Đầu óc Nam Tuệ trống rỗng.
Cô không nghĩ rằng anh bỗng nhiên lại xuất hiện ở sau lưng cô, cũng không biết là xuất hiện khi nào, càng không biết anh lại có thể nghe được.
Lúc mặt Nam Tuệ đỏ tới mang tai, Phó Cảnh Hành nhẹ nhàng kéo tay cô, đỡ cô từ dưới đất lên. Lực không mạnh không nhẹ, mà lúc đó cô đang ngây người, Nam Tuệ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị kéo nên toàn bộ thân thể bổ nhào về phía trước.
Người đàn ông trước mặt vươn cánh tay ra, ôm cô chặn lại, rất lịch thiệp, không đụng tay vào người cô.
Nhưng Nam Tuệ vẫn là có thể cảm giác được, bộ vest của anh cọ xát vào bụng dưới của cô, cách một lớp quần áo mỏng, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô.
Độ ấm của lòng bàn tay anh cũng giống như vậy.
Nóng bỏng khô ráo.
Đầu ngón tay dường như đặt ở lòng bàn tay anh, vẫn còn sót lại hơi ấm của anh.
“Cảm ơn……”
Đầu Nam Tuệ bốc khói, đã cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy tiếc nuối.
“Là hàng xóm, giúp đỡ nhau là việc nên làm.” Phó Cảnh Hành buông cánh tay ra.
Nam Tuệ không khỏi xúc động, nhân phẩm cùng với gương mặt và vóc dáng của anh thật giống nhau.
Mà Nam Kỳ Chi sẽ không nói những câu như vậy. Bởi vì anh ta chưa bao giờ chủ động giúp đỡ người khác, ngay cả những động vật nhỏ bên đường, anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Ở trong lòng cô, nếu nói, lúc ấy gặp được mặt của vị hàng xóm đầu tiên này, 90% cho rằng anh chính là Nam Kỳ Chỉ, nhưng hiện tại khả năng đó đã giảm xuống còn 70%.
Trầm mặc giây lát, Nam Tuệ hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Đôi mắt của cô vừa to vừa tròn, mà lúc này không cười, giống như một con nai, ánh mắt trong veo trong sáng, không hề có chút tạp chất nào.
Phó Cảnh Hành không nghĩ là cô sẽ hỏi thông tin của anh, anh ngẩn ra, nói: “Hai mươi sáu.”
Nam Tuệ tính tính: “Lớn hơn tôi sáu tuổi, nhìn không ra.”
Dứt lời, cô đột nhiên nhớ ra, Nam Kỳ Chỉ cũng lớn hơn cô sáu tuổi.
Đang nghĩ ngợi tới, Trương Hướng Dương lại đi tới bên này, đưa cho bọn họ hai bình nước khoáng, mỉm cười hỏi Phó Cảnh Hành: “Có khát không?”
Não Nam Tuệ kéo lên tiếng còi báo động, cô vừa định nói chuyện, thì nghe được âm thanh nhàn nhạt của người hàng xóm “Không cần.”
Cô quả thật không nghĩ tới là bác Trương lại còn quấn người như vậy, hai người bọn họ còn chưa nói mấy câu thì ông ấy đã tới đây tìm người, cũng quá nhanh.
Nam Tuệ còn nhớ nhiệm vụ cứu vãn thanh niên lầm đường của mình, cô liếc nhìn khắp nơi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TY T
Phát hiện hôm nay trường đua ngựa có không ít người đến, có đoàn phim đến đóng phim, có người đến đây nhàn nhã đua ngựa, còn có người đến bắn tên.
Ánh mắt cô sáng lên, trước khi bác Trương bắt cóc người hàng xóm trước, cô nói với Phó Cảnh Hành: “Anh có biết bắn tên không?”
“Làm sao vậy?”
“Ở bên kia bắn tên hay quá, tôi muốn học.”
“Anh có thể dạy tôi không?” Cô cẩn thận mà khẩn cầu.
Kỳ thật tài bắn cung của Nam Tuệ không tồi, là do Nam Kỳ Chỉ cầm tay chỉ dạy.
Thời khắc mấu chốt người hàng xóm của cô bị bác Trương để ý, cô không thể không nghĩ cách giúp anh thoát ly khổ hải.
Tầm mắt của Phó Cảnh Hành dừng trên người cô, ánh mắt có điểm kỳ quái.
Nam Tuệ còn chưa kịp hiểu ý của anh, chợt nghe được giọng nói dịu dàng của anh đồng ý: “Được.”
Mắt thấy hai người muốn đi bắn cung, Trương Hướng Dương cũng không ra vẻ nịnh bợ với anh nữa.
Đêm qua Trương Hướng Dương nhận được một cuộc gọi, nói là đại thiếu gia Phó gia sẽ cho thêm 20% để mua đất xung quanh trường đua ngựa trên cơ sở số tiền mà Nam gia và Tống gia đưa ra.
Khái niệm này là gì?
Chỉ 20% này, mới giúp quãng đời còn lại của ông ấy và cả quãng đời của con cháu không phải lo cơm ăn, áo mặc.
Quả thật là đại gia của đại gia.
Trước khi rời đi, Trương Hướng Dương vẫy vẫy chiếc khăn tay nhỏ với Phó Cảnh Hành, trong mắt tràn đầy lưu luyến: “Lần sau tới, tôi sẽ lại đưa ngài đi loanh quanh mấy lần.”
"Được, nhất định sẽ tới."
Nam Tuệ: "..."
Khi đến khu bắn cung, Phó Cảnh Hành đi đến bên phải Nam Tuệ, giúp cô lấy cung tên rồi hỏi: “Cô muốn dùng bia ngắm nào?”
Ở đây có tổng cộng hai hàng bia ngắm bắn cung, mỗi hàng có khoảng mười lăm bia.
Nam Tuệ suy nghĩ một chút, đứng ở vị trí thứ tám. Ở đây không có ai, nơi này lại rộng rãi.
Thực ra những gì cô vừa nói với anh cũng không tính là giả, kể từ khi Nam Kỳ Chi biến mất, cô không chạm vào cung tên nữa. Trong nhà có cây cung mà Nam Kỳ Chi đưa cho cô, đã bị cô ném thẳng vào một góc, bên ngoài hộp phủ đầy bụi.
Cô không muốn mở ra vùng đất thanh tịnh đó.
Cũng không dám mở nó ra.
Động tác cầm cung tên có hơi không quen tay, Nam Tuệ đứng ở ngoài biên trường bắn, quay đầu nhìn Phó Cảnh Hành, người đàn ông đứng bên cạnh cô, thân hình cao lớn che chắn cho cô khỏi ánh nắng chói chang.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Cô muốn tôi dạy cô thế nào?”
Nam Tuệ "hả" một tiếng, ngạc nhiên vì còn có phương pháp giảng dạy khác?
Lúc cô đang suy nghĩ, Phó Cảnh Hành xoay người đứng ở phía sau cô, Nam Tuệ chợt cảm nhận được một trận tê dại, như nhận ra sự cứng ngắc của cô, bộ ngực của người đàn ông rất lịch thiệp cách xa lưng cô, dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng như thiêu đốt của anh.
Nhìn từ phía sau, người đàn ông giống như cô cùng thân thiết mà ôm cô vào trong ngực, tay Nam Tuệ không hiểu nên đặt như thế nào, căng thẳng đến mức tim muốn vỡ tung.
“Xin lỗi.” Anh nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.
Vành tai Nam Tuệ nhạy cảm, nhìn bằng mắt thường đã thấy đỏ lên: “Không sao đâu.”
Bàn tay anh ở giữa không trung làm mẫu: “Không cầm lấy mũi tên, hai tay song song với nhau.”
Ánh sáng mặt trời khiến gò má của anh chia làm hai nửa tối và sáng, nổi bật xương mày sâu, dáng vẻ đẹp trai sáng sủa, có khí chất trong trẻo lạnh lùng không dính khói lửa phàm tục.
“Xem xong chưa?” Như cảm nhận ánh mắt của cô, Phó Cảnh Hành cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt của hai người chạm nhau ở giữa không trung.
Đầu Nam Tuệ cứng đờ: “Không có.”
Bầu không khí im lặng đình trệ vài giây.
Phó Cảnh Hành chậm rãi đề nghị với cô: “Vậy cô nhìn lại đi?”
“……”
Nam Tuệ máy móc dời ánh mắt đi nơi khác, phớt lờ giọng điệu bình tĩnh tựa như đang trêu chọc, nhìn lén đêm trước, dáng vẻ giả vờ như không nói sai và cũng không nói gì, dựa theo động tác bắn tên mà anh dạy, “Vèo”, xuyên qua không khí, bắn trúng cái bia.
Vì để trốn tránh xấu hổ, bản thân Nam Tuệ chạy đến chỗ tấm bia để xem, thấy đúng là mười điểm, cô lập tức nhảy dựng lên: “Mình giỏi quá! Mười điểm!”
Phó Cảnh Hành đút tay vào túi quần, nhìn cô nhảy nhót tại chỗ, trên mặt nở nụ cười, giống như con chim sẻ nhỏ vui vẻ vỗ cánh.
Không ai nhìn thấy, ánh mắt anh mờ mịt, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
Giống vô số lần như vậy, ở trong bóng tối nhìn trộm nụ cười của cô.
Nam Tuệ phát hiện bản thân tự luyến mà nói không ngừng, cô ho khan, nhỏ giọng nói với Phó Cảnh Hành phía sau: “Thực ra là thầy giáo dạy giỏi.”
Rồi sau đó, cô mới ý thức được hai chữ “thầy giáo” này quá mức ái muội.
Cô lại quan sát vẻ mặt của người đàn ông, phát hiện anh vẫn chưa để ý, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này đã gần giữa trưa, Nam Tuệ có hơi đói bụng.
Đúng lúc này, có một nữ sinh xinh đẹp mang khuôn mặt đỏ bừng đi đến trước mặt bọn họ, chính xác mà nói là đứng trước mặt Phó Cảnh Hành.
Nữ sinh hồi hộp giương mắt lên, nhỏ giọng nói: “Anh, xin chào. Anh có thể cho em ID Wechat được không?”
Những lời này xem như đã đánh thức Nam Tuệ.
Cho tới bây giờ, cô lại có thể! Còn không biết! Tên của hàng xóm! Cùng với phương thức liên hệ!
Nam Tuệ vô thức nhìn hai người bọn họ, thân hình người đàn ông cao ráo, người phụ nữ thì xinh xắn lanh lợi, bọn họ đứng chung một chỗ nhìn rất xứng đôi.
Phó Cảnh Hành thờ ơ nhìn nữ sinh, từ chối: “Không.”
Nữ sinh thất vọng nhìn anh: “Được rồi.”
Lúc đám người rời đi, Phó Cảnh Hành quay đầu: “Đi thôi?”
Nam Tuệ hoàn hồn: “Hả?”
Phó Cảnh Hành: “Không phải xe hỏng rồi à?”
Nam Tuệ ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy, tại sao lại hỏng chứ.”
Cô cũng không biết vì cái gì, rõ ràng bác Trương đã rời đi, Phó Cảnh Hành cũng sẽ không sa vào vũng lầy của ông ấy, cô hoàn hoàn toàn toàn có thể nói rằng xe của cô không có vấn đề gì.
Nhưng cô đã không làm thế.
Sau khi đã thay quần áo và đến bãi đỗ xe, Nam Tuệ mới phát hiện xe anh đang lái chính là Rolls-Royce có biển số liên tiếp.
Cô đột nhiên nhớ tới lời nói của hai nữ sinh vào ngày cô mới vừa chuyển đến chung cư, lúc ấy cô không có ấn tượng gì, nhìn thấy chiếc xe này, ký ức của cô được sắp xếp lại.
Phó Cảnh Hành sớm đã đi đến ghế phụ, mở cửa xe, một tay đặt ở thành xe để đầu cô khỏi đụng vào.
Nam Tuệ ngồi vào, trong lòng được anh săn sóc, lấp đầy lịch thiệp và dịu dàng.
Không thể không nói, một người đàn ông như vậy rất có sức hấp dẫn.
Trên đường đi, anh lái xe rất vững vàng, Nam Tuệ dựa vào ghế xe suy nghĩ.
Khái một chiếc siêu xe, nhưng lại ở một căn hộ cũ.
Bác Trương ôm lưng anh, nhưng anh không từ chối.
Nam Tuệ do dự nửa ngày mới hỏi anh: “Gần đây anh có gặp khó khăn gì hay không?”
Phó Cảnh Hành lái xe, nhẹ nhàng quét mắt nhìn cô: “Khó khăn gì?”
“Ví dụ như bị người khác bắt nạt, ông chủ không trả tiền lương hay là thiếu tiền tiêu vặt,......”
Nam Tuệ nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện đầu ngón tay thon dài của anh đang chạm vào vô lăng, nghĩ rằng vấn đề này đã kết thúc.
Giây tiếp theo, đuôi lông mày của người đàn ông khẽ nhếch lên: “Tôi chẳng có gì ngoài tiền.”
Nam Tuệ: “……”
Bên trong xe yên tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.
Ngón tay của cô túm lấy đai an toàn, Nam Tuệ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để giảm bớt xấu hổ, cảnh tượng bên ngoài rất hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm.
Lúc cô đang thất thần, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của đàn ông: “Nếu cho cô mảnh đất này, cô sẽ dùng để làm cái gì?”
Nam Tuệ nghi hoặc nhìn anh.
Phó Cảnh Hành tùy ý đặt một tay lên mép cửa sổ, một cái tay khác đặt trên vô lăng, trông anh có vẻ lười biếng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu đến hai luồng bóng râm dọc theo lông mi anh.
Cô biết cha Nam cùng Tống gia muốn mua mảnh đất này tiến hành hạng mục homestay hoặc khách sạn, nếu giao cho cô thì……
“Công viên giải trí.”
Trong mắt Nam Tuệ tràn đầy khao khát: “Tôi còn muốn vòng đu quay lớn nhất và đẹp nhất.”
“Chẳng qua không phải là công viên giải trí.” Cô cười rũ lông mi, che lấp mất mát.
Phó Cảnh Hành liếc nhìn cô, anh thu hồi ánh mắt, khóe môi lộ ra nụ cười, làm như vô tình: “Có lẽ vậy?”
Từng việc.
Khi cách chung cư Minh Khê mấy giao lộ, Nam Tuệ nhận được một cuộc điện thoại từ người chuyển phát nhanh.
Thùng vở ghi chép cô mua đã đến, cần đến phòng bảo vệ nhận.
Phó Cảnh Hành hỏi: “Sao vậy?”
Nam Tuệ nói: “Đô tôi mua đã chuyển đến rồi, lát nữa anh đưa tôi đến cổng là được rồi, cảm ơn anh vì hôm nay.”
Phó Cảnh Hành “ừm”.
Tới cổng, Nam Tuệ xuống xe, vẫy tay chào anh, nhìn xe anh rời đi, sau đó đi đến phòng bảo vệ.
Phòng có rất nhiều chủ hộ đến nhận chuyển phát nhanh, cô xếp hàng phía sau, khi đến lượt mình, Nam Tuệ báo mã chuyển phát nhanh, bảo an ngồi xổm xuống đó tìm giúp cô.
Việc này thực ra rất mới lạ đối với cô.
Dù sao thì trước đây, chuyển phát nhanh của cô đều do người giúp việc trong nhà nhận dùm, tiện thể cất vào phòng chứa đồ của cô.
Sau khi tìm thấy chuyển phát nhanh, bảo an đưa cái thùng cho cô: “Ai da, cô gái, cô mua thứ gì vậy, không nhẹ đâu.”
“Một mình cô có thể di chuyển được không?”
Nam Tuệ cũng không nghĩ tới cái thùng này lớn như vậy.
Cô thử nhấc lên, vẻ mặt cứng đờ, cánh tay không còn cảm giác vì bị cái thùng đè lên, cô cắn răng: “Có thể!”
Không phải chỉ là một đoạn đường sao?
Dù sao thì có một thang máy ở cửa đơn nguyên.
Cô không sợ, cô có thể, cô có thể làm được!
Nam Tuệ khiêng một cái thùng lớn ra khỏi phòng bảo vệ. Cô nghi ngờ cửa tiệm có nhét cho cô hai trăm quyển ghi chép hay không, quá nặng rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, cơ thể bị cong xuống vì sức nặng của cái thùng.
Nam Tuệ bước từng bước nhỏ đi về phía trước, đi được 100m, trán đổ mồ hôi vì nóng, cánh tay đau nhức gần như tê liệt.
Cách cửa đơn nguyên khoảng chừng 200m, cô quyết định nghỉ ngơi một chút, vừa thả cái thùng xuống đất, Nam Tuệ ngước mắt lên thì nhìn thấy hàng xóm dừng xe lại, đứng ở phân nhánh giao lộ, bốn mắt nhìn nhau.
“Tôi khiêng cho.” Phó Cảnh Hành nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô nói, “Sức lực đàn ông lớn.”
Nam Tuệ không nghĩ tới anh lại đi tới.
“Rất nặng.”
Phó Cảnh Hành không nói chuyện, suy nghĩ, anh cởi áo vest ra, khi xoay người, áo sơ mi tôn lên thân hình cơ bắp của anh.
“Giúp tôi cầm áo.”
Nam Tuệ cầm lấy áo vest của anh, nhìn anh chậm rãi xắn tay áo sơ mi, lộ ra cổ tay.
Phó Cảnh Hành khom lưng, dễ dàng nhấc cái thùng lên, không nhanh không chậm đi về phía trước, chân anh rất dài, sải chân cũng dài, Nam Tuệ thậm chí không đi theo kịp so với anh đang khiêng thùng.
Như nhận thấy được cái gì, anh bước chậm lại.
Nam Tuệ khen anh: “Anh thật tốt bụng.”
Phó Cảnh Hành dừng lại, kiềm chế khóe môi đang mỉm cười, rủ lông mi xuống chịu đựng.
Tới thang máy, Nam Tuệ dẫn đầu chạy tới ấn tầng mười hai, chặn cửa thang máy cho anh, chờ sau khi anh bước vào, Nam Tuệ mới buông tay.
Trong thang máy, con số màu đỏ phía trên bên phải chậm rãi thay đổi, Nam Tuệ đứng xiên sau lưng Phó Cảnh Hành, anh cao hơn cô một cái đầu rưỡi, đứng trong thang máy chật chội tựa hồ đem không khí áp loãng.
Hai tay anh khiêng cái thùng, các đường cơ trên cánh tay căng ra vì dùng sức, cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Mắt thấy số thang máy đã đến, Nam Tuệ di dời tầm mắt, phát hiện thang máy của chung cư lại có thể nhìn thấy vẻ mặt và bóng dáng bọn họ.
Trong lòng cô vang lên tiếng “lộp bộp”, sau đó, tầm mắt hai người nhìn vào thang máy trước mặt.
Cửa thang máy mở ra, Nam Tuệ rũ bỏ suy nghĩ trong đầu, móc ra chìa khóa mở cửa.
Phó Cảnh Hành đi theo cô vào nhà: “Để chỗ nào nhỉ?”
Nam Tuệ mở phòng múa ra: “Để trên bàn là được rồi.”
“Được.”
“Anh chờ tôi xíu, tôi rót cho anh cốc nước.”
Nói xong, Nam Tuệ vào phòng khách lấy cốc giấy dùng một lần, đầu óc đang hoạt động, đột nhiên đồng tử co rút, thầm mắng một câu rồi vội vàng quay lại phòng múa.
Thôi xong!
Nhật ký mà cô viết đặt ở trên bàn, không phải anh đã thấy rồi chứ.
Lúc cô vào phòng, vừa lúc Phó Cảnh Hành cũng đi ra.
Trán Nam Tuệ đụng vào ngực anh “bộp”, rắn chắc, hốc mắt và đầu mũi chua chát, cô thở hổn hển vì đau.
Đối phương dường như có chút ngơ ngác, cúi người xuống nhìn vào trán cô: “Có sao không? Xin lỗi, là do tôi không thấy được cô.”
“Không có, là do tôi.” Nam Tuệ xoa xoa cái trán, đôi mắt bị đụng mà ươn ướt, sau đó cũng không màng đau đớn, đi xung quanh chỗ cái thùng.
Phát hiện Phó Cảnh Hành đem cái thùng đặt ở góc tường, cách bàn của cô một khoảng, cô mới yên tâm.
Hẳn là không thấy được.
Sau khi anh đi ra, Nam Tuệ lập tức đóng cửa lại, để anh ngồi ở phòng khách: “Anh chờ tôi xíu, để tôi rót cho anh một ly nước ấm.”
Phó Cảnh Hành không chút để ý mà “ừm”.
Cốc giấy ở trong ngăn tủ phía dưới TV, Nam Tuệ ngồi xổm tại chỗ, duỗi tay lấy. Nhưng không ngờ rằng cái cốc giấy bị đặt quá xa bên trong nên cô đành phải quỳ gối xuống sàn, khom lưng.
Hành động này khiến áo của cô hơi bị kéo lên, lộ ra nửa vòng eo mảnh khảnh, giống như gập lại thành đoạn nhưng lại mềm mại đến không ngờ. Thắt lưng thấp của cô, đường cong trắng bóc tinh tế.
Người đàn ông chăm chú nhìn cô, đôi mắt nồng đậm cảm xúc quay cuồng, giống như sắp sửa phá tan giới hạn, đánh vỡ nhà giam.
Anh nắm chặt tay, bối rối quay đầu đi.
Trong phòng khách truyền đến tiếng đổ nước, Nam Tuệ mang nước ấm đưa cho hắn: “Cho anh.”
Anh nhận lấy, chỉ dùng lòng bàn tay giữ ở đáy cốc.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi chuyển đồ lên đây, hôm qua tôi có mua táo, rất giòn, để tôi lấy cho anh.” Trên trán cô vẫn còn vết đỏ, cô mỉm cười với anh, sau đó lấy vài quả táo đỏ trong tủ lạnh ra, cất vào túi nilon, “Lần này anh nhất định phải nhận.”
“Tôi chỉ cần một quả thôi.” Phó Cảnh Hành nhìn cô.
Thấy anh bướng bỉnh, Nam Tuệ đành phải lấy quả táo to nhất, tròn nhất, đỏ nhất, thoạt nhìn cũng chính là quả táo ngọt nhất, nhét vào tay anh.
Trước khi đi, Phó Cảnh Hành dịu dàng nói với cô: “Lần sau đừng tùy tiện tin tưởng người khác.”
“Đừng mở cửa bừa.”
Nam Tuệ nghe lời gật gật đầu: “Yên tâm đi! Tôi không mở cửa cho người lạ.”
Nhìn anh rời đi, Nam Tuệ đóng cửa.
“Rầm”, cũng dập tắt ham muốn đang sôi sục trong anh.
Phó Cảnh Hành đi đến cửa bên cạnh, mở cửa, đi vào nhà, cẩn thận đặt chiếc cốc giấy rỗng lên kệ, xé băng dán quấn quanh trên cốc, sau đó xé ra.
Phía trên có để lờ mờ nhìn thấy vài dấu tay nhỏ của người phụ nữ.
Rất đáng yêu.
Anh nhếch miệng lên, thậm chí dẫn lên đôi giày da của cô trong nhà, cất tất cả những bộ vest có mùi của cô vào trong một cái thùng.
Làm xong hết những việc này, Phó Cảnh Hành trở lại phòng sách, ngồi trên ghế, ngẩn người ra nhìn chằm chằm vào quả táo, thân thể từ từ bị bóng tối chôn vùi.