Chạng vạng, ánh nắng chiều như lửa, đám mây bồng bềnh lộn xộn ở trên không trung.
Trong hẻm, dây điện rối loạn quấn quanh nhau, hai bên là các cửa hàng nhỏ, vì sinh ý mời chào, trên biển nhà đều treo đèn neon, bảy sắc màu, màu gì cũng đều có. Nhấp nháy liên tục khiến người ta hoảng loạn chói mắt.
Nam Tuệ nhìn cảnh tượng mệt mỏi trước mắt, nói với người đang lái xe Thịnh Tính: “Mấy năm không trở lại đây, cảnh tượng thay đổi thật lớn.”
Bên cạnh đột nhiên vọt đến mấy chiếc xe máy dừng ở phía trước xe của các cô, suýt chút nữa chạm vào nhau. Thịnh Tính sợ tới mức vỗ ngực một cách khoa trương:
“Để tớ xem, tố chất biến rất lớn.”
Nam Tuệ bật cười, cúi đầu nhìn hướng dẫn: “Ở chỗ này rẽ trái, lại đi thêm một km nữa sẽ đến.”
Thịnh Tính hít sâu rồi thở ra, nhịn không được hỏi cô: “Tuệ Tuệ, cậu chắc chắn muốn ở đây sống sao?”
“Phải, tạm thời ở đây sống một thời gian đi.”
Mười phút sau, chung cư quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Chung cư Minh Khê là bất động sản ở thủ đô của Nam gia, vị trí cực kì ưu việt tiện lợi, nó ở trung tâm thành phố thủ đô cũ, gần bệnh viện, trường học, siêu thị và các loại chỗ ăn chơi.
Xuống xe, Nam Tuệ dựa vào ký ức tìm đến căn nhà số 28.
Ba Nam-Nam Hoành Viễn mua phòng ở tầng mười hai phía đông, ba phòng một sảnh, một gian phòng ngủ chính, một phòng là phòng để quần áo loại nhỏ, một phòng để đạo cụ và dương cầm.
Đi đến thang máy, Thịnh Tính ấn nút: “Đúng rồi Tuệ Tuệ, khi nào hành lý của cậu đến?”
Nam Tuệ nhìn con số 12 trên thang máy nhanh chóng chuyển thành 1, nói: “Chờ lát nữa quản gia sẽ mang tới.”
Vừa dứt lời, thang máy kêu ding một cái, hai cánh cửa chậm rãi mở ra.
Hai nữ sinh cấp ba đi ra, gương mặt các cô ấy có chút đỏ ửng, âm thanh kích động ở trong không khí: “Anh trai mới chuyển đến tầng mười hai kia thật sự quá đẹp trai, cực phẩm đó! So với tiểu thịt tươi ở giới giải trí còn đẹp hơn.”
“Dì mình từ quảng trường khiêu vũ nghe ngóng được anh lái chính là Rolls-Royce, biển số xe quá ngầu, còn có tài xế chuyên dụng đó.”
“Hắn tại sao lại chuyển đến tiểu khu của chúng ta ở?”
“Làm sao chúng ta hiểu được suy nghĩ của kẻ có tiền, không phải sẽ tới chỗ này tìm người chứ?”
“Loại đàn ông lạnh lùng cấm dục như anh ấy chắc sẽ không bao giờ chủ động đâu?… Tớ chỉ cùng với anh liếc nhau một cái thì liền rõ ràng khoảng cách giữa chúng tớ chính là một dải Ngân Hà, ánh mắt anh quá lạnh lùng, toàn thân đều xa cách.” - App TY T
“Ha ha ha ha, ai bắt cậu chạy tới mười hai tầng trộm xem anh làm gì, lại còn hỏi xin phương thức liên hệ. Anh trai kia chắc chắn cho rằng cậu là nữ lưu manh.”
“Hả!?” Nữ sinh nghiêm túc phủ nhận, “Đó chẳng phải là thưởng thức người đẹp sao.”
Nam Tuệ và bọn họ gặp thoáng qua, hai cô đi vào thang máy. Nhanh chóng, thang máy đến tầng mười hai.
Cửa mở, Nam Tuệ vừa ra tới thì nhìn thấy một người đàn ông đứng yên ở trước mặt cô không xa, giống như là đang đợi thang máy. Cô đột nhiên nghĩ tới lời nói của hai nữ sinh vừa nãy, không nhịn được ngước mắt.
Hành lang với đèn mờ nhạt, chiếu sáng lên một góc, như là có lưỡi dao sắc bén mang nơi này chém thành hai cái thế giới, một sáng một tối. Một bên mặt anh bị che bởi bóng tối, ánh đèn soi vào gây ảo giác, khuôn mặt dần dần hiện ra.
Thân hình anh cao lớn, áo sơmi màu trắng để lộ rõ bờ vai to rộng thẳng tắp, khi cử động tay chân sẽ cho người ta một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt. Góc nghiêng cực tinh xảo, cằm thon gầy, mũi cao thẳng, mặt mày thanh tú, lông mi rũ xuống nồng đậm, nhận ra được gì đó, anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người ở giữa không trung chạm vào nhau.
Ánh đèn trên đỉnh đầu đột nhiên lóe lên, Nam Tuệ cảm nhận được đầu óc cô căng thẳng, trái tim không chịu nổi khống chế mà cứ đập bịch bịch trong ngực.
Trong ấn tượng, gương mặt thiếu niên nào đó hiện lên trong đầu cô.
Người này, vì cái gì…
Thật giống Nam Kỳ Chỉ.
Nam Tuệ nắm chặt tay, mũi như ngừng thở, cổ họng phảng phất bị cái gì giữ lại, giọng nói có chút khàn: “Anh… Anh ơi?”
Nghe thấy mấy chữ này, người đàn ông liếc mắt qua khuôn mặt cô, như ánh mắt đối với người lạ.
Cô mất hồn một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần lại, lại lần nữa do dự mà mở miệng: “Nam Kỳ Chỉ?”
Người nọ hơi hơi nheo nheo mắt, động tác này khiến hai tròng mắt anh thâm thuý hơn, anh đi về phía trước vài bước, cuối cùng ngừng ở trước mặt cô. Vóc dáng anh cực cao, ở thời điểm cô không biết làm sao, anh đột nhiên cúi người, rôi dừng ở một khoảng, như là soi xét ngũ quan của cô.
Nam Tuệ thậm chí có thể thấy rõ lông mi của hắn, sinh động rõ ràng, nhìn gần, khuôn mặt anh tìm không thấy chút tỳ vết, tròng mắt đen nhánh, từ bên trong cô thấy được hình ảnh của chính mình.
Hắn nhìn qua rất thân sĩ, vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn với cô, nhưng dù vậy, cô phảng phất cũng có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp nhẹ nhàng của anh phất qua má cô.
Không có một chút dấu hiệu, người kia nhỏ đến không thể phát hiện mà nhíu mày, tiếng nói khàn khàn: “Xem xong rồi?”
Cái gì?
Nam Tuệ ngẩng đầu, nhìn thẳng đáy mắt hắn.
Hắn không nhanh không chậm mà cong môi, thật dịu dàng, nhưng trong giọng nói lại mang theo điểm xa cách: “Cô có lẽ là nhận sai người.”
Lòng cô tan nát, toàn bộ bả vai sụp đổ.
Đúng vậy, sao có thể là Nam Kỳ Chỉ.
Đúng lúc này, trong đầu Nam Tuệ nhớ ra lời nói vừa rồi nghe ở thang máy, nghe được hai nữ sinh kia luôn luôn là ai bắt cậu chạy tới mười hai tầng trộm xem anh không nói, còn hỏi anh phương thức liên hệ, anh trai kia chắc chắn cho rằng cậu là nữ lưu manh.
“…”
Bây giờ nàng đứng ở lầu 12, quang minh chính đại mà nhìn hắn. Có người bỗng nhiên hiện ra, khả năng là trong lòng hắn, chính mình không khác gì một người kỳ lạ, vô ý đến gần còn mơ màng mà kêu anh là anh trai, quả thực là danh xứng với thực thiếu nữ lưu manh.
Nghĩ như vậy, cô ngại ngùng đến đỏ mặt.
Quá xấu hổ!
Nam Tuệ vội vàng giải thích: “Tôi không cố ý muốn đến gần anh, nhưng bởi vì anh lớn lên đặc biệt giống với người bạn của tôi. Tôi là một hộ gia đình sống ở tầng này, hôm nay mới vừa dọn tới đây.”
Nói xong, Nam Tuệ không dám xem biểu cảm của người kia, lôi Thịnh Tính không biết đang mơ màng ở chốn thần tiên nào đi về hướng nhà mình.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất móc chìa khóa ra, chuẩn xác và nhanh chóng mà đưa vào lỗ khóa, rồi vặn,…???
Bổn! Tiểu! Thư! Cắm! Không! Vào!
Nam Tuệ đã nóng ruột đến lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, cô hít sâu, lại thêm một lần. Nhưng kết quả như cũ, vẫn không thể mở ra.
Không khí xấu hổ đọng lại.
Cô cong eo, ngại ngùng nhìn qua người đàn ông. Anh không có chút biểu cảm nào, không chút để ý dựa lên trên vách tường, khẽ nâng cằm, lộ ra hầu kết gợi cảm, lông mi buông xuống, nhìn chằm chằm cô cười.
Trong ánh mắt ẩn chứa thâm ý khiến cô không hiểu. Nam Tuệ ngây ngốc, theo sau nhìn đến một bàn tay, ngón tay người đàn ông thon dài gợi cảm, móng tay giữ gìn rất sạch sẽ, cổ tay đeo chiếc đồng hồ xa hoa, anh dùng ngón tay cái ấn ở trên mặt cửa, chỉ nghe “Tích tích” hỗn loạn một lúc, rồi một giọng nữ máy móc vang lên “Khóa đã mở ra, xin hãy ấn vào”, vang vọng hành lang.
Nam Tuệ và Thịnh Tính song song nhìn nhau, bốn con mắt nhìn thẳng, rồi lại lần nữa nhìn về phía đối diện. Mất vài giây, Thịnh Tính không nỡ nhìn thẳng mà bụm mặt, kéo Nam Tuệ ra xa.
“Cô mở chính là nhà tôi.” Phó Cảnh Hành lẳng lặng mà nhìn cô.
Trong ánh mắt tràn đầy ẩn ý: “Cô cắm khóa vào cửa nhà tôi, thì làm sao có thể mở ra?”
Vành tai Nam Tuệ bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được ửng đỏ, cô liếm liếm đôi môi khô khốc: “Thật xin lỗi, là tôi nhận lầm.”
Cô không thấy rõ đó là khoá dùng vân tay.