Sân thượng im lặng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Nam Tùy cứng ngắc ngẩng đầu, máy móc mở miệng: "Ý anh là... anh chính là Phó Cảnh Hành?"

Người đàn ông đứng ở chỗ đó, bầu không khí ngột ngạt ùn ùn kéo đến, vẻ mặt anh vô cảm, một âm tiết tràn ra từ mũi: "Ừm."

Từ “ừm” này giống như một chiếc rìu treo lơ lửng trên đầu cô, lung lay sắp rơi xuống.

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh: “Tôi đúng như những gì cô nói, trông giống như một con tinh tinh, cánh tay còn to hơn chân voi, và đã chặt đứt tay của cô gái.”

Hai từ "biến thái" còn chưa kịp nói ra, Nam Tuệ dĩ nhiên biết anh muốn nói gì, trong lòng không ngừng cứu mạng. Cô nhanh chóng vãn hồi, cố nhịn sự xúc động muốn chui vào khe nứt trên tường: “Tôi, tôi, tôi là kẻ biến thái.”

Nam Tuệ xấu hổ đến mức hô hấp khó khăn, cô sợ giây tiếp theo anh sẽ nhảy từ sân thượng gần đó xuống nhà cô, treo cô lên, đánh cô một trận để cô nhìn xem lão đại băng đảng được tạo ra như thế nào.

“Tôi không phải là vì anh sao!” Nam Tuệ giải thích, “Tôi sợ anh lầm đường lạc lối.”

“Sao thế?” Phó Cảnh Hành tháo kính ra, mệt mỏi nhéo vào giữa lông mày.

Nam Tuệ liếc nhìn anh, cẩn thận liếc nhìn anh, nói nguyên văn những gì cô đoán: “Tôi nhìn thấy ông ấy ôm lưng anh ở trường đua, mà ông ấy chính là ừm ừm ừm ừm ừm… là người, anh là người tốt bụng đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần, tôi không muốn anh phải chịu nỗi đau khó tả như vậy.”

"..."

Giống như anh nghe được cái gì không thể tin được, vẻ mặt của anh giống như đứa con gái mới lớn bị chà đạp điên cuồng.

Nam Tuệ nhìn dáng vẻ của anh, thấp giọng cúi đầu như chim cút: “Tôi nghe nói tính cách của Phó Cảnh Hành không tốt, anh lại lái xe của anh ta, nên tôi hiểu lầm anh ta đang bao nuôi anh”

Thái dương Phó Cảnh Hành giật giật, dường như đang đè nén cơn tức, cười lớn: “Cho nên, tôi tự bao nuôi chính mình?”

Nam Tuệ lập tức ưỡn ngực phủ nhận: "Đương nhiên không phải! Bây hiểu lầm đã được giải tỏa. Tôi biết rất rõ anh, Phó Cảnh Hành, anh là người như thế nào."

Im lặng một lúc, Phó Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào cô, dùng ánh mắt chất vấn.

Lúc này, khiến cho anh thay đổi ấn tượng đối với mình rất đơn giản, chính là khen ngợi ngợi! Hãy ra sức khen ngợi anh! Khen đến chết!

Nam Tuệ dùng hết kiến ​​thức cả đời, đem những từ hay ý đẹp từ trong đầu nhảy ra: “Anh có quyền thế, lại đẹp trai đến mức người ta không khỏi sinh ra tám con ngựa cũng muốn nhìn thấy trái tim của anh. Anh dịu dàng lại ga lăng, trong sáng lại tốt bụng, nhiệt tình đến nỗi đốt cháy tôi. Anh quả thật là một kho báu trên thế giới! Là mẫu đàn ông hàng đầu thế giới! - App TY T

Nếu có thể cho cô một đêm để ôn lại, Nam Tuệ cảm thấy mình có thể nói hoàn hảo hơn.

Bất luận là ai, nghe được những lời khen ngợi này, chắc chắn sẽ nguôi giận.

Nam Tuệ mong chờ nhìn vào mắt người đàn ông, không biết là do ánh đèn trên sân thượng mờ ảo hay là do ảo giác, cô nhìn thấy đôi mắt anh ta sâu thẳm tối tăm, như thể anh đang cố định cô tại chỗ, nhưng trong giây tiếp theo, anh trở lại trạng thái ban đầu.

Cứ như thể những gì cô vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.

Phó Cảnh Hành nhàn nhã nhìn cô, khóe môi nở nụ cười: “Hiểu biết của cô cũng thật thâm sâu.”

“Vậy nên hàng xóm của cậu là Phó Cảnh Hành? Cái người làm người khác gõ cửa khách sạn vô số lần là đại lão trâu bò Phó Cảnh Hành sao?” Thịnh Chiêu Chiêu nghi ngờ mà dùng giọng điệu livestream của Lý Giai Kỳ mà cao giọng nói: “O! M!! G! ”

Nam Tuệ che lỗ tai sắp điếc lại: “Thật mà, chính miệng anh ấy nói với tớ, tớ lừa cậu làm gì.”

Thịnh Chiêu Chiêu nghĩ đến những lời vừa rồi của Nam Tuệ, đỡ trán: “Nghe xong tớ đến hít thở cũng không thông.”

“Cái cô minh tinh nhỏ kia chắc là sợ cậu bắt chước cô ấy gõ cửa phòng Phó Cảnh Hành, cho nên lừa cậu, nói xấu Phó Cảnh Hành.” Nam Tuệ suy đoán.

Thịnh Chiêu Chiêu hỏi một câu cô đáp lại một câu, đầu ngón tay Nam Tuệ gấp tai nghe lại, thoạt nhìn có chút thất thần.

Bởi vì lúc này trong đầu cô chợt tràn ngập bóng dáng của người đàn ông đó, mang theo hai từ “thâm nhập” trầm lắng, chỉ cần tưởng tượng trong đầu cũng khiến chóp tai cô đỏ bừng.

Hai chữ này tuyệt đối khiến người khác mơ màng, Nam Tuệ nghĩ đến cảnh một tay anh kéo cà vạt xuống, đi về phía cô, từng bước một rút ngắn khoảng cách lại, quần tây thẳng quỳ gối xuống giữa hai chân cô, dáng người cao lớn với tư thế áp bức mà chậm rãi tới gần……

Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Thịnh Chiêu Chiêu, cô ấy không nói nên lời: “Tớ cũng xấu hổ thay cậu đi đào núi Everest đấy.”

Dừng khoảng một phút, Nam Tuệ bị kéo về hiện thực, cô nói: “Hình như…… Là có như vậy một chút.”

Cô không thể nào tha thứ cho bản thân mình vì đã suy nghĩ như vậy trong lúc nói chuyện với bạn bè, tự nhiên cô lại tưởng tượng ra cái hình ảnh không thể miêu tả này, càng là làm bẩn Phó Cảnh Hành đơn thuần thiện lương trong sạch.

Nam Tuệ tay chống đầu, cảm thấy hổ thẹn mà nhắm chặt hai mắt, ôm ngực niệm vài câu “A di đà phật thiện tai thiện tai”, liều mạng lắc đem những hình ảnh quăng ra ngoài.

Qua một lát, Thịnh Chiêu Chiêu kêu lên một tiếng: “Vậy cậu cảm thấy Phó Cảnh Hành kia là anh Nam Kỳ Chỉ của cậu sao?”

Nam Tuệ suy nghĩ sau một lúc lâu, nói: “Khả năng tính từ 90% xuống đến 70% lại xuống còn 50%.”

“Diện mạo là chứng cứ lớn nhất, tuổi cũng tương đương, thói ở sạch cũng giống nhau.” Nam Tuệ nói, “Nhưng mà…”

“Anh tớ thích pudding đồ ngọt, Phó Cảnh Hành thì không thích; anh tớ u sầu nặng nề, Phó Cảnh Hành lại lịch thiệp săn sóc, tính cách hoàn toàn tương phản.”

Cuối cùng, Nam Tuệ bỏ thêm câu, “Tính cách của con người rất khó thay đổi.”

Càng quan trọng hơn là Nam Kỳ Chỉ đối với cô rất chiếm hữu khiến người khác hít thở không thông.

Mà Phó Cảnh Hành lại không phải, mà trái lại, cho cô không gian rất lớn, cô rất thích cách ở chung với anh.

Bọn họ giống như hai con người trái ngược, giống như ánh mặt trời giữa hè cùng đầm lầy trong góc tối giữa mùa đông.

Thịnh Chiêu Chiêu nghe xong, nói: “Có lẽ người kia thật sự không phải là Nam Kỳ Chỉ.”

“Để tớ xác nhận một chút.” Nam Tuệ chắp tay trước ngực, “Trời cao phù hộ, cầu có một cơ hội lột quần áo của anh ta đi!”

Thịnh Chiêu Chiêu trừng to mắt: “Rốt cuộc tớ cũng phát hiện, Nam Tuệ cậu coi trọng người ta chứ gì!”

Nam Tuệ: “Tớ chỉ muốn trên eo Phó Cảnh Hành có cái bớt giống anh tớ hay không thôi.”

“……”

Sau khi cúp điện thoại, phòng ngủ lại quay về yên tĩnh. Đèn bàn chiếu sáng một góc, phủ kín trên giường.

Nam Tuệ nhấp môi, đôi mắt không có tiêu cự, chậm rãi thấy được nơi nào đó, cô thất thần nhìn con gấu bông trắng mà cô đặt trên giường.

Gấu bông nhỏ này làm bạn với cô cũng được tám năm, là quà mà Nam Kỳ Chỉ cho cô.

Cô đột nhiên nhớ tới sự việc xảy ra mấy năm trước, trước khi sự kiện kia xảy ra, Nam Tuệ vô cùng ỷ lại và thân thiết với anh, rồi sau đó tâm trạng cả người bị chiếm giữ bởi sự kháng cự, sợ hãi cùng sợ hãi.

Chính là, nếu trời cao may mắn nghe thấy lời nói của cô, hoặc là có thể nghe thấy nguyện vọng của cô.

Cô hy vọng Nam Kỳ Chỉ còn sống.

Anh còn trẻ như vậy, hanh nên tỏa sáng ở trên thế giới này.

Có lẽ là do đêm khuya cùng Thịnh Chiêu Chiêu nói đến Nam Kỳ Chỉ, thế cho nên Nam Tuệ đã lâu rồi mới mơ thấy sự việc trước kia.

Khi đó cô mới vừa lên cấp hai, Nam Kỳ Chỉ lớn hơn cô sáu tuổi. Anh thi đậu Đại học Bắc Kinh, cũng có nghĩ là anh sẽ không thể lui tới Nam gia như thường lệ được.

Đây là lần đầu tiên Nam Tuệ và anh tách ra, đột nhiên mất đi Nam Kỳ Chỉ làm bạn, trong lòng cô vắng vẻ, dường như mỗi ngày đều gọi điện cho anh, hỏi anh khi nào trở về nhà, hỏi anh có thể tới trường đón cô đi chơi thủy cung không.

Ở trong điện thoại, tuy cô không nhìn thấy hình dáng của Nam Kỳ Chỉ nhưng lại có thể nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh.

Nam Tuệ trốn ở trong WC trường học lẩm bẩm nói: “Anh ơi, bây giờ anh đang làm gì vậy?”

Nam Kỳ Chỉ ở bên kia truyền đến âm thanh tanh tách, hình như anh đang gõ bàn phím, giọng nói nói khàn khàn: “Thất Thất nghe lời anh, anh trai đang bận.”

“Chờ khoảng thời gian này kết thúc, anh sẽ mua quà cho em, được không?” Hình như anh không tiện nói chuyện, cố tình đè thấp tiếng nói.

“Được……”

Nam Tuệ nhấp môi, chóp mũi chua xót, vành mắt dần dần đỏ lên.

Chẳng sợ trong lòng kẻ bỉ ổi lớn tiếng mà gào thét không tốt không tốt không hảo, thậm chí có một vạn cái không tốt, dù vậy cũng không thắng nổi một câu của anh.

Cô biết, anh lại đi viết code kiếm tiền.

Cô không hiểu.

Rõ ràng trong nhà rất có tiền, tại sao Nam Kỳ Chỉ không lấy mà là liều mạng đi làm công.

Ngay cả số tiền một ngày làm công của anh chỉ có thể đủ mua một con thú bông cho cô.

Nhưng cô lại rõ ràng biết, anh trước sau không phải người nhà họ Nam.

Anh vĩnh viễn không lấy đi thứ không thuộc về mình.

“Em không cần quà.” Nam Tuệ cố gắng duy trì giọng điệu như trước, “Anh ơi, anh bớt làm việc lại đi, nên đi ra ngoài chơi với bạn bè nhiều hơn”

Nam Kỳ Chỉ dừng việc đang làm, nửa khuôn mặt đắm chìm vào ánh chiều ta: “Thất Thất.”

Đôi mắt anh dừng ở khung thời gian bên góc phải máy tính: “Bây giờ là 16:51, em muộn học rồi.”

Cảm thấy giọng điệu của mình quá mức lạnh nhạt ủ dột, giữa lông mày Nam Kỳ Chỉ toát ra vẻ bất lực nhợt nhạt, thở dài: “Anh sai rồi, anh không nên hung dữ với Thất Thất như vậy.”

Nam Kỳ Chỉ lật xem lịch: “Tuần sau, thứ sáu tuần sau anh sẽ đến trường học đón em về nhà, được không?”

Nam Tuệ giơ cánh tay lên nước mắt đã tràn ra, cắn môi, nặng nề mà gật đầu: “Dạ!”

Nhưng không ai ngờ được, tiết học thứ hai buổi chiều thứ năm, hai người đã gặp mặt trước.

Nguyên nhân là vì chủ nhiệm lớp phát hiện Nam Tuệ trong lúc học viết một tờ giấy.

Không phải là một tờ giấy thông thường, mà là một phong thư màu hồng nhạt mới tinh mới được mua ở tiệm tạp hóa, loại phong thư này ở trong trường học được các nam sinh, nữ sinh đặc biệt ưa chuộng.

Chủ quán sẽ xịt một ít nước hoa nhàn nhạt ở mỗi phong thư, còn ở bên trong sẽ bỏ vào một miếng hình dáng trái tim màu đỏ.

Chủ nhiệm lớp Vương Triệu Quân là giáo viên dạy toán của lớp Nam Tuệ. không giống với Vương Chiêu Quân trong trò chơi, ông ấy là một người đàn ông trung niên mập mạp khoảng 40 tuổi.

Ông ấy gọi điện thoại theo phương thức liên hệ trong danh sách phụ huynh, nhưng lại phát hiện phụ huynh của đứa nhỏ này đều lấy cớ đi nước ngoài công tác để từ chối, cuối cùng, là cha Nam Hoành Viễn của Nam Tuệ gửi số điện thoại của Nam Kỳ Chỉ cho Vương Triệu Quân, nói là anh trai của Nam Tuệ sẽ thay thế bọn họ tới trường học.

Lúc Nam Tuệ đang đứng phạt ngoài hành lang trong nửa tiết học, cô nhìn thấy Nam Kỳ Chỉ từ chỗ góc cầu thang đi về phía cô.

Cho tới bây giờ, cô vẫn mơ hồ nhớ được cảnh tượng kia.

Đầu mùa đông, hoàng hôn tới sớm, Nam Kỳ Chỉ đến đây đúng lúc mặt trời lặn.

Ánh hoàng hôn chiều tà thấm vào cơ thể anh, chia khuôn mặt của anh thành hai phần sáng tối. Đám mây đỏ hồng chiếu vào lông mi anh một vầng sáng màu tím, che đậy cảm xúc lúc này của anh.

Mái tóc đen nhánh bồng bềnh của anh bị xõa tung, có lẽ là vội vã đến, ngọn tóc trên trán có hơi hỗn độn, khuôn mặt trắng bệch, giữa không trung là sương mù bay lơ lửng do hơi thở của anh.

Qua làn sương mờ ảo, Nam Tuệ ngơ ngác nhìn anh.

Anh nghịch ánh sáng tháo chiếc khăn quàng cổ xuống, giống như cuốn phim quay chậm, thân hình cao lớn của Nam Kỳ Chỉ cong lại, ngồi xổm trước mặt cô, duỗi tay đem chiếc khăn quàng cổ còn tàn dư nhiệt độ cơ thể của anh quấn lấy cổ cô.

Chỉ lộ ra đôi mắt đen láy cùng với cái trán sáng bóng của cô.

Khăn quàng cổ có hương thơm trên người anh, nóng hừng hực, khiến mặt cô đỏ ửng. Một luồng khí ấm áp từ cô tràn đến ngược, lan ra khắp người, khiến cả người cô tê dại.

Nam Tuệ cẩn thận đem vùi thật sâu vào chiếc khăn quàng cổ, cô nghe được chính mình trái tim thình thịch thình thịch nhảy lên, dồn dập giống như nai con chạy loạn, khó có thể hô hấp.

“Có lạnh không?” Anh hỏi.

Đôi mắt anh rất đen, bên trong chứa đầy cảm xúc, phảng phất giây tiếp theo sẽ tràn ra tới.

Nam Tuệ run rẩy nói chuyện: “Anh ơi, em không lạnh.”

Nam Kỳ Chỉ đi tới, liền chú ý đến chóp mũi bị lạnh đến bỏ bừng của cô, ánh mắt anh xuyên qua khung cửa sổ nhìn thấy Vương Triệu Quân vẫn còn đang giảng bài trong phòng học, lặng im nhìn vài lần, sau đó nắm tay cô chuẩn bị đưa cô về nhà.

“Anh ơi……” Nam Tuệ đi vài bước rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Thầy bảo em đứng bên ngoài chịu phạt.”

Ánh mắt Nam Kỳ Chỉ bình tĩnh đến đáng sợ, đen sì, như thể giấu ngọn lửa ở bên trong.

Anh cúi đầu, cho cô hai lựa chọn: “Em nghe anh nói, hay là nghe thầy nói?”

Nam Tuệ trố mắt mà nhìn anh, quay đầu nhìn chủ nhiệm lớp vẫn đang giảng bài trong lớp.

Khi phát hiện ra, anh đã buông tay cô, quần áo bị gió thổi bay, bỏ lại cô một mình lẻ loi giữa hành lang vắng lặng.

Trước sau như một, cô độc một mình.

Nam Tuệ mắt thấy đi đến chỗ cầu thang, bị ủy khuất mạnh mẽ khó có thể ức chế, hốc mắt cô đỏ lên, khi cô muốn mở miệng, Nam Kỳ Chỉ xoay người lại, cụp mi xuống đứng chờ cô.

Cô nghẹn đỏ mặt, lon ton chạy đến, khoảnh khắc cô đưa tay ra, Nam Kỳ Chỉ đã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo như sắp đóng thành khối băng của cô.

Tay anh rất lớn, có thể hoàn toàn mà ôm lấy cô, ngón tay thon dài hơi buông lỏng, nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay anh nhanh chóng tiêu tán.

Nam Tuệ cứng đờ, giây tiếp theo, cô nhận thấy người đàn ông vô tình đổi hướng, lòng bàn tay chạm vào nhau, ngón tay thân mật mà đan xen.

Lòng bàn tay anh có một vết chai mỏng, cọ qua các khớp xuống trên mu bàn tay của cô, giống lông chim cù cô,khiến cô phát ngứa, nóng bỏng đến độ cô không thể kiềm chế, trái tim nhỏ bé như sắp nhảy lên cô họng.

“Còn lạnh không?” Nam Kỳ Chỉ mang cô xuống lầu, đi ra khỏi trường, quay đầu đi nhìn cô, “Đưa tay kia cho anh.”

Nam Tuệ chưa cho, cô vùi đầu vào khăn quàng cổ, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan chặt của hai người trong chốc lát, lông mi khẽ rung lên, thấp giọng mà lắc đầu: “Anh, em không lạnh. Chỉ cầm một bàn tay là đủ rồi.”

Cô không có nói cho anh chính là, đó là bởi vì loại cảm giác của những ngón tay đan xen với nhau. Nếu đưa bàn tay khác cho anh, sẽ không có loại đãi ngộ này.

Cô nhấp môi, khịt mũi ngửi, hơi thở từ khăn quàng cổ đến từ trên người anh quét qua bầu trời, là mùi hương trấn an và vững chắc.

Đây là bí mật của cô, cũng là bí mật duy mất mà cô có thể phóng túng.

Nam Kỳ Chỉ không nói lời nào, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Suốt đường đi không một tiếng động, Nam Tuệ câu nệ đi theo bước chân anh, cô biết anh đang giận.

Cô không nhịn được mà dùng đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của anh, thấy anh quay đầu, Nam Tuệ ngẩng đầu nhìn: “Anh ơi, anh đang giận sao? Bởi vì…… em không nghe lời anh nói.”

Vốn cô nghĩ là vào ngày thứ sáu đó, cô có thể mặc một chiếc váy nhỏ xinh xinh, một chiếc áo khoác xinh đẹp, chờ Nam Kỳ Chỉ tới đón cô về nhà, cô sẽ làm nũng với anh, hai người đi đến tiệm trà sữa uống trà sữa, sau đó đi cầu Tinh Hà gần đó để đi thuyền.

Thay vì giống như hôm nay, cô bị giáo viên gọi phụ huynh, còn nhìn thấy cô đứng chịu phạt bên ngoài.

Bởi vì cô không nghe lời, anh trai từ Bắc Đại đến trường cô học, cô căn bản không anh đi tàu điện ngầm đông đúc chen lấn hay là đi xe buýt lắc lư.

Cô chỉ biết, từ Bắc Đại đến trường cô học cần một giờ, mà từ lúc anh nhận được điện thoại kia đến bây giờ cũng mới gần 40 phút.

Nam Tuệ cúi đầu, trên lông mi dính nước mắt, Nam Kỳ Chỉ đều thấy ở trong mắt, anh cúi người, giơ tay để lên gò má cô.

Ngón tay anh rất nóng, nóng hơn nhiều so với nhiệt độ trên mặt cô, phất ở mặt trên, Nam Tuệ ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng.

“Đã lớn như vậy rồi, lại giống y như lúc nhỏ.” Nam Kỳ Chỉ dùng ngón tay cái lau nước mắt của cô, “Anh không giận em đâu.”

Bị anh phát hiện, Nam Tuệ có chút hơi xấu hổ, quanh thân tràn đầy hơi thở của anh, trên khăn quàng cổ, trên mặt, thậm chí trên tay cũng có.

Mặt cô đỏ lên: “Em không khóc, là do mặt trời.”

Nam Kỳ Chỉ nhìn ánh chiều tà phía sau lưng cô, khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ tươi cười, xua tan vẻ u ám lạnh lùng: “Được, Thất Thất nói cái gì thì chính là cái đó.”

Nam Tuệ không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt chật vật, hay là vẻ mặt xấu hổ thẹn thùng kia. Cô rũ lông mi, trong tầm nhìn, tay người đàn ông nắm lấy tay cô, xoa hai tay với nhau để sưởi ấm.

Vét chai mỏng đó cọ xát lên lòng bàn tay cô, trái tim của Nam Tuệ đập nhanh đến không nói nên lời, cứng đờ giống như một pho tượng, thẳng tắp mà đứng ở chỗ đó, cô muốn tránh khỏi cái cảm giác kỳ diệu này, nhưng trong lòng lại luyến tiếc.

“Anh ơi……”

Nam Kỳ Chỉ giương mắt chăm chú nhìn cô: “Là anh tự giận chính mình.”

“Giận bản thân vì không thể đến đây sớm hơn, giận bản thân khi nhìn em bị phạt, anh lại bất lực. Giận anh vì đã tức giận với em, khiến công chúa nhỏ của anh tức giận.”

Giọng nói Nam Kỳ Chỉ lạnh lùng, khi nói những lời này, anh ngẩng đầu nhìn cô, hốc mắt rất sâu, trên mi mắt xuất hiện một nếp nhăn, có vẻ phá lệ thâm thúy, tựa hồ chứa đầy sao bên trong, bị ánh hoàng hôn bao phủ.

Nam Tuệ bị câu công chúa nhỏ kia làm cho trái tim như ngừng đập, cô căng thẳng dời mắt ra nơi khác, nhưng lại chợt xoay người lại, vươn tay về phía anh như trước: “Anh ơi, ôm.”

Cô thấp giọng nói: “Anh ôm đi, Thất Thất sẽ không tức giận.”

Nam Kỳ Chỉ không động đậy, ngược lại là nắm chặt tay cô, dẫn cô rời đi, âm thanh anh có vẻ xa xăm, “Thất Thất, hiện tại em quá nhỏ, anh không thể ôm em.”

Nam Tuệ nghi hoặc, chẳng lẽ không phải là “Hiện tại em đã lớn, anh không thể ôm em” sao.

“Tại sao?” Cô đi theo bên người anh.

Nam Kỳ Chỉ lặng im. Bởi vì cơ thể của cô ngay từ đỏ đã xinh xắn hơn so với những đứa trẻ khác, nhưng anh không thể đối đãi với cô như đứa trẻ nữa. 

Anh kìm nén, khắc chế cảm xúc âm u trong lòng phát ra, giống như con thú ngủ đông đã lâu.

Anh chậm lại, khàn giọng nói: “Chờ khi em lớn, lúc muốn anh ôm, anh sẽ chủ động ôm em.”

Nam Tuệ vẫn không hiểu là tại sao, cô che đậy sự mất mát trong đáy mắt: “Như thế nào mới được gọi là đã lớn?”

Nam Kỳ Chỉ nghĩ nghĩ, nói với cô: “Chờ ngày em đủ tuổi thành niên, thì liền tính.”

Nam Tuệ cảm thấy không khí bên trong khăn quàng cổ ngày càng loãng, cô nặng nề gật đầu: “Em sẽ nhanh lớn lên, chờ ngày đủ tuổi thành niên, em muốn anh ôm!”

Nói xong, cô lại trộm ngắm anh, ngượng ngùng thăm dò: “Nhưng mà anh ơi, lỡ như khi đó anh có bạn gái thì làm sao bây giờ?”

Nam Kỳ Chỉ dẫn cô đến tiệm trà sữa gần trường, ngồi xuống, rồi sau đó nhìn về phía cô.

Gò má cô gái nhô ra khỏi chiếc khăn quàng cổ, thanh tú như một con búp bê bằng sứ, đôi mắt cô ẩm ướt không chút tì vết, anh thấy rất rõ những gì bên trong.

Anh kiên định nhìn cô, như đang hứa hẹn: “Có em là đủ rồi, anh không thể chịu nổi thêm một cô bạn gái nữa.”

  "..."

Trong lúc nhất thời, Nam Tuệ không biết nên vui mừng vì anh trai cô không có bạn gái hay là thấy u sầu vì cô dính người quá mức, có thể sẽ làm cho anh cảm thấy chán ghét.

Quán trà sữa này trang trí rất ấm áp , trên bốn bức tường có rất nhiều nhãn dán hình trái tim, trên đó viết những lời chúc phúc, tỏ tình hoặc thầm mến , chỉ là trong quán không có nhiều người ra vào, nên các nhãn dán chỉ chiếm một nửa bức tường.

Ánh mắt Nam Tuệ đảo quanh quán trà sữa, không khỏi liếc nhìn Nam Kỳ Chi đang bưng trà sữa ở quầy lễ tân.

Thân hình anh cao ráo, mặc áo len trắng và quần thể thao màu đen, đôi chân rất dài. Các đường nét trên khuôn mặt của anh gầy gò, trên người anh có một loại không khí u ám và lạnh lùng, trông rất sạch sẽ và cực kỳ mạnh mẽ.

Nữ sinh đợi trà sữa ở bàn bên cạnh nhìn đi nhìn lại, không nhịn được bước tới. Nam Tuệ thấy nữ sinh kia dường như đang hỏi Nam Kỳ Chỉ thông tin liên lạc của anh.

Cô rầu rĩ vừa định từ trên ghế cao bước xuống thì nhìn thấy Nam Kỳ Chi quay người bưng trà sữa đã chuẩn bị sẵn rời đi, không thèm nói với nữ sinh một lời nào.

Nam Kỳ Chi đi tới, nhét ống hút vào đưa cho cô, đó là vị trà sữa phô mai mà Nam Tuệ yêu thích: “Sốt ruột chờ à?”

Nam Tuệ chậm rãi leo lên ghế cao, uống trà sữa nóng, trong lòng vui vẻ không hiểu, lắc đầu: "Không có."

Trà sữa có vị rất đậm đà, vị mặn mặn của phô mai, vị béo ngọt ngọt lướt qua đầu lưỡi, ngập tràn vị giác.

Nam Tuệ đang định uống thêm một ngụm nữa thì nghe thấy tiếng điện thoại di động "lạch cạch" trước mặt.

Là điện thoại di động của Nam Kỳ Chỉ.

Trên điện thoại là nội dung trong phong thư do thầy chủ nhiệm Vương Triệu Quân gửi tới, dù là nội dung trong phong bì là gì đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận đây là một bức thư tình, nhưng tên của nam sinh trên đó lại được bị bôi nguệch ngoạc bằng bút đen.

Cơ thể Nam Tuệ cứng đờ, đột nhiên không dám nhìn vào mắt hắn, duỗi ngón tay út dời điện thoại ra xa, thấp giọng nói: "Sao vậy, có chuyện gì vậy?"

Mãi đến một phút trước, Nam Kỳ Chi mới hiểu rõ vì sao, cô lại bị gọi phụ huynh, lúc này anh không thể khống chế được cảm xúc của mình, nhưng cũng cố gắng hết sức để duy trì mặt nạ trên mặt.

Dù vậy, sắc mặt của anh âm trầm, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Emi viết cái gì?”

Nam Tuệ có thể cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh cơ thể cô đột ngột giảm xuống.

Cô đột nhiên sợ hãi dáng vẻ của anh bây giờ. Đôi mắt của anh tối tăm và đáng sợ, giống như một con thú hoang không bao giờ có thể trốn thoát trong khu rừng vô tận, và sự u ám lạnh lẽo trong đó.

Nhưng cô không còn cách nào khác đành đưa tay nắm lấy tay áo anh, nhẹ nhàng cầu xin: "Anh..."

Bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông vươn ra, anh dùng sức kéo cô và chiếc ghế cao trước đầu gối, lòng bàn tay đặt lên chân cô, khí tức áp bức quét qua.

Nam Tuệ vô thức ngả người ra sau, có thể thấy rõ đôi mắt đang kiềm chế của anh.

Anh đột nhiên đến gần, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào tai mình, như thể giây tiếp theo anh sẽ hôn cô: “Thất Thất, em lặp lại lời anh trai nói với em lúc đó đi.”

Nói xong, Nam Kỳ Chi lui về vị trí ban đầu, coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Bề ngoài anh rất bình tĩnh, nhưng các cơ trên khuôn mặt lại vô thức run rẩy, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng răng anh va vào nhau và cả những đường gân nổi lộ ra trên mu bàn tay.

Đây là lần đầu tiên Nam Tuệ nhìn thấy anh như vậy, tim cô đập mạnh vì sợ hãi, lặp đi lặp lại từng chữ: “Sau giờ học thì cũng với bác tài xế về nhà, không được phép yêu đương sớm.”

Nam Kỳ Chi đưa trà sữa còn ấm đưa lên miệng, hạ xuống vẻ u ám trong mắt, nhẹ giọng hỏi: “Thất Thất, từ nay về sau em có nhớ không?”

Nam Tùy rũ mi xuống, gật đầu: “Em nhớ rồi.”

Màn đêm dày đặc, Nam Tuệ đột nhiên tỉnh lại từ trong mơ, lông mi ướt đẫm dán chặt vào nhau.

Cô nhớ lại những lời Nam Kỳ Chi đã nói với mình, đó cũng là lời nói đã quên từ lâu, giờ phút này lại in sâu vào tâm trí cô.

-Thất Thất, bây giờ em còn quá nhỏ, anh không thể ôm em được.

- Khi em lớn lên, lúc cần anh ôm, anh sẽ chủ động ôm em.

- Có em là đủ rồi, có người bạn gái khác, anh trai chịu không nổi.

Những điều trước đây cô không hiểu, giờ phút này, cô dường như đột nhiên hiểu ra.

Đôi mắt đó chứa đựng sự khác biệt sáu năm không thể vượt qua giữa họ.

Đó là ham muốn chiếm hữu bị kiềm chế đến cùng cực, cũng không thể thay đổi được, một tình yêu nồng nàn mà anh dành cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play