Sau khi đóng cửa lại, Nam Tuệ đi vào phòng múa, mở hàng chuyển phát nhanh của cô ra, lấy ra một cuốn sổ, trở lại ghế dựa dành mười phút chép lại nhật ký của lần trước, sau đó vùi đầu viết cuốn thứ hai.
Vừa viết xong, tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.
Nam Tuệ nghiêng đầu nhìn, là Thịnh Chiêu Chiêu, cô nối máy: “Chiêu Chiêu?”
“Đang ăn sao?”
“Không có, vừa về đến nhà.”
Thịnh Chiêu Chiêu: “Xuống dưới đi! Tớ ở cổng chung cư chờ cậu.”
Nam Tuệ sửng sốt, vừa đi đến cừa thay giày vừa nói: “Được rồi, tớ xuống ngay.”
Tới cổng chung cư, Nam Tuệ nhìn thấy Thịnh Chiêu Chiêu đứng đó vẫy tay với cô
Hai người kéo tay, thương lượng: “Ăn cái gì?”
Nam Tuệ nghĩ nghĩ: “Đi thôi, tớ mời cậu ăn món Nhật.”
Năm ba trung học cô từng sống ở đây, có một tiệm ăn Nhật hương vị chính cống rất ngon.
“Được nha.”
Mười phút sau tới tiệm đồ ăn Nhật. Cửa hàng này trang trí theo phong cách Nhật Bản, ánh đèn mờ nhạt, trước sảnh lớn có dán tranh mỹ nữ.
Nam Tuệ tìm chỗ cửa sổ ngồi xuống, lấy thực đơn đưa cho Thịnh Chiêu Chiêu, sau khi cô ấy gọi món, Nam Tuệ lại gọi thêm hai món mới.
Trong lúc chờ thức ăn lên, Thịnh Chiêu Chiêu hỏi về cuộc điện thoại gián đoạn hôm nay, hóng chuyện: “Hàng xóm của cậu là người kia à?”
Cuối cùng, cô ấy lại bỏ thêm ba chữ: “Vịt con nhỏ.”
“Không giống, trên người anh ấy mang loại khí chất cao quý mà những tên ăn chơi trác táng khác không có, ga lăng săn sóc.” Nam Tuệ đem chuyện Phó Cảnh Hành lái xe đưa cô trở về, còn giúp chuyển đồ nói ra.
“?!!Thiệt hay giả vậy? Thành phố của chúng ta chỉ có một chiếc Rolls-Royce có biển số liền nhau.” Thịnh Chiêu Chiêu đem ra tin tức quan trọng khác, “Cô có biết Phó gia không?”
Nam Tuệ nhìn phục vụ đem mâm đặt ở trên bàn, rồi sau đó ngước mắt: “Cái nào phụ?”
“……” Thịnh Chiêu Chiêu nhìn cô không nói nên lời, “Phó gia một tay che trời trong giới kinh doanh, Phó gia có kim tự tháp sắc bén!”
Bất luận là nhà giàu có nào ở trước mặt Phó gia, tài phú cùng với quyền thế căn bản không thể dựa vào, bao gồm Nam gia.
“Nghe nói thái tử Phó gia Phó Cảnh Hành mới từ nước ngoài trở về. Anh ta chính là đại lão thần bí nhất trong thành phố gần đây, trong hai giờ kể từ lúc anh ta về nước, theo thống kê thì có đến hai, ba vị nữ minh tinh gõ cửa khách sạn của anh ta.”
Nam Tuệ: “…… Khoa trương như vậy sao?”
“Đúng vậy, sau đó đại lão Phó gia đã trả phòng.”
Nam Tuệ: “Có thể đoán được.”
“Không phải tớ tò mò diện mạo của anh ta sao, nên tớ đã nhờ người hỏi cô minh tinh đã gõ cửa kia, cô đoán xem?” Thịnh Chiêu Chiêu chống cằm, hứng thú bừng bừng nhướng mày nhìn cô.
“Cái gì?”
Thịnh Chiêu Chiêu thực sự không nhịn được bàn tán: “Cô minh tinh kia miêu tả thái tử Phó gia như thế này, thân hình anh ta cao lớn cường tráng, cánh tay so với chân của cô ấy thì to hơn, vẻ mặt tử thần, tính tình rất tàn nhẫn độc ác, cô ấy chỉ không cẩn thận đụng vào áo sơ mi của anh ta, thì bị vệ sĩ bẻ gãy tay, hiện tại đang bó bột.”
“……”
Nam Tuệ: “Miêu tả này, chẳng lẽ cô ấy đang nói đến tinh tinh sao?”
“Vậy mà con tinh tinh kia cực kỳ giàu có, ai muốn bị nó đè xuống giường cũng có thể đi vòng trái đất mười vòng.”
Thịnh Chiêu Chiêu tiếp tục nói: “Không phải tốt hơn so với loại đại gia vừa già lại vừa xấu sao? Dù sao thì Phó đại lão vẫn còn trẻ, một đêm bảy lần cũng không phải vấn đề gì lớn.”
“Nhưng mà, nhiều thiếu gia đến từ những gia tộc kỳ quái giống như Phó gia thường có tính cách lập dị, tớ ở trên Douban moi không ít chuyện của nhà bọn họ, nghe nói cuộc sống khi còn nhỏ của đại thiếu gia Phó gia vô cùng thảm, dẫn tới tính cách của anh ta có khuyết điểm lớn, trong ngoài không đồng nhất, nghe nói đùa chết không ít nghệ sĩ nhỏ đâu.”
Nam Tuệ: “Khủng khiếp như vậy à?”
“Đúng vậy.” Thịnh Chiêu Chiêu chậc lưỡi, “Hàng xóm kia của cậu lái xe của đại lão, cô nói xem, đại lão có thể đến chung cư tồi tàn này ở không?”
Thịnh Chiêu Chiêu kiên quyết phủ nhận: “Đương nhiên là không có khả năng!”
Cô ấy tiếp tục nói: “Cho nên, từ đó tớ biết được, Phó đại lão có khả năng bao nuôi hàng xóm của cậu. Chậc, chẳng trách nữ minh tinh xinh đẹp như vậy cũng không cần, thì ra là thích đàn ông.” - Editor: T Y T
Nam Tuệ khiếp sợ đến mức “trợn mắt há mồm” trước những suy luận liên tiếp của cô ấy.
Ăn cơm xong, Thịnh Chiêu Chiêu cũng nói ra mục đích mà cô ấy đến tìm cô: “Tuệ Tuệ à.”
Nam Tuệ lấy khăn ướt lau khóe miệng: “ Hả?”
Thịnh Chiêu Chiêu khó xử mà nói: “Bác Nam gọi điện thoại cho tớ, nói là vẫn luôn không liên hệ được cho cậu.”
Tâm trạng đang tốt của Nam Tuệ bị mây mù phủ kín.
“Tớ vốn dĩ không muốn nói với cậu, nhưng ông ấy đã liên tục gọi cho tớ hai ngày nay, sau đó bác Nam lại gọi cho cha tớ, cha tớ ép tôi đến đây tìm cậu.” Thịnh Chiêu Chiêu túm khăn giấy, khăn giấy bị cô ấy xé thành từng mảnh.
“Không sao đâu.” Nam Tuệ dừng hai giây, lắc đầu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thịnh Chiêu Chiêu lên xe rời đi, Nam Tuệ một mình trở về chung cư, ánh mặt trời chiếu rọi bóng cô dài ra.
Cô ngồi im, đầu óc hỗn độn, lồng ngực như bị một tảng đá đè lên, ngột ngạt đến khó thở.
Nam Tuệ nhắm mắt lại, hít sâu, rồi thở ra một hơi thật mạnh, liên tục vài lần, chờ tâm trạng dần thoải mái hơn, cô đến phòng tập múa.
……
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, gió nhẹ nhàng thổi qua rèm cửa, tấm vải thưa che cửa sổ màu trắng theo gió thổi bay.
Nam Tuệ tập múa xong, uống một ngụm nước ấm để làm ấm cổ họng, hết cốc nước thì bụng cô cũng no rồi.
Cô duỗi người, bật đèn sân thượng. Cô đặc biệt thích sân thượng này, tầng mười hai không cao cũng không thấp, có thể nhìn thấy phong cảnh xung quanh.
Chủ hộ dưới lầu trồng hoa tường vi ở sân thượng, nở rộ tươi đẹp, dây leo vòng quanh bò lên trên nhà cô. Có gió nhẹ thổi tới, Nam Tuệ ngửi được hương hoa thoang thoảng.
Nơi đây rất yên tĩnh, một chút âm thanh sẽ bị phóng đại gấp trăm lần. Nam Tuệ mơ hồ nghe được tiếng bước chân nặng nề xen lẫn với tiếng “Lạch cạch” bật đèn.
Cô quay đầu đi, đèn sân thượng của hàng xóm bỗng nhiên sáng lên, một người đàn ông cao lớn thò đầu ra khỏi cửa, bóng dáng của anh dán trên mặt đất, phản chiếu lên bức tường đối diện, tạo thành vầng sáng mờ ảo toàn thân anh.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tất cả phiền muộn trong lòng Nam Tuệ đều tiêu tán.
Hai mắt cô sáng ngời, chạy tới lan can chào hỏi anh: “Chào buổi tối.”
Trong tay Phó Cảnh Hành cầm cái ly màu đen, gió thổi qua, Nam Tuệ ngửi thấy mùi cà phê đậm đặc, cô cau mày, muốn nói với anh là uống cà phê vào buổi tối sẽ kích thích đến mất ngủ, nhưng nghĩ lại, quan hệ giữa hai người không thân thiết như vậy, vì thế từ bỏ.
Người đàn ông không nhanh không chậm đi tới, giọng điệu không gợn sóng: “Chào buổi tối.”
Cách ăn mặc khác so với mấy lần gặp anh trước đây. Đêm nay thoạt nhìn anh trông rất trẻ trung, áo phông đơn giản, quần thể thao dài màu đen, đeo gọng kính viền vàng, trông giống học sinh top đầu của thời trung học phổ thông , đứng ở nơi đó chính là một phong cảnh đẹp.
“Đã muộn thế này.” Cô chỉ vào mắt kính của anh, “Anh chưa nghỉ ngơi sao?”
Sự xa lạ trong đáy mắt Phó Cảnh Hành chậm rãi tan đi, dịu dàng giải thích: “Tôi vừa mới làm việc.”
“Như vậy à.”
Mái tóc dài của Nam Tuệ tung bay trước trán, cô dùng tay gạt ra, đứng hồi lâu sau đó chán nản cúi đầu nhìn xuống chân mình, ngón chân mượt mà trắng nõn hơi hếch lên, qua một lát lại nhịn không được ngước mắt lên nhìn anh.
Chỉ thấy ánh mắt đen láy sâu thẩm của anh dừng ở gò má cô, hai người đối mắt một giây, đồng thời di chuyển tầm mắt.
Cô sờ lên vành tai nóng hổi, không khí có một chút xấu hổ.
“Anh biết Phó Cảnh Hành không?” Nam Tuệ do dự phá vỡ yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, người đàn ông dựa vào lan can, tóc mái trên trán che lấp biểu cảm, quanh thân dường như tản ra áp suất thấp.
Nhìn thấy dáng vẻ bức bách của anh, vẻ mặt bất lực, trái tim Nam Tuệ đều bị nghiền nát.
Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, cô vừa nói cái quái gì vậy.
Lỡ như tên Phó Cảnh Hành biến thái kia thật sự làm gì anh, thì chẳng phải cô chọc dao vào miệng vết thương của anh sao!!
“Tôi……”
“Biết.”
Hai người đồng thanh nói.
Quả nhiên là biết”
“Sao vậy?” Phó Cảnh Hành ngước mắt lên.
Nam Tuệ nhịn hồi lâu, sau đó hít một hơi, ánh mắt trấn định kiên quyết: “Tôi giúp anh thoát khỏi anh ta!”
“Trong tay tôi còn một ít tiền, tôi có thể cho……” Sợ anh không cần, Nam Tuệ sửa lại lời nói, “Tôi có thể tạm thời cho anh mượn, anh không cần đi theo tên họ Phó biến thái kia nữa, nếu anh ta bắt nạt anh, tôi giúp anh báo nguy, tôi bảo vệ anh.”
Phó Cảnh Hành ngẩn ra nửa giây, cô nghi hoặc mà nhìn thẳng anh, trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia hoang đường, rồi sau đó khóe môi khẽ nhếch, từ yết hầu phát ra một tiếng “Hả?”
Nam Tuệ đau lòng, khuếch đại những lời mà Thịnh Chiêu Chiêu nói: “Tôi nghe được một tin tức, tên biến thái này trông giống như tinh tinh, cánh tay còn to hơn chân voi, bởi vì một nữ minh tinh gõ cửa khách sạn của anh ta, mà đi chặt tay của cô ấy.”
“Anh ta còn chơi mấy trò nguy hiểm, tóm lại thì anh ta là một người rất đáng sợ.”
Cô nói thực sinh động, thậm chí vươn tay ra khoa tay múa chân ở giữa không trung, cho nên căn bản không phát hiện người đàn ông trước mặt đang bất lực ôm trán.
Mãi cho đến khi Nam Tuệ cảm thấy khung cảnh quá mức yên tĩnh, quá mức không đúng, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Cảnh Hành lặp lại lời nói của cô: “Trông giống tinh tinh?”
“Phải!”
“Cánh tay còn to hơn chân voi?”
“Phải!”
“Làm việc trái luật thì chém tay người ta?”
Nam Tuệ chột dạ: “Phải……?”
Phó Cảnh Hành rũ mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Sao tôi không biết tôi là kẻ biến thái mà cô nhắc đến vậy?”