Sau khi cùng Hạ Thanh Nhạn trò chuyện, tâm trạng tôi rối như tơ vò. Trùng hợp là Hạ Thanh Nhạn có việc bận, sẽ rời kinh mấy tháng, cho dù tôi muốn tìm cô ấy tâm sự thì cũng không có cơ hội.

Cô ấy đi vội vàng đến mức cả hai chúng tôi thậm chí không có thời gian để nói lời tạm biệt.

Hoa Tuế - nha hoàn của tôi - thấy tôi cứ rầu rĩ không vui, liền khuyến khích tôi ra cửa đi dạo một chút: "Nhị tiểu thư, người cũng đừng lúc nào cũng ở nhà rầu rĩ không vui, đại tiểu thư vừa đi, người cũng không cười lấy một cái! Nghe nói ngõ phía đông, có ảo thuật! Người dẫn Hoa Tuế đến xem mở mang kiến thức đi?"

Lời Hoa Tuế nói cũng đúng, tôi thở dài đi theo cô ấy.

Ngõ phía đông quả nhiên cực kỳ náo nhiệt, dòng người như mắc cửi, làm cho tôi nhớ tới lúc trước đi theo Tống Cẩm Thành đến công viên giải trí, cũng nhiều người như vậy. Anh ấy nắm chắc tay tôi không buông, nói với tôi là cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần nghe anh an bài, đi cùng anh là được.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, anh mua một cây kẹo bông lớn để thưởng cho tôi, cười tôi là một con mèo nhỏ tham ăn.

Hồi ức làm cho tôi có chút chua xót, cũng không biết đời này còn có cơ hội trở lại thế giới kia hay không.

Đột nhiên, trước mắt có người đưa tới một cây kẹo hồ lô, còn vui cười lắc lư cây kẹo: "Ấu Trân muội muội, sao sắc mặt muội lại buồn phiền quá vậy?"

Tôi hoảng sợ, ngẩng đầu lên mới phát hiện là Lăng Hằng.

Hôm nay hắn mặc trang phục nhìn rất thanh nhã, trường bào trắng như ánh trăng, che đi rất nhiều khí tức bốc đồng của hắn, càng tăng thêm vẻ tuấn tú vài phần. Hắn thấy tôi ngây ra, thì cười tủm tỉm nhét kẹo hồ lô vào tay ta: "Sao muội lại đứng một mình ngẩn người ở chỗ này? Lạc đường sao?"

Lúc này tôi mới phát hiện, Hoa Tuế và tôi đã bị dòng người đông đúc làm tách nhau.

"Ta, ta… cùng Hoa Tuế ra ngoài, nhưng không biết cô ấy chạy đi đâu. 」

Tôi không quen thuộc nơi này nên nhất thời có chút bối rối. Lăng Hằng nhìn tôi như vậy, khẽ mỉm cười trấn an tôi: "Đừng nóng vội, ta cùng nàng đi tìm."

Ban đầu tôi đối với hắn cũng có vài phần cảnh giác, nhưng nhìn hắn nho nhã lễ độ, nơi này lại là đường lớn, hắn cũng không đến mức làm gì tôi trên đường phố chứ? Tôi thật sự không biết đường, túi tiền thì ở trên người Hoa Tuế, ngoại trừ đồng ý với hắn, quả thật không có biện pháp gì tốt.

Đành phải cảm tạ hắn trước: "Làm phiền Lăng tướng quân."

Sắc mặt hắn có chút bất đắc dĩ: "Giờ ta đã xa lạ rất nhiều đối với nàng rồi, trước kia khi ta ghé phủ nhà nàng. Nàng đều gọi ta là Hằng ca ca."

Tôi cũng không rõ tình tiết trước kia, không biết là hắn nói thật hay giả, chỉ có thể cười ha ha che dấu quá khứ. Hắn che chở tôi đi qua đám đông, thay tôi ngăn cản dòng người, trong lòng tôi có chút cảm kích, có chút khó hiểu, cuối cùng vẫn nói ra: "Lăng tướng quân, vì sao người phải cùng tỷ tỷ ta từ hôn?"

Gương mặt tuấn tú của Lăng Hằng chợt đỏ ửng, hắn che chở tôi đứng vững dưới một mái hiên, cúi đầu nhìn tôi, thấp giọng nói: "Nàng không biết sao?"

Tôi nghĩ đến ngày hắn từ hôn nói muốn cưới tôi, trái tim tôi không khỏi đập thình thịch: "Ta.. .".

Ánh mắt hắn dịu dàng, bình tĩnh: "Bởi vì, nàng..."

Mặc dù dự đoán được câu trả lời này, tôi vẫn nhịn không được mà rung động. Công bằng mà nói, Lăng Hằng thật sự là một mỹ nam. Nhưng nghĩ đến hôn ước giữa hắn và Hạ Thanh Nhạn vẫn còn chưa rõ ràng, tôi chỉ có thể quay mặt đi, làm bộ nghe không hiểu: "Lăng tướng quân, chớ nói giỡn với ta. Nói đi nói lại, ta còn phải gọi người một tiếng tỷ phu."

Hắn sửng sốt, thở dài rất nhẹ, đứng thẳng người: "Vậy coi như là ta nói đùa đi."

Nhưng hắn rõ ràng không phải là đùa giỡn.

Sau ngày hôm đó, hắn năm lần bảy lượt gửi cho tôi mấy món điểm tâm hoặc là đồ chơi nhỏ có thể làm tôi vui vẻ. Thỉnh thoảng cũng có thư đưa tới, phần lớn là những câu thơ mập mờ, như ném đá vào lòng hồ, quấy nhiễu lòng tôi không yên.

Kéo dài mấy tháng như vậy, Lăng Hằng thừa dịp Hạ Thanh Nhạn chưa hồi kinh, dám vụng trộm trèo vào hoa viên gặp tôi.

"Ấu Trân muội muội!" Vừa thấy tôi, Lăng Hằng liền tiến lại gần, nắm lấy tay tôi, cười mãn nguyện: "Mấy ngày nay, ta đều nghĩ đến nàng."

Tôi cố giãy giụa hai lần nhưng tránh không thoát, nghe thấy lời nói tình ý miên man, có chút mềm lòng: "Lăng tướng quân, người đến gặp ta như vậy, không hợp lễ nghi."

Hắn lại kéo tay ta càng chặt hơn: "Ấu Trân, nàng có biết, người ta vẫn luôn thích chính là nàng? Hạ Thanh Nhạn đáng hận, lại chen ngang một bước, hại ta nhiều năm như vậy không được tự do."

Lăng Hằng nhắc tới Hạ Thanh Nhạn, làm tôi có chút chột dạ, vội vàng dùng sức đẩy hắn: "Lăng tướng quân nên đi nhanh đi! Hôn sự của người cùng tỷ tỷ còn chưa chính thức hủy bỏ, sao có thể ở chỗ này lôi lôi kéo ké ta? 「

Lăng Hằng thuận thế, kéo tôi vòng vào trong ngực, nhếch môi cười: "Ấu Trân, nàng sợ cái gì? Hạ Thanh Nhạn đã là nữ nhân bị ta bỏ rơi, ta tuyệt đối không thể cưới cô ta. Ta đã ái mộ nàng từ lâu, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết người mà ta thích chính là nàng! Bao nhiêu lần ta đến đây, không phải là đến thăm Hạ Thanh Nhạn, mà là muốn vụng trộm nhìn nàng nhiều hơn một cái. Lòng ta đối với nàng, trời xanh chứng giám... 」

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, trái tim lung lay.

 Nhìn gần thế này, càng cảm thấy tướng mạo của hắn, tuấn lãng động lòng người. So sánh với Tống Cẩm Thành, có lẽ còn hơn một bậc. Nếu những gì hắn ta nói là đúng...

Nhưng lời nói của Hạ Thanh Nhạn vẫn còn văng vẳng ở bên tai, làm cho lòng tôi sinh ra cảnh giác.

Lăng Hằng đại khái nhìn ra lòng tôi đang dao động, đưa tay nắm cằm tôi, buộc tôi phải đối mặt với ánh mắt của hắn, giọng điệu ngọt ngào: "Ấu Trân, Trân nhi ngoan, nói cho ta biết, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta có thể cảm giác được trong lòng của nàng có ta, là bởi vì Hạ Thanh Nhạn đúng không? Nếu nàng không yên tâm, ta có thể đi giết Hạ Thanh Nhạn!"

Tôi nhất thời bừng tỉnh lại, lạnh lùng nói: "Ngươi dám!"

Tuy rằng thời gian xuyên tới không lâu, nhưng tôi có thể cảm giác được, Hạ Thanh Nhạn thật lòng muốn tốt cho tôi. Trong tiểu thuyết trước đây, các mối quan hệ khác của tôi đều nhạt nhẽo, có lẽ tác giả vì để cho tôi càng nhỏ bé đáng thương, biến tôi thành trẻ mồ côi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Cho dù tôi không đồng tình với cô ấy, nhưng tôi không muốn có ai làm tổn thương cô ấy.

Lăng Hằng không ngờ tới tôi mạnh miệng như vậy, hơi sửng sốt, lập tức dịu dàng dỗ dành tôi: "Được rồi được rồi, là do ta lỡ lời. Nếu Trân nhi gả cho ta, Thanh Nhạn cũng là tỷ tỷ của ta, ta làm sao có thể gây bất lợi cho cô ta? Trân nhi, nàng chỉ cần nói cho ta biết, nàng có nguyện ý gả cho ta hay không?"

Tôi do dự.

Dựa theo suy nghĩ của tôi, Lăng Hằng là một lựa chọn không tồi. Địa vị cao, lại đẹp trai, trông cũng có vẻ là yêu quý tôi. Gả cho hắn, tôi có thể không bị giày vò bởi mấy thứ công dung ngôn hạnh kia nữa, cũng không cần sợ bị Hạ Thanh Nhạn áp giải đi học hành, chỉ cần giống như trước kia, an tâm làm cô vợ nhỏ.

Nhưng tôi lại cảm thấy bất an.

Tôi không hiểu sự bất an này đến từ đâu.

Lăng Hằng thấy tôi do dự, cũng không tiếp tục ép tôi, mà nhẹ nhàng vén tóc mai lên tai tôi, thuận tay tháo một cái khuyên tai của tôi xuống: "Nếu Trân nhi còn chưa nghĩ xong, hãy cứ chậm rãi suy nghĩ một chút. Lòng ta như đá tảng, không thể lay chuyển. Khuyên tai này, coi như tín vật Trân nhi trao cho ta, nếu ngày sau Trân nhi không muốn, ta sẽ trả vật về nguyên chủ."

Hắn lại vượt tường mà đi, để tôi một mình ngơ ngác đứng dưới ánh trăng.

Cũng không biết đứng bao lâu, phía sau truyền đến một tiếng thở dài: "Ấu Trân, hắn đã đi rồi."

Tôi quay đầu lại, mới nhìn thấy Hạ Thanh Nhạn vẫn mặc áo choàng, lẳng lặng đứng ở trong bóng tối dưới mái hiên, không biết nhìn thấy bao nhiêu. Tôi có chút bối rối, vội vàng che lỗ tai không còn khuyêni: "Tỷ tỷ. 」

Cô ấy chậm rãi đi tới, giẫm nát ánh trăng: "Ấu Trân, muội thích Lăng Hằng sao?"

Tôi cắn cắn môi: "Cũng không phải... chỉ là cảm thấy, muốn có được một nơi nương tựa."
 
Hạ Thanh Nhạn đưa tay khẽ vuốt ve đỉnh đầu tôi, ánh mắt cũng ôn nhu như trăng: "Vì sao, muội không cảm thấy, muội có thể trở thành nơi nương tựa cho chính mình?"

Tôi sững sờ một lát, nói: "Con người sống trên đời, luôn hy vọng mình được yêu thương."

Hạ Thanh Nhạn khẽ nở nụ cười:

"Ấu Trân, muội nói đúng. Con người sống trên thế gian này, luôn luôn hy vọng rằng họ được yêu thương. Nhưng nếu muội không đủ tỉnh táo, muội sẽ không thể nhìn thấy được là bản thân mình đang được yêu thương, hay bị lợi dụng. Nếu Lăng Hằng thật sự yêu muội, không phải lựa lúc còn dây dưa hôn sự với ta, nửa đêm trăng sáng lén lút đến thăm muội, mà là đường đường chính chính hủy hôn với ta xong, thì lại mai mối cầu hôn muội, càng sẽ không làm những cử chỉ, lời nói phù phiếm, cưỡng đoạt tín vật của muội."

"Muội có từng nghĩ qua, có cái "tín vật" kia, hắn đi ra ngoài nói bậy về muội thì muôi nên làm cái gì bây giờ? Đến lúc đó, muội không muốn gả, thì muội làm sao cự tuyệt hắn?"

Trong lòng tôi đã có chút hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh lại: "Cho dù hắn là tính kế ta, đó cũng là bởi vì hắn thích ta, nam nhân trời sinh chính là kẻ săn mồi, cường thế một chút cũng bình thường."

Đôi mắt phượng của Hạ Thanh Nhạn lẳng lặng nhìn tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy, hình như cô ấy đang nhìn xuyên qua tôi thấy cái gì xa xôi hơn, vĩ đại hơn, một thứ mà tôi không hiểu.

Ánh mắt của cô ấy giống như biển cả, ẩn chứa những dòng nước ngầm nhưng lại êm đềm, sâu và rộng, làm cho người ta khuất phục.

Tôi không tự chủ được cúi đầu xuống.

Hạ Thanh Nhạn khẽ thở dài: "Tỷ không hy vọng muội bị tổn thương, Ấu Trân. Nhưng có đôi khi, người ta không chịu tổn thương, sẽ không thể trưởng thành."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play