Tôi rất nhanh liền biết, câu nói kia của Hạ Thanh Nhạn là có ý gì.
Không quá mấy ngày, chuyện tôi và Lăng Hằng có tư tình, đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ ở trong kinh thành.
Tuy rằng dân phong cởi mở, nam nữ yêu nhau là chuyện bình thường, nhưng tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân giữa các thế gia, vẫn là một chuyện không lớn không nhỏ.
Thực tế là tôi đã cập kê, có cha là Binh bộ thị lang, chị gái là hộ quốc đại tướng quân, mà bản thân tôi lại có thanh danh "Đệ nhất mỹ nhân kinh thành", các bà mối đều đã đạp nát hết ngưỡng cửa nhà tôi, thậm chí ngay cả đương kim thánh thượng cũng ẩn ý muốn tôi tiến cung, nhưng đều bị Hạ Thanh Nhạn lấy lý do tuổi tôi còn nhỏ ra ngăn cản.
Hiện tại "scandal" này vừa xuất hiện, những bà mối kia cũng lập tức im hơi lặng tiếng, cũng không ai tới nữa.
Lời đồn càng truyền càng thái quá, thậm chí có người nói tôi và Lăng Hằng sớm đã có tư tình, cho nên hôn sự của Lăng Hằng và Hạ Thanh Nhạn mới có nguy cơ bị hủy, mà tôi và Lăng Hằng thường lén lút mây mưa, lần này lại đem đồ trang sức bên người đưa cho người ta...
Trong lúc những lời đồn nhảm lan truyền, Lăng Hằng – người vốn luôn miệng nói muốn cưới tôi, lại ẩn thân mất.
Tôi phái nha hoàn đưa thư cho hắn vài lần, hồi âm của hắn lại khoan thai trả lời, chỉ bảo tôi không cần gấp gáp, gần đây hắn rất bận rộn.
Tôi đã dần dần thanh tỉnh lại.
Lăng Hằng đang chờ, chờ tôi không chịu nổi, cầu xin Hạ Thanh Nhạn cúi đầu trước hắn. Lăng Hằng từ đầu đến cuối đều cảm thấy, Hạ Thanh Nhạn khinh bỉ hắn, cho nên hắn tâm tâm niệm niệm làm thế nào để trả thù!
Hắn cực kỳ hận Hạ Thanh Nhạn, cho nên mới đến lợi dụng tôi!
Tôi vừa đau khổ vừa ân hận, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể đem chính mình nhốt ở trong phòng, đem từng kiện đồ vật và thư tín của Lăng Hằng ra phá hủy.
Trong lòng chỉ hận mình quá ngu xuẩn.
Hôm nay, Lục Hành Tuyết lại đột nhiên xông vào trong phòng tôi, kéo tôi đi ra ngoài như một cơn gió: "Đi ra một chút đi, tiểu muội, ta dẫn muội đi xem náo nhiệt!"
Tôi giãy dụa không chịu đi: "Lục tỷ tỷ, ta thật sự không có tâm tình... 」
Lục Hành Tuyết nhướng mày cười nói: "Sao? Lăng gia xảy ra chuyện náo nhiệt, muội cũng không muốn xem?"
Lăng Hằng?
Tôi muốn đi lại ngại, nhưng hắn ta đã hãm hại tôi, dù sao tôi cũng muốn giải quyết rạch ròi với hắn, nghĩ tới đây, tôi cắn răng: "Đi."
Lục Hành Tuyết đưa tôi đến tầng hai của một quán rượu, nếu dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn bao quát toàn cảnh bữa tiệc ở hoa đình tầng dưới.
Tôi liếc mắt một cái liền thấy được hai người —— Hạ Thanh Nhạn cùng Lăng Hằng.
Sao bọn họ lại cùng nhau tổ chức tiệc? Đừng nói là bởi vì tôi, mà Hạ Thanh Nhạn muốn tìm Lăng Hằng cúi đầu thật nhé?
Tôi lập tức nắm chặt tay, nếu thật sự là như vậy, nếu như vậy thì tôi còn khó chịu gấp trăm lần so với việc bị nhục nhã!
Lục Hành Tuyết nhìn thần sắc của tôi, nắm lấy tay tôi: "Muội muội ngoan, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta và Hạ tiểu thư lo."
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng vẫn sầu lo không dứt.
Dưới lầu, Lăng Hằng đã đứng dậy nâng chén, trên mặt tươi cười đắc ý: "Hôm nay Hạ đại tướng quân mở tiệc mời, nhưng không biết tướng quân có chuyện gì muốn nói?"
Hạ Thanh Nhạn mỉm cười: "Chuyện nhỏ mà thôi. Thứ mà Lăng tướng quân mấy ngày trước mượn từ chỗ muội muội ta, hiện giờ cũng phải nên trả lại?"
Lăng Hằng sửng sốt, không nghĩ tới Hạ Thanh Nhan lại đơn giản dùng đao đâm thẳng vào như vậy, lập tức nhanh chóng phản ứng lại, cười ha ha: "Hạ đại tướng quân nói đùa, tín vật của ta cùng lệnh muội, sao có thể gọi là mượn? Lại nói cái gì mà trả lại?"
Lời này của hắn vừa nói, mấy người ngồi cùng chung quanh đều nháy mắt với nhau, vẻ mặt thầm hiểu mà không nói ra. Một người trong đó lại trực tiếp mở miệng: "Hạ tiểu thư, ở đây đều là bằng hữu, mọi người cũng biết giữa ngươi và Lăng tướng quân có chút chuyện cũ, nhưng thời gian trôi qua, cũng không nên vì vậy cản trở đường tình duyên của Lăng tướng quân cùng lệnh muội chứ?"
Cả đám người cười rộ lên.
Tôi tập trung nhìn, cái người nói chuyện kia, dĩ nhiên là Kim Văn Thịnh, người lúc trước trong nữ học quán đánh cược thua.
Thật sự là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ!
Lục Hành Tuyết ở bên cạnh cười lạnh: "Đúng là hạng người thích nịnh hót, hắn cảm thấy Lăng Hằng hiện giờ đã được Thánh Thượng coi trọng, lại là thân nam tử, liền âm thầm đồn rằng Lăng Hằng sớm muộn gì cũng sẽ thay thế Thanh Nhạn, cho nên hiện giờ chỉ muốn giẫm lên mặt Thanh Nhạn nịnh nọt Lăng Hằng! Thật sự là không hề có khí phách, uổng công làm người đọc sách, ta khinh!"
Trong hoa đình, Hạ Thanh Nhạn nghe Kim Văn Thịnh nói vậy, vẻ mặt thản nhiên, giống như không bị khiêu khích chút nào: "Tín vật? Lăng tướng quân, đêm khuya thanh vắng ngươi trèo tường vào trong phủ ta, uy hiếp muội muội ta, cướp đi khuyên tai của nàng, lại nói đây là tín vật? Ta chưa bao giờ nghe nói, thiên hạ có loại tín vật như vậy!"
Lăng Hằng sắc mặt trắng bệch, nặng nề "Hừ" một tiếng: "Hạ tướng quân, ngươi cứ liên tục cản trở chuyện của ta cùng Ấu Trân, ta biết trong lòng ngươi có oán hận, ta không so đo với ngươi. Ngược lại ngươi lại làm ô uế sự trong sạch của ta, ta lại muốn nói rõ với ngươi một chút!"
Hắn lấy khuyên tai của tôi từ trong ngực ra, ném lên bàn giống như khoe khoang: "Đây là tự tay Ấu Trân tặng cho ta, ta chưa từng đi cướp?"
Đám người kia lại cười rộ lên, Kim Văn Thịnh lớn tiếng nói: "Hạ đại tiểu thư, sợ là việc này cũng không phải do có trộm ở ngoài, mà là nhành hoa nhà các người không chịu nổi tịch mịch, muốn bò ra khỏi tường nha!"
Tôi ở trên lầu nghe, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xông lên não, vừa xấu hổ, vừa tức giận muốn chết.
Thanh âm trong trẻo của Hạ Thanh Nhạn vang lên: "Lăng tướng quân tốt xấu gì ngươi cũng là An Di tướng quân, ta nào dám nói bậy? Nhưng mà, Lăng tướng quân, ngươi có phải không nhớ rõ? Đêm đó trong cung có thích khách, thánh thượng giận dữ, lục soát toàn thành.”
Trùng hợp là hành tung của Lăng tướng quân không rõ ràng. Sau này, là nha hoàn trong phủ ta nói ngày đó ngươi lén xông vào chỗ ở của muội muội ta, bị nàng cùng hậu vệ coi là trộm, đánh ra ngoài."
Cô ấy cười khẽ một tiếng, nghịch nghịch khuyên tai trên bàn: "Nếu ngày đó xông vào phủ của ta không phải Lăng tướng quân, vậy thì… ngày hôm đó Lăng tướng quân đã đi đâu thế? Chắc cũng không phải là… hoàng cung chứ?"
Lần này thì đám người kia đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Hiển nhiên mọi người đều biết đến chuyện này, ai cũng không dám thay Lăng Hằng phủ nhận.
Chỉ có Kim Văn Thịnh còn cố chấp: "Cho…cho dù Lăng tướng quân ở trong phủ ngươi, tất nhiên là do muội muội ngươi chủ động hẹn hò!"
Hạ Thanh Nhạn đột nhiên đứng dậy, lật bàn, chén đĩa rơi xuống đất, thức ăn văng tung tóe, hơn phân nửa đều đổ lên đầu Kim Văn Thịnh, nóng đến mức khiến hắn chật vật lăn lộn.
Hạ Thanh Nhạn mặt lạnh băng, trừng mắt nhìn Kim Văn Thịnh nói: "Kim công tử, từng câu từng chữ của ngươi, đều nói muội muội ta có hành động không đứng đắn, như thế nào, lấy địa vị của Hạ Thanh Nhạn ta, muội muội ta muốn gả cho Lăng Hằng, có cần lén lút hẹn hò như thế sao? Ta có thể hướng thánh thượng thỉnh chỉ, lệnh cho Lăng Hằng đến cửa cầu hôn!"
Ánh mắt cô ấy lần lượt lướt qua hết mọi người ở đó, sát khí sắc bén thuộc về nữ tướng sa trường lộ ra không sót một chút nào, làm cho những người đó không ai dám phát ra tiếng động:
"Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây, chính là biết được các ngươi đi khắp nơi tung tin đồn, làm ô uế sự trong sạch của Hạ gia ta. Người khởi xướng, không cần phải nói. Chỉ là trong lòng chư vị nên hiểu rõ, rốt cuộc là Hạ gia ta muốn bám lấy Lăng Hằng, hay là căn cơ của Lăng Hằng bất ổn, không tiếc dùng thủ đoạn để bám vào Hạ gia chúng ta?"
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của những người trước mặt, đôi mắt phượng của cô ấy khẽ nheo lại, nở nụ cười: "Các vị cùng Hạ gia ta cũng đều là giao tình nhiều năm, ta nể tình khuyên các vị một câu — Gió đông thổi nhất thời, khó đi thuyền vạn năm."
Lăng Hằng mắt trợn trừng như muốn nứt ra, thấy Hạ Thanh Nhạn muốn đi, ở phía sau cô ấy gào thét một tiếng: "Hạ Thanh Nhạn!"
Hạ Thanh Nhạn quay đầu lại liếc hắn một cái, cười khinh miệt: "Lăng tướng quân, thu lại tâm tư xấu xa đi, không bằng ngươi đánh thắng trận thêm vài lần, tốt xấu gì cũng cất nhắc được vị trí của ngươi trong lòng Thánh thượng.”
Nói xong, cô ấy rời đi.
Đám người đó mặt như tàu lá chuối nhìn nhau một hồi, xong đều tìm lý do bỏ lại Lăng Hằng rồi chuồn mất.
6
Tôi và Lục Hành Tuyết vội vàng đuổi theo Hạ Thanh Nhạn, cô ấy đã ngồi ở trên xe ngựa chờ chúng tôi từ lâu, thấy tôi vén rèm xe, cười tủm tỉm đưa tay kéo tôi lên: "Hả giận chưa?"
Vành mắt tôi đỏ lên, nước mắt đã nhịn được nhiều ngày, lập tức tràn ra.
Trong tiểu thuyết ban đầu, tôi cũng đã bị người ta tung tin bịa đặt.
Thời trung học, bởi vì tôi và Tống Cẩm Thành thân thiết, liền bị mấy cô gái theo đuổi hắn coi như cái gai trong mắt. Họ vây quanh bắt nạt tôi, photoshop ảnh của tôi thành những bức ảnh không thể chấp nhận được, rồi phát tán trên diễn đàn trường học.
Không ai nói giúp cho tôi.
Tống Cẩm Thành sau khi biết, phản ứng đầu tiên chính là đến “kiểm tra thân thể”, đến lúc biết được rằng tôi vẫn còn là xử nữ, thì anh ấy mới trìu mến xoa tóc tôi, bảo tôi không cần quan tâm những thứ kia, thanh giả tự thanh.
Anh ấy thậm chí không ra mặt để nói một lời cho tôi, chỉ để tôi chuyển trường. Trường học mới mặc dù không có sự bắt nạt ngoài thể xác, nhưng tôi luôn luôn bị cô lập và ghét bỏ trong âm thầm.
Trong hoàn cảnh như vậy, tôi chỉ có thể bám chặt lấy Tống Cẩm Thành.
Tôi từng cho rằng, cách làm của Tống Cẩm Thành đã là bảo hộ lớn nhất đối với tôi.
Nhưng thì ra, nếu thật sự muốn che chở một người, là không chút do dự chắn ở trước mặt cô ấy mà đánh bật tất cả ác ý đi.
Hạ Thanh Nhạn ôm tôi, lau nước mắt, ngón tay cô ấy thô ráp nhưng lại ấm áp, nhẹ nhàng giống như gió xuân làm dịu trái tim tôi: "Đừng khóc, Ấu Trân, không có việc gì cả, có tỷ tỷ ở đây."
Tôi ôm chặt lấy Hạ Thanh Nhạn, lần đầu tiên thành tâm thành ý gọi cô ấy một tiếng: "Đa tạ… tỷ tỷ."
Nhưng nghĩ trái nghĩ phải, tôi vẫn có chút lo lắng: "Tỷ tỷ, hôm nay tỷ phê phán bọn họ như vậy, bọn họ có thể đâm sau lưng tỷ hay không? Đừng bởi vì chuyện của ta, mà dẫn đến thanh danh của tỷ bị tổn hại...”
Lục Hành Tuyết cười ha ha: "Muội lo lắng gì chuyện này? Bọn họ có mấy cái đầu, dám dùng thủ đoạn với "Tướng tinh" do thánh thượng thân phong?
Kỳ thật tôi lo lắng một phương diện khác, chỉ là có chút không dám nói thẳng, nhưng Hạ Thanh Nhạn lại tinh ý hiểu được, cười thở dài một tiếng: "Ấu Trân, muội có phải sợ hung danh của tỷ ở bên ngoài đúng không, về sau không ai dám cưới ta?"
Tôi do dự gật đầu.
Tuy rằng tôi rất kính nể Hạ Thanh Nhạn, nhưng tôi thật sự không thể thoát khỏi loại nhận thức này. Luôn cảm thấy thế gian đối với phụ nữ yêu cầu rất nhiều, một khi vượt qua giới hạn, sẽ bị đánh giá là gả không được, nó giống như một câu nguyền rủa. Trong tiểu thuyết của tôi, cho dù là vị nữ giám đốc thành công trong sự nghiệp, có thể chống lại Tống Cẩm Thành, cũng sẽ luôn bị trêu chọc là bà già không chồng, cuộc sống nhất định không hạnh phúc.
Hạ Thanh Nhạn trầm mặc một lát, nói: "Ấu Trân, qua mấy ngày nữa, tỷ dẫn muội đi một chỗ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT