhiên uống một ngụm nước đậu xanh.
Bình nước được thiết kế có tác dụng giữ nhiệt, nước đậu xanh đã để từ trước giờ vẫn mát lạnh. Người bán còn cho thêm đường trắng, uống một ngụm, trên môi miệng vẫn đọng lại vị ngọt khó cưỡng.
Bà lão ngồi bên cạnh, thấy chàng trai chỉ uống vài ngụm nước mà không hiểu sao khi đặt bình xuống, nét mặt lạnh lùng của anh đã dịu đi rất nhiều.
Thôi kệ đi.
Trì Liệt cảm nhận được vị ngọt trong miệng thì cả người cũng lười biếng. Lần này, anh sẽ không so đo với cô nữa.
Tâm trạng Trì Liệt bất ngờ tốt lên, việc bán hàng cũng thuận lợi. Vài món đồ lớn đã nhanh chóng được bán đi, không lâu sau chỉ còn lại vài món nhỏ và cái tủ quần áo.
Có vẻ như cuộc sống cũng chẳng tệ lắm.
Trì Liệt vừa đếm tiền vừa nghĩ.
Mặc dù lúc rời nhà họ Sầm gần như anh không còn đồng nào, ngày đầu dọn tới đã đánh nhau với người khác, giờ phải làm việc ở bãi phế liệu để mưu sinh, nhưng cuộc sống đã dần tốt hơn một chút rồi.
Anh vẫn sống.
Hơn nữa còn sống rất tốt.
"Cái tủ này bao nhiêu tiền?"
Trì Liệt đang mải suy nghĩ thì có người hỏi giá cái tủ.
Anh nhanh chóng cất tiền rồi nói: "Năm mươi nghìn".
Thực ra theo lý một cái tủ lớn như vậy, tình trạng còn mới, lúc mua về gần như là cho không, hoàn toàn có thể bán đắt hơn. Nhưng Bà Ngô đã định giá như thế, Trì Liệt cũng không tính toán thêm nữa.
Ý nghĩ nâng giá để kiếm lời không hề lóe lên trong đầu anh.
Người đàn ông trung niên đưa Trì Liệt năm mươi nghìn, rồi chỉ về chiếc xe tải đậu gần đó: "Cậu giúp tôi khiêng lên xe nhé".
Trì Liệt gật đầu, vừa định cầm tờ năm mươi nghìn thì bỗng có một thanh niên lao ra hét lớn: "Không được mua đâu! Cái tủ này là ăn cắp đó!".
Tay Trì Liệt khựng lại, trước khi anh kịp phản ứng thì người đàn ông đã rút tiền về, giả vờ ngạc nhiên nói với người thanh niên kia: "Thật sao? Chả trách lại bán rẻ thế! Tôi cũng thấy lạ đấy!".
Hai người có ý muốn gây sự nên cố tình nói to lên. Chợ lại đông người, chẳng mấy chốc mọi người đã vây thành một vòng tròn nhỏ quanh bọn họ.
"Nói gì đi chứ!"
Thanh niên mồm mép nói không ngừng, thấy Trì Liệt không lên tiếng, lo anh sẽ không mắc bẫy, thế là anh ta đẩy một cái thật mạnh.
Trì Liệt lùi lại một bước, sau đó va vào cái tủ.
Ban đầu cái tủ để rất vững, nhưng người đàn ông đã lén kéo nghiêng nó trong lúc tên kia đang la ó. Giờ bị đụng trúng, cái tủ ngã úp xuống, đè lên máy làm bỏng ngô của bà lão.
"Trời ơi!" Bà lão hoảng hốt, "Mấy cậu nói chuyện đàng hoàng đi, đừng động tay động chân!".
Trì Liệt không nói gì.
Cái tủ đổ sập xuống, máy làm bỏng bị đè kéo theo bình nước đậu xanh cũng nhanh chóng lăn tõm ra xa. Nó cứ lăn mãi qua khe hở giữa đám người, càng lúc càng khuất dạng.
Trì Liệt nhìn theo cái bình đang lăn mất, lại chợt nhớ đến ngày đầu anh bước chân vào nhà họ Sầm.
Lúc đó anh còn nhỏ, chừng sáu, bảy tuổi thôi. Bọn họ mỉm cười nắm tay rồi dẫn anh vào phòng riêng đã chuẩn bị sẵn. Căn phòng rất rộng, trên giường là đồ chơi Transformer chính hãng, trên kệ sách xếp đầy truyện tranh thịnh hành lúc bấy giờ.
Lúc đó, anh cũng mơ hồ cảm thấy cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.
Cái bình càng lúc càng xa, bị đám người vây quanh che khuất, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa.
Trì Liệt quay đầu, lạnh lùng nhìn hai tên lừa đảo đang diễn kịch.
Thật buồn cười.
Làm sao một kẻ như anh, lại có thể sống tốt hơn được chứ?